Lăng Nhược Thần bất mãn liếc chồng một cái, dùng sức đẩy cái tay đang nhéo mũi mình ra, oán giận nói: “Đừng có nhéo mũi em, đã bị anh bóp đến xẹp rồi này.”
Phương Quan Kiệt ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô từ phía sau, cắn lấy lỗ tai nhỏ nhắn của cô hỏi: “Em lại gây ra họa gì nữa rồi? Hửm?
“Cái tên đàn ông nhỏ mọn Cung Thụy Thần kia lại tìm anh tố cáo?” Lần nào cũng dùng chiêu này, anh ta cũng không ngại phiền. Lăng Nhược Thần thoải mái dựa vào lòng chồng mình, hưởng thụ sự âu yếm của anh.
“Em đó, nếu như buồn quá thì đến công ty với anh, đừng có suốt ngày đi trêu chọc cậu ấy, ngày nào đó chọc cho cậu ta tức giận anh cũng không che chở được cho em đâu.” Phương Quan Kiệt ôm lấy vợ yêu, dịu dàng khuyên nhủ.
“Hứ, em mới không sợ cậu ta đó, chỉ cần cậu ta còn muốn em gái em thì phải ngoan ngoãn để em bắt nạt, mà em cũng không có phá hoại chuyện gì, em là đang cố gắng củng cố tình cảm vợ chồng bọn họ, nói không chừng không quá lâu đâu, cậu ta còn phải cảm ơn em đó.” Lăng Nhược Thần chẳng thèm để ý mà nói. Nhược Tịch rất xấu hổ lại còn hay ngượng ngùng, cô phải chỉ bảo cho em gái thật tốt mới được.
“Bướng bỉnh.” Đối với hành vi này của vợ, Phương Quan Kiệt cũng không nỡ trách mắng, cưng chiều hôn lên đôi môi cô một cái, âm thầm tìm cách, phải nhanh chóng tìm chuyện cho cô làm mới được, nếu không thì sinh một đứa bé đi! Để cho cô có việc làm, cô cũng sẽ không suy nghĩ cả ngày đi quan tâm đến cuộc sống vợ chồng của người khác.
Ừm, cứ thế mà làm, Phương Quan Kiệt hạ quyết tâm, trong tiếng hô hoảng hốt của vợ yêu, anh bế bổng cô ném lên giường, sau đó cũng đè người xuống, bắt đầu nghiệp lớn cày cấy gieo trồng.
“Oa, anh làm cái gì đó? Còn sớm thế này, em không muốn ngủ đâu.” Lăng Nhược Thần còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị ném lên giường. Cô trong lúc nhất thời cũng không cách nào thích ứng được, vặn vẹo thân mình trốn tránh bàn tay to đang chui vào trong áo ngủ của mình.
“Vậy thì tốt rồi, anh cũng chưa muốn ngủ, chúng ta có thể làm chút chuyện vận động rồi nha!” Phương Quan Kiệt cười một cái thật tà ác, đưa tay vào trong vạt váy ngủ của cô tìm kiếm, bàn tay thon dài của anh như mang theo dòng điện một đường lao về phía trước, làm cho Lăng Nhược Thần run rẩy, hai chân đang kẹp chặt cũng dần dần mất hết sức lực, bị anh dễ dàng bung ra, nhanh chóng công thành đoạt đất.
“Đồ xấu xa, ưm… Anh nhẹ một chút….” Qυầи ɭót nhỏ xinh cũng bị anh lột ra, ngón giữa mạnh mẽ tiến quân thần tốc, đánh thẳng vào bên trong động hoa mềm mại của cô, Lăng Nhược Thần dừng giãy giụa, ôm chặt lấy anh, rêи rỉ nũng nịu.
“Bé cưng, sướиɠ không? Hử?” Nhìn thấy cô mang vẻ mặt ý loạn tình mê, Phương Quan Kiệt càng thêm phấn khích, ngón tay thon dài mà đầy lực, cắm sâu vào đóa hoa nhỏ bé của cô, đồng thời dùng ngón tay khác âu yếm tiểu hạch nóng bỏng nhạy cảm của cô.
“Ừm… Sướиɠ lắm… Chồng ơi…. Ưm….” Lăng Nhược Thần rêи rỉ đáng yêu, từng cơn sướиɠ kɧօáϊ lan tràn, làm cho toàn thân cô mềm nhũn run rẩy.
Bên này tình cảm đầy nóng bỏng như lửa, bên kia Lăng Nhược Tịch cũng đã thay xong váy ngủ khiêu gợi, mang vẻ mặt đỏ ửng nằm trêи giường, hồi hộp chờ đợi Cung Thụy Thần về phòng.
Nhưng mà, trái chờ, phải chờ anh cũng chưa về, thấy cũng đã chín giờ rồi mà anh cũng không về, Lăng Nhược Tịch không chờ được nữa, ngồi dậy muốn xuống giường, cắn răng quyết định chủ động đến phòng sách tìm anh.
Cô vừa định xuống giường thì nghe được tiếng mở cửa, vội vàng nằm xuống giả vờ ngủ. Cung Thụy Thần nhìn người trêи giường cuộn tròn, có lẽ người nào đó đã ngủ say, anh cười xấu xa, đem cái hộp trong tay ném lên tủ đầu giường, sau đó nắm một góc chăn trêи người cô xốc lên, mới vừa chuẩn bị nhào lên thì đã bị cảnh đẹp trước mắt làm cho ngẩn ngơ.
Váy ngủ màu tím trong suốt như ẩn như hiện, che chắn da thịt trắng ngần của cô. Cô nằm nghiêng một bên, hai tay che chắn ngực cho nên anh nhìn không thấy, nhưng mà váy ngủ màu tím mỏng manh hở ra bờ lưng trắng mịn cũng đã làm anh điên cuồng, huống chi đôi chân dài miên man của cô hoàn toàn lộ ra bên ngoài, cùng với cái qυầи ɭót chữ T nho nhỏ trong suốt căn bản là không che giấu được bộ phận gợi cảm nào đó.
Nơi nào đó bên dưới của Cung Thụy Thần trong nháy mắt lập tức cứng rắn, sưng trướng đau đớn, anh nghiến răng muốn theo ý định ban đầu là nghiêm khắc trừng phạt cô thật tốt, thầm nghĩ phải mạnh mẽ đè cô, chia cô ra thành từng mảnh ăn vào bụng, lại nghĩ đến chuyện cô trước đây vì đau mà không cho anh làʍ ȶìиɦ, cho nên anh đè nén khát vọng xuống, động tác của anh lập tức chậm rãi từ từ.
Cung Thụy Thần nghĩ thế lập tức nhào lên, đem cô đặt dưới thân mình, hai bầu ngực căng tròn dưới sự đè ép của anh đã biến dạng đầy sinh động, anh cúi đầu xuống, đem toàn bộ khuôn mặt của mình chôn vào ngực cô, dùng lưỡi ʍút̼ gặm ɭϊếʍ láp bầu ngực của cô qua lớp vải mỏng.
“Ưm…” Lăng Nhược Tịch đang nhắm mắt xấu hổ hừ khẽ, thân thể không tự chủ được run nhẹ.
Cung Thụy Thần đưa tay lên đẩy hai dây áo trêи vai cô ra, sau đó đem váy ngủ trong suốt tuột xuống tận eo thon của cô, đôi thỏ trắng đập vào đôi mắt anh, thịt thỏ trắng nõn như ngọc, trêи đỉnh còn có nụ hoa hồng phấn, quầng quanh nụ hoa vừa đủ, nụ hoa khiêu gợi cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh mà run rẩy nhè nhẹ.
Anh kiềm chế không được, hai tay ôm lấy bầu ngực nõn nà mềm mại, đẫy đà một tay không nắm hết của cô, yêu thích không muốn buông ra, anh dùng lưỡi to của mình ɭϊếʍ cắn nụ hoa nhiều lần.
“A…” Bầu ngực bị kϊƈɦ thích đến tê dại, Lăng Nhược Tịch bắt đầu thở gấp. Bàn tay nhỏ bé vô thức luồn vào kéo tóc anh.
Cung Thụy Thần từ trong ngực cô ngẩng đầu lên nhìn, đôi tròng mắt màu đồng tràn đầy ɖu͙ƈ vọng có chút ánh sáng, nhiệt tình hôn ɭϊếʍ cái miệng nhỏ xinh của cô.
Đồng thời anh dùng tay trái chui vào trong váy ngủ, vuốt ve bắp đùi của cô, đầu ngón tay lướt qua da thịt trơn nhẵn như tơ, chạy đến đùi non bên trong của cô.