Bởi hôm nay Cung Thụy Thần muốn đưa vợ về nhà mẹ đẻ, cho nên bốn người liền không chậm trễ ăn sáng rồi lấy xe trở về.
Cung Thụy Thần đưa ba mẹ về nhà trước, sau khi sắp xếp ổn thỏa rồi cùng Lăng Nhược Tịch mang quà mừng năm mới ra khỏi cửa. Bởi gì là năm mới đầu tiên sau khi kết hôn, rất trọng cấp bậc lễ nghĩa, Cung Thụy Thần tự mình lựa chọn mừng năm mới cho cha mẹ vợ cùng chị em vợ, trước đó đã sắp xếp sẵn trên xe
Cũng cẩn thận chọn quà cho Lăng Nhược Tịch, vốn định buổi sáng ngày mùng một, vừa mở mắt ra là tặng cho cô một điều bất ngờ đầy vui vẻ, nhưng đêm giao thừa hôm đó, anh đùa giỡn với cô có chút điên cuồng, sáng thức dậy thì cô đã xuống nhà làm bữa sáng, sau đó lại xảy ra chuyện những bức ảnh, món quà này vẫn không có cơ hội xuất hiện.
Lúc này anh vừa lái xe, vừa rục rịch nghĩ muốn đem món quà ra tặng cho vợ.
Một tay lái xe, một tay tìm trong túi áo, chạm đến hộp trang sức, đột nhiên anh có chút hồi hộp.
Lúc trước là anh với Nhược Tịch nhảy cóc, bỏ qua đính hôn nhảy thẳng đến kết hôn, quá trình cầu hôn tự nhiên cũng bị cắt bỏ, cho nên nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho cô, có chút do dự không biết nên lấy thái độ gì để tặng cho cô đây.
Quay đầu nhìn vợ yêu, nhận ra cô vẫn nhìn bên ngoài cửa ổ không còn để ý chuyện gì, cả người nhìn giống như được bao phủ cả một lớp đau thương.
Trong lòng Cung Thụy Thần quyết định, tay lái vừa chuyển, đem xe dừng lại ven đường, đưa tay kéo cô lại, ôm cô vào lòng, há miệng muốn an ủi cô, lại không biết nên nói gì cho đúng, những lời nên nói thì trong hai ngày nay anh cũng đã nói hết rồi, anh khẽ thở dài, sau đó hôn nhẹ đỉnh đầu của cô, lấy hộp quà từ trong áo ra đặt trên tay cô nói: “Đây là quà năm mới cho em, em mở ra xem có thích hay không?”
Lăng Nhược Tịch nhìn hộp trang sức trong tay được gói cẩn thận, có chút hơi giật mình. Vốn nghĩ rằng năm ngoái anh bận đến trời tối đen, cô cũng không nhớ rỏ là mình muốn anh tặng quà, không ngờ đến anh vậy mà đã chuẩn bị sẵn.
Nhanh chóng mở ra, cô thấy là một dây chuyền bạch kim, mặt dây là hai chữ LV ghép lồng vào nhau, trên đó còn nạm kim cương, thực sự rất tinh xảo. Lăng Nhược Tịch thật sự rât thích, cầm trên tay cẩn thận ngắm nhìn, đột nhiên thấy bên trong mặt có khắc chữ ANNA, điều này làm cho cô thật sự chấn động.
Thời gian trước Mạc Viễn bảo cô tìm trang sức phối hợp với trang phục, cô đã cẩn thận tìm hiểu tất cả nhãn hiệu trang sức nổi tiếng, biết đây chính sản phẩm do nhà thiết kế trang sức nổi danh nước Pháp Anna chế tạo, Anna vẫn kiên trì chế tác thủ công, hơn nữa mỗi một bộ trang sức làm ra chỉ duy nhất một bộ không có cái thứ hai, đương nhiên giá trị tương đương cũng rất cao. “Cái này rất quý phải không?” Lăng Nhược Tịch hỏi dò. Cô có chút không dám tin anh sẽ mua một sợi dây chuyền có giá trên trời như thế này tặng cô làm quà năm mới. Ở trong lòng cô, anh giàu sang nhưng không xa hoa, sẽ không tùy ý, thật sự không phải dạng người tiêu phí như thế này đâu.
"Em có thích không?" Tuy rằng giá trị của nó rất xa xỉ nhưng anh không nghĩ dùng cách này để lấy lòng cô, ý chính là muốn cô cười, chỉ cần cô thích là được rồi, tiêu tốn bao nhiêu tiền anh cũng không cần để ý.
“Ừm, em rất thích, cảm ơn anh” Trong lòng Lăng Nhược Tịch đầy cảm động, nhoẻn miệng cười, ngửa đầu hôn lên môi anh.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu cười, trong lòng anh cũng buông lỏng không ít, bật cười: "Lại đây, anh giúp em đeo vào” Nói xong cầm lấy dây chuyền vòng qua cổ cô, ở phía sau gáy cô đem khóa móc lại cẩn thận.
“Xong rồi” Sau khi giúp cô đeo vào, Cung Thụy Thần ngồi thẳng người cách xa cô một chút, nhìn kỹ rồi nói: “Uh, rất đẹp.”
“Là dây chuyền đẹp hay là em đẹp?” Lăng Nhược Tịch vuốt sợi dây, nghịch ngợm hỏi.
“Ha ha, đương nhiên là vợ đại nhân vô cùng xinh đẹp rồi.” Nhìn thấy cô có chút chuyển biến tâm tình tốt như vậy, Cung Thụy Thần miệng liền bôi mật lấy lòng cô.
"Ha ha..." Cô được anh khen lập tức sung sướng, đưa tay vuốt ve món quà anh dùng cả trái tim tự mình chọn lựa tặng cho cô, cô cảm nhận được sự yêu thương anh dành cho mình, như vậy là đủ rồi.
Bắt buộc bản thân tạm thời quên đi những chuyện phiền lòng, sắp về nhà rồi, cô không thể để ba mẹ nhận ra được chuyện gì, đỡ phiền hai người thấy khó chịu.
Lăng Nhược Tịch tâm tình chuyển tốt, cũng không còn buồn, không mở miệng nói chuyện, Cung Thụy Thần vui mừng, không khí bên trong xe ấm áp hẳn lên, hai người giữ bầu không khí này về đến Lăng gia. Hai người lớn Lăng gia cũng tự nhiên không nhìn ra được điều gì.
Lăng Nhược Thần với Phương Quan Kiệt cũng ở đây, Cung Thụy Thần Và Phương Quan Kiệt với cậu hai nhà họ Phương, Phương Quan Lâm quan hệ coi như là thân thiết, cho nên gặp mặt không khỏi trò chuyện một hồi.
Lăng Nhược Tịch mấy hôm nay không gặp được chị cả, bụng cô ấy càng ngày càng to ra, cả người cô ấy cũng trở nên tròn mịn như châu như ngọc. Lăng Nhược Tịch tò mò đặt tay lên bụng cô đâm đâm vài cái, chọc cho Lăng Nhược Thần trừng mắt xem thường một phen, cả giận nói: “ Lăng Nhược Tịch, em dám đâm chọt cháu em hả, không muốn sống nữa phải không?”
Lăng Nhược Tịch sợ hãi, liền chạy đi châm trà đổ nước chịu tội. Lăng Nhược Thần hưởng thụ sự hầu hạ của cô, thoải mái tựa sofa để cho cô xoa bóp lưng cho mình.
Nhìn vợ như cô hầu nhỏ bị chị gái sai bảo chạy loanh quanh, Cung Thụy Thần có chút đau lòng lên tiếng: “Nhược Tịch, em đến đây.”
Lăng Nhược Tịch nghe gọi ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, chờ em giúp chị xoa lưng xong đã nha.”
Nghe cô trả lời như vậy, anh thật sự dở khóc dở cười, thật sự là một người không có chí lớn, bị ma nữ kia bắt làm nô dịch mà còn vui vẻ cho được.
Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Cung Thụy Thần, Phương Quan Kiệt ngồi bên cạnh không khỏi than thầm: ma lực tình yêu thật đáng sợ, người này là Cung Thụy Thần danh xưng “Cậu hai mặt lạnh” bởi vì thấy vợ mình đấm lưng cho chị gái mà cảm thấy đau lòng, nếu để mấy người trên thương trường gặp anh như thấy hổ thấy được cảnh này, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào đây.
Sợ vợ nhà mình trêu chọc nữa thật sự sẽ bị anh ta ghi hận, Phương Quan Kiệt nhanh mở lời: “Nhược Thần đến đây, có chuyện muốn nói với em.”
Lăng Nhược Thần nghe lời đứng dậy đi đến, Lăng Nhược Tịch tự nhiên cũng đi theo, Lăng Nhược Thần được Phương Quan Kiệt giúp ngồi xuống cạnh, còn Nhược Tịch tự động ngồi bên chồng mình. Cung Thụy Thần, rất tự nhiên vươn tay ra đem cô ôm vào lòng.
Phương Quan Kiệt lót đệm lưng giúp vợ yêu ngồi cho thoải mái, chắc chắn vợ thoải mái rồi mới lên tiếng nói: “Tối qua, chú hai có nói ngày mai đi khu du lịch sinh thái, ăn đồ nông trại, ngủ giường lò, nhờ anh hỏi các em có đi hay không?”