đây là một ngày bình thường ở trên thành phố bay Tuyên Ninh, do thành phố nằm gần quỹ đạo quay của mặt trăng nên dân cư rất thưa thớt, ngoại trừ mấy chiếc thuyền đi ngang qua tiếp thêm đạn dược, lương thực, thì chỉ có một vài tốp quân thỉnh thoảng đóng quân ở đây vài ngày.
Chiến thuyền đang neo đậu ở kia rõ ràng cũng là như thế, dưới sự chỉ huy của AI, cánh tay cơ giới đangkhông ngừng vận chuyển từng hòm đồ tiếp tế đưa vào khoang thuyền. Vài sĩ quan mặc quân trang màu đen đang đứng cách đó không xa, dường như đang đợi ai đó.
"Đến, đến rồi." Sĩ quan trẻ tuổi có vóc dáng cao hơn một chút hơi ngẩng đầu, đưa tay chỉ về hướng đối diện, thấp thoáng có bóng người đi tới.
Đó là một cô gái khoảng tầm hơn hai mươi, quân trang phẳng phiu khiến đường nét khuôn mặt cô thêm mấy phần sắc bén, tóc đen mắt đen, dù ngoại hình xinh đẹp, nhưng khí thế phát ra từ người lại vô cùng ngạo nghễ khiến người khác không dám khinh thường.
Hai sĩ quan đứng trước mặt cô, chào theo đúng nghi thức quân đội: "Diệp úy, khỏe."
"Buổi sáng tốt lành." Tầm mắt lướt qua hai người trước mặt, dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng cô gọi đúng tên của hai người, "Hách Dương hạ sĩ, Nhạc Y Văn hạ sĩ."
cô gái này chính là Diệp Huyên, lấy thành tích tốt nghiệp đứng đầu trường quân đội của Tinh Vân đế quốc, cùng với biểu hiện ưu tú trong vòng 2 năm từ hạ sĩ lên thành Trung úy, trong quá trình đó không biết đã trả giá không biết bao nhiêu mồ hôi, sức lực lúc này đây, cô đã đứng trước chiếc tàu chiến mà mình vẫn mơ ước thiết tha bấy lâu.
Chào hỏi xong, Diệp Huyên đưa mắt nhìn chiếc thuyền trước mắt. Vừa liếc mắt nhìn, không thấy được đuôi tàu nhưng đập vào mắt cô là hai chữ lớn được khắc trên thân tàu - Hi Hòa.
Hi Hòa là tên gọi của chiếc tàu chiến vương bài (át chủ bài) của quân khu Trái Đất trên Tinh Vân đế quốc, trong toàn đế quốc chỉ có duy nhất 2 chiếc tàu chiến được bay trong quỹ đạo dải ngân hà. Nó là biểu tượng của sức mạnh quân sự trong đế quốc, đã bẻ gãy nghiền nát, quét sạch tất cả quân địch trong vô số chiến dịch. Binh sĩ có thể đứng trên chiến tàu này cho dù là lính cần vụ, cũng đều là tinh anh trong hàng nghìn người. Mà Diệp Huyên đứng ở đây với tư cách sĩ quan phụ tá của hạm trưởng tới đây nhậm chức.
nói là sĩ quan phụ tá của hạm trưởng cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì cô không phải là binh sĩ thuộc tàu chiến Hi Hòa. Là sĩ quan thuộc quân đoàn 5 quân khu Trái Đất, người lãnh đạo trực tiếp của Diệp Huyên là Quân đoàn trưởng quân đoàn 5 thiếu tướng Keltu. Nhưng vị thiếu tướng này bây giờ tạm thời kiêm nhiệm thêm chức hạm trưởng tàu Hi Hòa, hơn nữa hắn còn chuẩn bị chỉ huy tàu Hi Hòa chấp hành nhiệm vụ cấp 1, nên Diệp Huyên mới phải từ Trái Đất chạy đến đây.
Tuy rằng rất muốn đi tìm hiểu tin tức của người đó, nhưng Diệp Huyên biết bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp, cô vuốt nhẹ cằm, nói với Hách Dương đang dẫn cô lên tàu: "Đưa tôi đi gặp Kel tướng quân."
Tàu Hi Hòa vô cùng lớn, trên hành lang dài chỉ nghe tiếng đế giày gõ lên mặt đất phát ra tiếng cộp cộp. Tin tức sĩ quan phụ tá của hạm trưởng đến đây nhậm chức ngày hôm nay đã sớm truyền khắp tàu, trên đường đi ngẫu nhiên gặp vài binh sĩ đều dừng lại, nghiêm túc chào Diệp Huyên theo quân lễ.
Nhưng cảm giác lúc này lại hoàn toàn khác với lúc Diệp Huyên ở sư đoàn 112, mặc dù quân đội là nơi sâm nghiêm trật tự, nhưng mối quan hệ giữa người với người vẫn hết sức chặt chẽ. Ngược lại, binh sĩ trên tàu Hi Hòa lại thận trọng, xa cách, họ lãnh đạm cao ngạo, không có một chút nhiệt huyết cùng khí khái hào hùng của quân nhân.
Nhưng điều này cũng có thể hiểu được. Diệp Huyên âm thầm thở dài, dù sao đi nữa binh sĩ trên tàu chiến này đều là điều chỉnh giả đến từ 9 thành đô. Mà bản thân cô chỉ là người bình thường, cho dù là cấp trên, điều chỉnh giả cũng không có chút nhiệt tình nào vượt quá lễ nghi. Nghĩ đến vị Keltu thiếu tướng cũng là điều chỉnh giả, hơn nữa hắn còn là đại quý tộc có dòng máu thuần nhất, khiến Diệp Huyên vốn là người đứng trước sóng gió cũng chưa từng sợ hãi lúc này trong lòng cũng sinh ra mấy phần lo sợ.
cô vượt qua trăm nghìn cay đắng mà tòng quân, sau đó tiến vào tàu Hi Hòa, không phải là vì bảo vệ quốc gia, hay khai thác vũ trụ linh tinh gì đó, mà là vì muốn tìm một người, là binh sĩ trên tàu Hi Hòa. Vì tìm người đó, khổ cực hơn nữa cô cũng chịu được.
"Đến rồi, Trung úy." Hách Dương dừng lại trước một cánh cửa kim loại.
"Cảm ơn." Tuy biết khoảng cách giữa điều chỉnh giả với người bình thường không thể dễ dàng biến mất trong một hai ngày nhưng Diệp Huyên vẫn cố gắng thể hiện thiện ý của mình.
Mà phản ứng của Hách Dương cũng nằm trong dự đoán của cô: "Ngài khách khí rồi." - ngữ khí nhạt nhẽo, xa cách.
Diệp Huyên cười cười, đem tầm mắt hướng về máy quét đồng tử bên cạnh cửa, tích một tiếng, cánh cửa kim loại tự động mở ra. không gian phía sau cửa rộng rãi, sáng sủa, khoang thuyền của hạm trưởng tàu Hi Hòa chiếm cứ một không gian không nhỏ trên tàu. Trong không gian có tiếng vù vù rất nhỏ, đó là âm thanh phát ra từ trung khu AI. Ngay lúc Diệp Huyên bước vào khoang, trí não nhân tạo AI liền lên tiếng: "Ngài khỏe, Diệp úy, Kel tướng quân đang buồng tác chiến."
Giữa không trung bỗng xuất hiện một hình mũi tên lập thể, Diệp Huyên đi xuyên qua hành lang trưng bày không ít bình hoa tinh xảo, đi về hướng Keltu đang ở buồng tác chiến. Tuy chỉ vội vàng nhìn lướt qua nhưng cô có thể khẳng định rằng mấy cái bình kia... đều là vô giá, chúng thậm chí có thể mua được cả một hành tinh nhỏ.
Đây là phong cách của quý tộc, cô có chút xem thường nghĩ, khác với đại đa số người dân, Diệp Huyên vô cùng coi thường cái mà điều chỉnh giả gọi là tiêu chuẩn thuần huyết. Có được ưu thế về gen, cũng từ đó có được ưu thế về quyền thế, phú quý, điều chỉnh giả loại này so với người thường khoảng cách đúng là trên trời dưới đất, là sự chên lệch mà người bình thường hao phí hết cả đời cũng không thể bắt kịp. Cái gọi là mọi người đề ngang hàng, khi vũ trụ tiến vào kỉ nguyên ngày hôm nay, đã sớm trở thành một chuyện cười.
Diệp Huyên đang suy nghĩ lan man thì chân đã đi đến trước cửa buồng tác chiến. Đưa mắt nhìn qua, đối diện cô là một bức tường thủy tinh to lớn, phía ngoài tường là biển sao sáng lấp lánh, hằng hà sa số, tồn tại vĩnh viễn. một người đàn ông cao lớn đứng đưa lưng về phía Diệp Huyên, dường như đang ngắm nhìn cảnh đẹp cách đây 3 vạn năm ánh sáng được hiển thị trên màn hình, giữa ngân hà biến ảo, hắn giống như một thanh kiếm sắc bén đã đượ rút ra khỏi vỏ, phát ra tia sáng lạnh lẽo.
Thái độ thờ ơ trong đầu Diệp Huyên ngay lập tức biến mất, tuy cô chưa từng gặp Keltu, nhưng cũng biết được vị thiếu tướng được ca ngợi là linh hồn của quân đội đế quốc có bao nhiêu nổi tiếng. Cho dù lúc này hắn đang tùy ý đứng đó, không mặc áo khoác, quần áo cũng theo quy định trong quân đội, nhưng những đường cong ở eo được bao bọc bởi lớp quần áo, bắp chân thon dài bên trong đôi ủng đã đủ để người khác thấy được đây là một quân nhân mạnh mẽ.
Diệp Huyên đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội: "Kel tướng quân, tôi Trung úy Diệp Huyên thuộc sư đoàn 2 quân đoàn 5 quân khu Trái Đất, sĩ quan phụ tá của hạm trưởng tàu Hi Hòa, có mặt báo danh!"
Keltu nghe vậy xoay người lại, ánh mắt lãnh đạm, vẻ mặt hắn lạnh lùng, hờ hững đánh giá Diệp Huyên, khóe miệng giật nhẹ, "Chào trung úy." Tế nhị dừng một chút, rồi mới tiếp tục nói, giọng nói thuần hậu như rượu đỏ thượng hạng, "Có lẽ trung úy nên gọi ta là ngài."
Ngoài chức vụ quân đoàn trưởng quân đoàn 5, Keltu còn có thân phận hiển hách hơn là Guard Công tước, một trong ba vị Công tước của Tinh Vân đế quốc.. Đối với giới quý tộc thuần huyết mà nói, xưng hô theo tước vị mà không phải theo chức vị hiển nhiên là lễ nghi ngầm của các quý tộc.
Nếu là khi bình thường, Diệp Huyên sẽ vì phản ứng của Keltu mà cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này cô hoàn toàn không nghĩ được gì. Khuôn mặt tuấn mĩ trước mặt quen thuộc như thế, dần dần trùng khớp với khuôn mặt đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ của cô, khiến mọi thứ trong trí nhớ hiện lên rõ nét.
Làm sao có thể như vậy?!
Diệp Huyên trợn mắt há hốc mồm nhìn Keltu, người mình luôn tìm kiếm lâu này lại là hắn?! Tại sao lại là hắn, người mà cô không thể với tới sao có thể là hắn!
"Ta nghĩ" Keltu lãnh đạm nói, "Trong lần đầu tiên gặp mặt lại trừng mắt nhìn thủ trưởng là một chuyện không quá lễ độ có phải không Trung úy?"
Lúc này, Diệp Huyên mới kịp phản ứng lại, cô vội vàng dời tầm mắt: "thật có lỗi, Kel tướng quân, là tôi đã thất lễ."
Keltu nhìn nàng có chút đăm chiêu, dường như không chú ý tới trong giọng nói của cấp dưới của mình có chút xa cách: "cô có 11 tiếng để làm quen môi trường trên tàu Hi Hòa, 6 giờ tối nay chúng ta sẽ rời khỏi Tuyên Ninh." hắn xoay người, tầm mắt lại nhìn dừng trên hình ảnh dải ngân hà trên bức tường, "Mục tiêu của nhiệm vụ tiếp theo là, thiên hà Jade.”