Đúng vào lúc này, nhóm người xuyên không bắt đầu đồng loạt vọt ra bên ngoài, Quỳnh Hoa cố ý chọn thời gian như vậy, dù có người thấy nàng ta đánh nhau cùng với Diệp Huyên, nhưng người người đều đã là bồ tát bùn qua sông, cũng sẽ không thể lao tới viện thủ Diệp Huyên.
Bất quá Diệp Huyên vốn cũng không trông cậy vào những người đó như vậy, ngay một khắc kích phát phù triện kia, chân nàng đạp độn quang, như tia chớp phóng ra ngoài!
Quỳnh Hoa đuổi sau lưng nàng đánh ra một chưởng nữa, lại bị Diệp Huyên ném ra một khối ngọc bội màu xanh cản lại. Chỉ thấy thủ đoạn của Diệp Huyên liên tục tuôn ra, là kích phát phù triện, lại sử dụng pháp khí. Mà mỗi một lần nàng kích phát rồi cũng không trông cậy có thể thu hồi lại, nên cũng khôngquay đầu nhìn, chỉ cần có thể ngăn được Quỳnh Hoa, liền tiếp tục ra lực. Có thể nói phương pháp của nàng như vậy, chính là lấy pháp khí đánh người, nhìn thấy thế Quỳnh Hoa đã nổi trận lôi đình.
"Ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn, sao có thể có nhiều pháp khí như vậy!" Gầm lên rồi, Quỳnh Hoa nghĩ lại liền minh bạch, tất nhiên là Lâm Uyên sư huynh cho nàng, nhất thời hận đến muốn điên lên. Nữ nhân này có tài đức gì, dựa vào cái gì mà được Lâm Uyên sư huynh coi trọng như thế! Quỳnh Hoa nghĩ đến bản thân mình, tu vi đã cao, sinh ra lại đẹp, trong phái La Phù, không, trong Tu Chân Giới này, nam tu sĩ nào không coi trọng nàng, cố tình chỉ có Lâm Uyên sư huynh, tuy rằng tao nhã, lại chưa bao giờ từng dùng ánh mắt khác tướng đãi nàng.
Kỳ thực Quỳnh Hoa đối với Cố Dần Thành vốn không có cảm tình quá sâu, nhưng nàng ta xa nay với nam nhân mọi việc đều thuận lợi, chưa từng nghĩ tới lại có một nam nhân dù nàng chủ động cầu tốt, lại vẫn không động tâm. Càng làm cho nàng ta khó có thể chấp nhận là, nam nhân này thích một nữ nhân mà mọi thứ cũng không được như nàng, cố tình còn cùng nàng ta là một đường xuyên không tới, thế này làm cho Quỳnh Hoa có thể nào không hận.
Bất quá nàng tuy rằng không quen nhìn Diệp Huyên, cũng còn chưa tới nông nỗi phát điên, biến cố bắt đầu là từ khi Quỳnh Hoa bị sư phụ mình gọi vào tĩnh thất, Ngọc Hoa tiên tử xưa nay nhất quán hiền hoà giờ lại lạnh lùng nhìn ái đồ của mình, lời ít mà ý nhiều trọc phá thân phận Quỳnh Hoa là người xuyên không.
Khi đó Quỳnh Hoa mới hiểu được, sự tình đã xuất hiện biến cố.
đang không ngừng có người xuyên không đi đến thế giới này, cư dân bản địa rốt cục phát hiện điều không thích hợp. Trước hết ý thức được chuyện không thỏa đáng là những tu sĩ Nguyên thần Vô cùng, thời không dao động mang đến thiên địa dị biến đã bị một Nguyên thần Vô cùng phát hiện, nhiều lần diễn ra, hắn phát hiện số mệnh thế giới này lại xuất hiện vài chuyện đáng sợ, bị người khác bá đạo đoạt xá, đa số gia tăng ở vài nhóm người có khác biệt nổi bật.
một người trong đó, chính là Quỳnh Hoa.
Cho nên Quỳnh Hoa bị chú ý, vài Nguyên thần Vô cùng trải qua thương nghị rồi, khẳng định tồn tại người ngoại lai. Kỳ thực từ trước lúc Quỳnh Hoa xuyên không, còn có người xuyên không bị dân bản địa chú ý tới, nhưng khi đó phát hiện người dị thường không nhiều lắm, cho nên không khiến dân bản địa cảnh giác.
Nhưng khi người xuyên không càng ngày càng nhiều, lại có mấy người như Quỳnh Hoa đánh vỡ số mệnh thiên địa cân bằng mà đoạt lấy vị trí, tình thế liền không thể chấp nhận được, dân bản địa khôngthể lại bỏ qua. Mấy tu sĩ đại Tông môn cao tầng liên hợp lại, âm thầm điều tra đệ tử trong môn, vừa tra, liền tra ra rất nhiều đệ tử thần hồn cùng với thân thể kết hợp khác thường.
Hồn xuyên, nói trắng ra chính là đoạt xá, chiếm cứ thân thể không thuộc về mình, thần hồn đương nhiên không thể cùng thân thể kết hợp viên mãn không dấu vết. Lại tra xét đến những đệ tử này tính tình đại biến, còn thích nói một ít lời nói cổ cổ quái quái, lại còn tụ hội thần thần bí bí... Xem thế này người xuyên không có thể nói là hoàn toàn bại lộ.
Bất quá dân bản địa thật biết nhẫn nại, luôn âm thầm trù tính, ẩn nhẫn không phát. Như Quỳnh Hoa đoạt lấy số mệnh như vậy, họ cũng giữ mạng nàng ta để làm mồi dụ. Đợi đến lúc các đại Tông môn bố trí xong, ở trong đám người xuyên không lót phía dưới không ít cọc ngầm giống Quỳnh Hoa rồi, cuối cùng đợi được một cơ hội cực tốt, có thể đả kích người xuyên không thất thất bát bát.
Bị cho là cọc ngầm, Quỳnh Hoa ngay từ đầu cũng không tình nguyện, nhưng kỹ năng không bằng người, nàng chỉ có thể ở dưới bức bách của Ngọc Hoa tiên tử lập lời thề nguyên thần, làm ám gian. Chuyện này khiến tâm tính nàng ta càng không ổn, rõ ràng số mệnh này đều là của nàng ta, rõ ràng nàng ta mới là nữ nhân vật chính của thế giới này!
Nhưng hiện tại đã có người nói cho nàng ta, ngươi chính là một người xuyên không phổ phổ thông thông, ngươi đã có được cái gì, chúng ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi mất đi toàn bộ.
Quỳnh Hoa không thể phản kháng, dưới sự phẫn hận, liền đem tức giận phát tiết ở trên người Diệp Huyên. Bản thân nàng ta đã chịu nghẹn khuất như vậy, dựa vào cái gì cái người qua đường kia có thể vui vui vẻ vẻ ở cùng Lâm Uyên sư huynh. Chỉ cần Diệp Huyên chết, bản thân nàng ta lại nghĩ biện pháp cướp Lâm Uyên sư huynh về, nàng ta là nữ nhân vật chính, hiện tại cũng chỉ là nhất thời sa sút, ngày sau sẽ trở về vị trí cao nhất.
Cho nên Quỳnh Hoa trọc phá thân phận người xuyên không của Diệp Huyên, lại nghĩ biện pháp nhốt Diệp Huyên ở trong động thiên này.
Lúc này Diệp Huyên liên tục kích phát mấy pháp khí, cứ thế đã chạy trốn ra bên ngoài được mười trượng. Vốn dĩ trên người Quỳnh Hoa cũng có nhiều pháp khí phù triện, nhưng mà thân phận của nàng ta bị trọc phá rồi, Ngọc Hoa tiên tử đã cầm đi hết những đồ vật nhiều năm như vậy nàng ta mới đoạt được, hiện thời Quỳnh Hoa một nghèo hai trắng, chỉ có thể dựa vào tu vi chính mình, cứng rắn chống đỡ pháp khí công kích.
Nhưng Diệp Huyên dù sao cũng chỉ là Trúc Cơ tu sĩ, Cố Dần Thành cho nàng pháp khí hộ thân tuy rằng tốt, lấy tu vi của Diệp Huyên còn không đủ để phát huy thực lực chân chính, cho nên Quỳnh Hoa đuổi kịp nàng là việc sớm muộn. Diệp Huyên cũng không do dự, suy nghĩ nuốt vào một viên đan dược.
Đan dược vừa rơi xuống bụng, thần hồn của nàng lập tức chấn động. Chân linh phiêu phiêu miểu miểu thuần túy như gương sáng, chân khí quay cuồng giống như nước sôi, một rồng một hổ, một âm mộtdương, ầm ầm rung động trong lúc đó, tỏa ra ánh sáng!
Quỳnh Hoa quá sợ hãi, chỉ thấy dị biến nổi bật trong hư không, trong vòng ngàn dặm linh khí quay cuồng, hội tụ thành đóa đóa mây trắng đuổi theo phương hướng Diệp Huyên chạy trốn. không chỉ có nàng ta, một đám tu sĩ đang giao thủ không tự chủ được đều ngẩng đầu nhìn, có tu sĩ lẩm bẩm nói: "Gió nổi mây phun, long hổ giao hội, lại có tu sĩ đang kết đan?!"
Diệp Huyên nuốt vào một viên vận thần trùng thanh đan, lúc trước nàng viên mãn Trúc Cơ, Tông môn ban thưởng xuống, dưới tác dụng của đan dược, tu vi nàng sớm tích lũy viên mãn hóa thành cự long kiếm quang, nhắm hai mắt lại, bắt đầu đánh vào đại môn kim đan.
Kết đan dưới hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, có thể nói là cửu tử vô sinh. Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, lúc trước cầu Tông môn ban thưởng đan dược, cũng là vì có ngày rơi vào tình trạng như vậy. Nàng không thể vĩnh viễn đều dựa vào Cố Dần Thành hoặc Tông môn bảo hộ, cầu người khôngbằng cầu mình, trời giúp không bằng tự giúp mình!
"Nữ nhân đáng giận!" Nhưng Quỳnh Hoa có thể nào để nàng thuận lợi kết đan, chân đạp độn quang chạy tới phụ cận, ngoan độc mãnh liệt đánh một chưởng chụp đến Diệp Huyên.
Nhưng vào lúc này, Diệp Huyên mở mắt.
Trong ánh mắt nàng kiếm quang chớp động, bất động không dời, một kiếm bổ ra. Kiếm quang kia ở trong không khí vẽ ra một đạo rồng ngâm ầm ầm, Diệp Huyên chịu một chưởng của Quỳnh Hoa, phun ra một búng máu, nhưng Quỳnh Hoa cũng trúng một kiếm, trảm phá cương khí hộ thể toàn thân nàng ta!
"Ngươi thế nhưng kết đan thành công, không có khả năng... Ngươi nữ nhân qua đường như vậy, làm sao có thể gặp được cảnh ngộ này..." Quỳnh Hoa nỉ non, rõ ràng chỉ có ta, chỉ có nữ nhân vật chính thực sự mới ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm đột phá thành công, một người qua đường, kết cục tối đương nhiên chính là ngã xuống!
Diệp Huyên thở dài một tiếng: "Quỳnh Hoa sư tỷ, ta còn gọi ngươi một tiếng sư tỷ, nhưng tâm ngươi... thật ra đã rối loạn", nàng vừa nói xong, lại chém ra một kiếm, "Tâm rối loạn, sẽ làm sinh ra tâm ma, đối với đạo môn tu sĩ mà nói, chính là tối kỵ."
"Cho nên ngươi hôm nay, sẽ phải ngã xuống dưới kiếm của ta."