Bây giờ mình lại đến, nói không chừng cô cũng không chịu tha thứ, nghĩ trãi nghĩ phải, vì để biểu hiện thành ý, anh liền đến cửa hàng hoa mua ngay một bó hoa hồng, trong trí nhớ của anh phụ nữ đều rất thích hoa hồng, hình như cho đến bây giờ anh chưa một lần tặng hoa cho cô, không, thật sự tính ra thì anh rất ít khi tặng quà cho cô, ở điểm này anh thật sự làm chưa tốt.
Đến cửa nhà vợ, bởi vì không biết cô đã nói gì với người nhà, cho nên anh không dám đi vào, chỉ ngồi trong xe chờ cô, cũng may sắp đến giờ cô đi làm, anh đợi cũng không lâu lắm, thì thấy cô từ trong nhà đi ra.
Cung Thụy Thần vừa thấy cô, vội vã mở cửa xuống xe, bởi vì trong tay đang ôm một bó hoa hồng lớn, cảm giác như anh giống với mấy đứa trẻ thời nay, trong lòng hồi hộp không yên.
Lăng Nhược Tịch vừa mở cửa, ngẩng đầu đã thấy Cung Thụy Thần trong tay ôm hoa đứng ở trước mặt, cô nhất thời sửng sốt.
Cung Thụy Thần che dấu hồi hộp lo lắng của mình liền vờ ho nhẹ một cái, sau đó đem hoa hồng từ trong ngực về phía cô, ánh mắt xấu hổ nhìn đi nơi khác, cũng không được tự nhiên nói: “Cái này, tặng em..”
Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho mình, tuy nói cô sớm đã qua cái tuổi yêu đương lãng mạn rồi, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, nhận được hoa cũng rất vui vẻ, nhưng cô đã hạ quyết tâm chia tay với anh, cô ép mình không được mềm lòng, sau đó thu lại tâm trạng, đem hoa đẩy sang chỗ khác, mặt lạnh lùng nói: “Anh đến làm gì? Muốn đi làm thủ tục hả?”
“Em…” Cung Thụy Thần bị dáng vẻ thản nhiên lạnh nhạt của cô chọc giận, anh xấu hổ lấy lại hoa, sau đó cố ép cơn giận xuống, tự nói với bản thân, vợ còn nhỏ, mình không được so đo với vợ, lại nói chuyện này đúng thật là do anh sai, vì vậy cong môi, mềm mỏng nói với cô: “Được rồi, vợ ơi, là anh sai rồi, đừng giận nữa có được không? Anh biết do anh hiểu lầm vợ, em có muốn đánh hay mắng anh thì anh cũng tùy em, anh chỉ muốn em hết giận, có được không? Em đừng vì mấy chuyện nhỏ này mà ly hôn bỏ anh nha.” Anh vừa nói, vừa đi đến ôm cô vào trong lòng mình.
Lăng Nhược Tịch đẩy tay anh ra, lui về phía sau từng bước, lòng dạ sắc đá nói: “Cung Thụy Thần, em rất thất vọng với anh, nói cái gì mà chút chuyện nhỏ? Anh hiểu lầm, không tin em, đây là chuyện nhỏ sao? Còn có, ly hôn là do anh nói trước, không muốn nói là anh đang muốn gây chuyện với em. Vì sao rõ ràng là anh sai mà anh lại nói như đúng rồi. Anh xem em như mèo con chó nhỏ, có thể chờ anh gọi đến thì đến, bảo đi thì đi sao, anh nói muốn ly hôn thì ly hôn, muốn làm hòa thì làm hòa hả?”
Cung Thụy Thần nghe cô chấp vấn, cảm thấy bản thân thật oan uổng, anh đã moi tim móc phổi cho ra đối với cô như vậy, nâng niu trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, khi nào thì xem cô như mèo con chó nhỏ chứ, lại nói anh hiểu làm cô cũng vì do cô gạt anh trước, cái gì cũng không chịu nói cho anh biết, chuyện này cả hai đều sai. Cung Thụy Thần thở dốc, muốn mở miệng phản bác, nhưng anh lại ép xuống, anh đến đây không phải để cãi nhau với cô, nói qua nói lại đối với cả hai cũng không có gì tốt. Vì thế vòng vo, dịu dàng nói: “Em đang tức giận, anh sẽ không nói nữa. lần này anh để em quyết định, em nói khi nào làm lành thì mình làm lành, như vậy có được không?” Cung Thụy Thần xuống nước mười phần.
Lăng Nhược Tích thấy anh nói như vậy cũng không thể nói thêm lời ngoan độc tuyệt tình được nữa, đành phải quay đầu hừ lạnh một cái.
Cung Thụy Thần thấy thời gian không còn sớm, đã đến giờ cô đi làm. Sợ cô muộn, lại đem giận trút lên người mình, nhanh chóng lấy lòng:“Không còn sớm nữa, anh đưa em đi làm nha.”
Lăng Nhược Tịch không thèm nghĩ ngợi, liền từ chối: “Không cần, em tự mình lái xe đi” Nói xong lướt qua anh đi ra ngoài.
“Ai…” Cung Thụy Thần ảo não nắm tóc, sợ lại chọc cô giận, không dám cản đường, chỉ có thể đưa mắt nhìn cô lái xe rời đi. Chưa từng có chuyện gì làm anh lo lắng đến như vậy, duy nhất chỉ có cô gái nhỏ này, trước hay sau khi cưới cũng làm cho anh không hết lo lắng, ai bảo anh yêu cô làm gì, bị cô ép uổng như vậy cũng đành chấp nhận.
Anh cô đơn đứng ven đường hồi lâu, mãi đến khi nhận được điện thoại của thư kí gọi đến hỏi anh khi nào đến công ty, anh liền ổn định tâm trạng xoay người ném hoa vào thùng rác bên cạnh, lên xe rời đi đến công ty, công trình sân bay bắt đầu khởi công, công ty còn cả đống chuyện lớn bé đợi anh giải quyết, đủ để anh bận suốt ngày, về chuyện anh và Nhược Tịch chỉ có thể hoãn lại, từ từ giải quyết….
Khi anh hết bận rộn thì đèn cũng sáng rực khắp nơi báo hiệu một ngày đã hết. Cả ngày anh không hội họp thì cũng tự mình đến công trường xem xét, lại phải kiểm tra các loại báo cáo này nọ. Cả một ngày bận rộn qua đi, Cung Thụy Thần cảm thấy bản thân như bị rút hết lức lực.
Trước kia cũng như vậy, nhưng chưa từng có cảm giác thể xác và tâm hồn lại mỏi mệt như hôm nay. Lái xe về nhà, nhìn ngoài cửa sổ từng ánh đèn đường vụt qua, nghĩ đến nhà cửa trống vắng, cô gái trong nhà cũng không chịu về. Lòng Cung Thụy Thần cũng rất cô đơn, một chút ý nghĩ về nhà cũng không muốn.
Đột ngột chuyển tay lái, thẳng lái xe đến một quán bar. Lưu loát xuống xe, đi vào gọi một ly Whiskey. Nhấp một ngụm, còn lại toàn bộ đổ trên người, biến thành toàn thân đầy mùi rượu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Lăng Nhược Tịch, trực tiếp đưa cho người pha chế nói: “Nói với cô ấy, chủ của số máy này say rượu ngã rồi đi.”
Điện thoại rất nhanh được nối, người pha chế theo lời của anh không nói sai một chữ nào, còn nói địa chỉ quán bar, sau đó tắt máy trả lại cho Cung Thụy Thần.
Cung Thụy Thân rất vừa lòng gật gật đầu, sau đó không thèm để ý đi đến chỗ mấy cô gái trẻ nói nhỏ gì đó rồi lại giả vờ say rượu nằm bẹp trên quầy bar.
Quả nhiên là đến rất nhanh, nhưng người đến không phải Lăng Nhược Tịch mà là Phương Quan Lâm.
Anh mặc áo khoác dạ màu đen lật cổ, như cỡi phong hỏa luân bay đến, mấy sợi tóc ẩm ướt chưa kịp sấy khô có lộn xộn, lại làm cho anh thêm cao lớn anh tuấn, mắt đẹp mày cong. Thẳng đường đi tới, lại dễ dàng chiếm đóng trái tim của bao nhiêu cô gái.
Chỉ là anh không hề bận tâm đến những điều, tìm kiếm chỗ Cung Thụy Thần rồi liền đi đến.
Có điều tất nhiên là Cung Thụy Thần đối với sự nhiệt tâm này của anh không hề cảm kích chút nào, anh đang híp mắt nằm trên quầy bar thấy người đến là Phương Quan Lâm đột nhiên nhíu mày hỏi:“Sao cậu lại đến đây?”
Nhìn dáng vẻ anh hai không giống như say rượu, Phương Quan Lâm cũng không khỏi sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Chị hai gọi điện cho em nói anh đi uống rượu, muốn em đến đây… Xem thử…” Nói xong câu cuối, Phương Quan Lâm lập tức hiểu ý định của anh hai, không nghĩ tới lại bị chính mình phá hư.
Thấy sắc mặt của anh hai, Phương Quan Lâm cảm thấy rất là oan uổng, nói thử xem, hai người cãi nhau thì liên quan gì đến tôi, vì sao cứ phải lôi tôi vào, anh hai uống rượu say khước sao lại để tôi đi đón, vì sao không tìm thằng tư, cậu ta cũng là em, hay bởi vì tôi là FA, xem ra tôi phải kiếm ngay một cô người yêu mới được, bằng không hai người sẽ sai bảo tôi thành nghiện thế này, sớm muộn gì tôi cũng phải đình công.
Trong lòng ấm ức vô cùng, nhưng chuyện này là do chính mình phá hư, còn không phải tự mình cứu vãn sao. Cậu nhanh lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Nhược Tịch, nói cho cô biết, anh hai uống mãi không chịu về, xin cô đến đây, lời hay lời tốt lời nào cũng đem ra hết, Lăng Nhược Tịch cuối cùng cũng mềm lòng nói sẽ đến ngay.
Buông điện thoại, Phương Quan Lâm mới chịu thở phào một cái, xoay người ngồi xuống bên cạnh Cung Thụy Thần, lấy một ly bia, uống một chút lại nhìn dáng vẻ nhíu chặt mày của Cung Thụy Thần liền lo lắng hỏi:“Anh với chị dâu lại làm sao vậy?” Đêm qua còn thân mật lâu như vậy, rồi cùng nhau về nhà. Sao hôm nay lại ầm ĩ nữa rồi?
“Ai… Phụ nữ chính là thứ phiền phức, càng để ý họ lại càng gây chuyện, chờ cậu gặp đi rồi biết.” Cung Thụy Thần nói cũng không rõ ràng chuyện anh với Lăng Nhược Tịch lúc này như thế nào, dù sao cũng phiền phức chết được.
Phương Quan Lâm không để ý lắm bĩu môi, nghĩ mình nhiều năm đi qua bao bụi hoa, dạng phụ nữ nào mà mình chưa thấy qua, không đủ ngàn thì cũng tám trăm, thật sự thì mình chưa gặp được cô gái nào có thể làm phiền lòng như vậy, Anh hai của mình nếu nói trên thương thường, cậu đấu không lại nhưng đối với phụ nữ... Thì còn kém cậu quá xa.