Có phải là anh đang nói yêu cô không? Trong lòng Lăng Nhược Tịch khẽ xao động, chậm rãi mà chắc chắn, nói từng câu từng chữ: “Cung Thụy Thần, em thích anh, ngày hôm nay nhiều hơn ngày hôm qua. Em không biết đây có phải là yêu hay không, nhưng em không muốn xa anh, em muốn cả đời được ở bên anh.”
“Được, em hãy giữ chặt anh, chúng ta cả đời này sẽ không xa nhau.” Trái tim của Cung Thụy Thần nẩy lên một cái thật mạnh, một dòng nước ấm ồ ạt chảy xuôi trong lòng, dần dần, chậm rãi hòa tan trái tim băng giá của anh, hai cánh tay siết lại, anh ôm cô chặt hơn, nói ra từng câu từng chữ. Xong rồi, anh cúi đầu xuống hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
Mới đầu Lăng Nhược Tịch còn ngạc nhiên, sau đó mạnh dạn hôn đáp lại anh, cái lưỡi nhỏ thè ra, cuốn lấy lưỡi anh quấn quýt không rời.
Hơi thở của hai người dần nặng nề, Lăng Nhược Tịch bị anh hôn toàn thân mềm nhũn, tựa vào ngực anh, mặc anh muốn gì cũng được, Cung Thụy Thần cũng có chút mất khống chế, muốn giải quyết cô tại chỗ, chỉ dựa vào ý chí hơn người của mình để giữ lại một tia lý trí, sau khi nghe thấy tiếng mở chốt cửa, anh nhanh chóng buông Lăng Nhược Tịch ra, để cô ngồi lại chỗ cũ.
Chỉ là cho dù động tác anh có nhanh, nhưng nhìn sắc mặt ửng hồng, đôi mắt mê ly, cùng cái miệng nhỏ nhắn ướt át đang thở gấp của Lăng Nhược Tịch, không cần đoán cũng biết hai người vừa mới làm tốt chuyện gì.
Sắc mặt Lâm Lộ trắng nhợt, có điều nhanh chóng điều chỉnh lại như thường, cười cười ngồi xuống ghế, im lặng ăn cơm. Lăng Nhược Tịch cũng bình tĩnh khác thường, cô đang xấu hổ, là xấu hổ đó, vừa rồi dáng vẻ dính người như cơm nắm của cô bị người ta thấy được, đã rất ngượng ngùng, hại cô không dám ngẩng đầu lên.
Tâm tình của Cung Thụy Thần rất tốt, chỉ là anh không ăn được đồ cay, cho nên chỉ thỉnh thoảng ăn vài miếng, phần lớn thời gian anh đều gắp thức ăn cho bé mèo tham ăn đang xấu hổ kia thôi.
Đến khi Lăng Nhược no căng bụng mới nhận ra, anh dường như cũng ăn không có bao nhiêu, lại nghĩ đến lần trước, anh ăn cũng ít, mà đồ ăn của nhà họ Cung chủ yếu làm rất thanh đạm, cô đoán anh không thể ăn cay được, nhưng anh đã hai lần dẫn cô đến nhà hàng cay Tứ Xuyên. Là do cô thích ư?
Lăng Nhược Tịch cảm động, âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định sẽ để ý đến sở thích của anh, anh có thể vì cô mà làm được, vậy thì cô nhất định cũng có thể vì anh…
Lâm Lộ dường như hiểu được ám chỉ của Cung Thụy Thần, từ sau ngày đó kiềm hãm rất nhiều, giống như đứa em gái mà thôi.
Lăng Nhược Tịch là sinh viên còn đi thực tập, cho nên vẫn phải đi học, buổi sáng lý thuyết trưa thực hành, chỉ là cô lại tăng thêm phần công việc, đó là pha cà phê cho Abne. Abne sau hôm uống được cà phê do cô pha, dường như thành nghiện, không phải cô pha thì không uống.
Cho nên bộ phận thiết kế sẽ thường thấy cảnh này, trợ lý của Abne thường chạy đến phòng làm việc nhỏ của các cô, mở cửa xông vào, hét to: Nhược Tịch, Abne muốn uống cà phê.
Sau đó Lăng Nhược Tịch thở dài, đặt sách trong tay xuống, đứng dậy đi phòng nước pha cà phê.
Bởi vì cà phê Lăng Nhược Tịch pha có thể kiềm hãm tính xấu của Abne, lại thêm tính tình của cô hiền hòa, cho nên nhân duyên ở bộ phận thiết kế của cô cực tốt. Cô có vấn đề gì, mọi người đều bằng lòng giải đáp, nên cô tiến bộ rất nhanh, bây giờ vẽ phác thảo cũng đã ra hình ra dáng rồi.
Rất nhanh cũng đến ngày nhập học, Cung Thụy Thần cũng đã giúp cô chuyển khoa, cô chỉ việc đi thẳng đến lớp thiết kế thời trang để học là được. Giảng viên cũng biết cô, có lẽ cũng đã nhận được chỉ thị gì, cho nên đối với cô cũng rất khách khí. Lịch học và sách mới đều lấy về trước cho cô.
Tất cả đều thuận lợi, chỉ là vấn đề phòng ở, nhà của Lăng Nhược Tịch cũng gần đó, nhưng cô không thích về nhà cho lắm, cho nên đều ở KTX, thỉnh thoảng chỉ có thứ bảy với chủ nhật mới về nhà họ Lăng một lần.
Mà ở trường đại học, cô có một cô bạn cực thân- Chung Tình, trùng hợp là hai người ở cùng phòng. Kiếp trước, sau khi kết hôn với Lý Thượng, trong cuộc sống của cô cũng chỉ có mình hắn, dần dần cô không còn liên lạc với Chung Tình nữa, cứ vậy về sau cắt đứt hoàn toàn.
Bây giờ nghĩ lại, cô có chút tiếc nuối, dù sao, ngoài chị hai ra cô ấy chính là người đối xử với cô tốt nhất. Lần này trở về phòng dọn đồ, đúng lúc gặp được cô ấy, Lăng Nhược Tịch kϊƈɦ động muốn rơi nước mắt.
Chung Tình nhìn thấy cô rất vui mừng, ôm một cái, sau đó mắng cô: “Cậu đó, thật là không có lương tâm mà. Cả kỳ nghỉ cũng chẳng gọi điện cho mình, gọi điện cho cậu thì toàn là tắt máy, cậu nói đi, cậu có phải đã quên mất mình rồi không?”
Bởi vì Lăng Nhược Tịch trốn hôn, cô sợ bị bắt lại cho nên mới vứt điện thoại đi, sau khi bị bắt về thì đổi điện thoại và số máy, nên không có cách nào liên lạc được. Mà sau khi cô sống lại, chuyện càng trở nên phức tạp hơn, trong thời gian ngắn, cũng không nhớ đến cô bạn nỗi.
Chỉ là kiếp trước, Lăng Nhược Tịch cũng chưa từng nói ra thân thế của mình, bây giờ nói ra chỉ sợ sẽ dọa cô ấy, không còn cách nào chỉ trả lời cho có lệ: “Sao có, quên ai thì quên cũng không thể quên Tiểu Tình Tình được, mình mất điện thoại, sau đó cũng không có cách nào liên lạc được với cậu. Không phải vừa nhập học là mình vội vội vàng vàng chạy đến đây sao! Đừng giận, đừng giận, là mình sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”
“Hứ, nhìn cậu nhận sai như thế mình rất hài lòng. Bổn cung tha mạng cho ngươi lần này.” Chung Tình cười ha ha vỗ vai cô.
Cánh mũi Lăng Nhược Tịch ê ẩm, nhìn khuôn mặt cười đùa của cô, trong lúc bất chợt lại nhớ về thời gian buồn khổ năm ấy, không khỏi đi lên ôm lấy cô, Chung Tình bị cô ôm mà kinh ngạc, vỗ vỗ bả vai cô, hỏi: “Đã có chuyện gì với cậu?”
Lăng Nhược Tịch lắc đầu, ổn định cảm xúc rồi buông cô bạn ra: “Tớ đổi ngành học rồi, là khoa thiết kế thời trang, bây giờ đứng trước mặt cậu chính là nhà thiết kế thời trang lừng danh tương lai đó, mau mau đến chiêm ngưỡng đi!”
“Thật không?” Chung Tình giật mình nhìn cô, không hiểu vì sao cô nói đổi là đổi.
“Ừm, thật, mới làm xong thủ tục.” Lăng Nhược Tịch gật đầu.
“Ai… Sao cậu lại đổi ngành, sau này ai sẽ đi học cùng mình đây.” Đối với chuyện đổi ngành của cô, Chung Tình cảm thấy nuối tiếc, có điều cô cùng hiểu, mỹ thuật tạo hình đúng thật là gân gà*, rất khó tìm được việc.
*Gân gà: là chuyện vô bổ, không mang lại được lợi ích gì.
Nhìn thấy cô thu dọn đồ đạc, Chung Tình vội vàng nói: “Cậu đổi ngành mình không cản, nhưng mình chưa nói hết, không được đổi phòng KTX. Nếu không sau này muốn gặp mặt cũng khó khăn.”
“Ấy…” Lăng Nhược Tịch sửng sốt, do dự nói: “Chuyện này, mình không phải đổi phòng, mà là muốn dọn ra ngoài ở.” Cung Thụy Thần cũng không đồng ý cho cô ở lại KTX, anh chính là một con sói đói chính hiệu, mỗi tối đều ăn sạch cô bằng nhiều cách đa dạng. Vừa nghĩ đến Cung Thụy Thần, ngọt ngào trong lòng Lăng Nhược Tịch lại dâng lên.