Cesare đem tài năng quân sự của mình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trong trận chiến này, nhưng chiến tranh lại khong có nhanh chóng kết thúc, giới quý tộc lúc này mới khiếp sợ phát hiện, mục đích của Cesare không phải là trục xuất quân địch ra khỏi biên giới quốc gia mà là đánh một lần chiếm luôn Á Lý Nam An, đem lãnh thổ của vương quốc rộng lớn, màu mỡ này sáp nhập vào Phỉ Lãnh Thúy. Đối với hành động điên cuồng lần này của hắn, các quý tộc chia thành hai phe. Phái chủ chiến toàn lực ủng hộ Cesare, phái chủ hòa liên tục viết thư đề nghị Cesare thu binh, nghị hòa với Á Lý Nam An. Nữ hoàng ốm đau lâu ngày cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người, bệnh nặng vừa khỏi trông nàng gầy yếu vô cùng, nhưng lại nhanh chóng tiếp nhận quyền lực to lớn mà công tước Valentino để lại, bắt đầu quản lý cuộc chiến khiến lòng người dao động này. Có lẽ là trong người chảy huyết thống gia tộc Ace, nữ hoàng là chính khách trời sinh. Nàng chưa bao giờ thực sự nắm quyền, lúc đầu có gặp chút khó khăn, thế nhưng sau này xử lý chính sự ngày càng thuận buồm xuôi gió. Lấy thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai ổn định đại cục trong triều, sau đó thực sự đứng vững gót chân ở đây. Trong lúc này, chuyện mà nàng quan tâm nhất cũng là chuyện chiến sự.
Buông xuống công văn trong tay, Diệp Huyên mệt mỏi day day mi tâm. Annie đúng lúc này bưng trà bánh đến, thấy thế lo lắng hỏi: “Mệt mỏi sao? Không bằng ngài nghỉ ngơi một chút?” “Không có việc gì?” Diệp Huyên cười cười lắc đầu, ánh mắt không tự chủ lại nhìn về phía phong thư trên bàn. Annie dừng một chút: “Hắn… Vẫn không đồng ý trở về sao?” “Hắn” trong miệng Annie chính là Cesare.
Diệp Huyên ủng hộ phái chủ hòa, sau khi nắm giữ triều cục, nàng một lần gửi đi mười phong thư, nội dung đều giống nhau như đúc, ra lệnh cho công tước Valentino lập tức về kinh đô yết kiến nữ hoàng. Nhưng Cesare lại không hề đọc chúng, mỗi lần gửi đi lại quay về nguyên trạng, ngay cả niêm phong trên thư cũng không bị gỡ ra. Cùng lúc đó, lại có tin từ chiến trường gửi về, đại quân do Cesare chỉ huy liên tiếp giành được thắng lợi. Công tước Valentino dường như muốn liều chết, mỗi lần tấn công hắn đều đi tiên phong. Trong thời gian ngắn ngủi ba tháng, hắn liên tục bị thương mấy lần, có một lần thậm chí là trọng thương suýt mất mạng.
Thời điểm nhận được tin tức, Diệp Huyên đang tiếp kiến triều thần. Nàng lung lay từ trên ghế đứng lên, muốn chạy xuống dưới lại bùm một tiếng ngã xuống. Một giây kia, Diệp Huyên liền hiểu rõ rằng, nàng đến cùng vẫn còn thương hắn. Phần tình yêu này đã xâm nhập đến tận xương tủy, mặc dù nàng đã vô số lần tự nhắc nhở bản thân, Cesare là một người không thích hợp để yêu, hắn nguyện ý buông tay, bản thân đúng ra nên dứt khoát rời xa hắn mới phải. Cesare vì nàng mà tận lực trên chiến trường không màng sống chết, Diệp Huyên làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn làm vậy. Nếu trở lại bên người hắn, sống cuộc sống tra tấn lẫn nhau như trước kia, thì Diệp Huyên vẫn đồng ý. Bởi vì nàng không thể không có hắn, một giây cũng không thể.
Nhưng Cesare lại quyết tâm, mặc cho Diệp Huyên ở trong thư hết dụ dỗ, đến đe dọa, rồi mềm giọng năn nỉ, hắn vẫn bất động. Diệp Huyên cười khổ cầm lấy phong thư: “Chẳng lẽ ta phải đuổi tới tận trên chiến trường hắn mới nguyện ý liếc mắt nhìn ta một cái?” Thái độ của Annie đối với Diệp Huyên phức tạp vô cùng, ngoại trừ ít ỏi vài người tâm phúc của Cesare, nàng là người duy nhất biết hai người này có quan hệ loạn luân. Annie không thích Cesare, nhưng bạn thân của mình lại yêu sâu sắc nam nhân kia, nàng cũng đành im lặng. Nhưng mà… cái nam nhân lãnh khốc vô tình kia lúc đó lại không làm hại nàng, chỉ sai người lặng lẽ đem Annie đuổi về phủ hầu tước Nederland.
Sau khi không chút lưu tình giết chết Rey, hắn mới ý thức được việc làm này tổn thương đến Diệp Huyên
nhiều như thế nào. Cho nên, dù hành động của Annie có triệt để chọc giận hắn, nhưng hắn vẫn nhẫn nại, không giết nàng. “Vì sao khi đó hắn lại gạt ngài?” Annie luôn cảm thấy không hiểu, nếu Cesare nói thật, Diệp Huyên cũng sẽ không hiểu lầm hắn giết Annie, cũng sẽ không đoạn tuyệt với hắn. Diệp Huyên lắc đầu, cũng không trả lời. Nàng (Diệp Huyên) nghĩ, có lẽ hắn đã quyết định buông tay từ trước, chỉ mượn chuyện này khiến bản thân hận hắn, rời xa hắn mà thôi. “Hắn kỳ thực là cái đồ ngốc…” Thiếu nữ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hắn ngốc ngếch yêu bản thân như vậy, giống như một con nhím cả người đầy gai nhọn, khoác lên người bộ áo giáp, nhưng trong tim lại mềm mại.
Một năm đã trôi qua, lúc này đã là cuối xuân, chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc. Đại quân mang về chiến lợi phẩm to lớn đại thắng khải hoàn, Diệp Huyên trở thành nữ hoàng của Phỉ Lãnh Thúy cùng với một đất rộng lớn của Á Lý Nam An. Nàng cầm quyền trượng trong tay, ở trong giáo đường Sophia đội lên chiếc vương miện mới lộng lẫy. Lúc đại quân vào thành, đội kỹ sĩ đi tiên phong, đại tướng công tước Valentino đi đầu lúc này lại không tự chủ được mà ngẩn người, hắn nhìn thiếu nữ xinh đẹp lúc này đang ngồi ở trên cao, nàng mặc lễ phục quý giá xa hoa, giáo chúng cùng vệ binh đứng thành hai hàng bên cạnh nàng, nàng giống như một con thiên nga cao quý, tao nhã bước xuống tầng bậc thềm, hướng bản thân đi tới.
Như có một lực lượng vô hình sai khiến Cesare xoay người xuống ngựa, trên ngã tư đường người người tấp nập, trong không gian tràn ngập tiếng reo hò đonh tai nhức óc, hắn càng chạy càng nhanh, cách Diệp Huyên càng ngày càng gần. Đột nhiên, Diệp Huyên nhấc lên làn váy. Nhóm nữ quan kinh hoàng hô lên, Diệp Huyên vứt xuống quyền trượng hướng Cesare mà chạy tới. Váy nàng giống như đóa hoa không ngừng bay trong gió, tóc nàng cũng bị gió thổi tung. Leng keng, leng keng tiếng chuông từ trong giáo đường vang lên. Đàn bồ câu xào xạc bay lên, giữa ánh nắng rực rỡ, nàng giống như đã tìm về thứ quý giá nhất trên đời, gắt gao ôm lấy Cesare.
“Ngươi có yêu ta không?”
Đây là câu hỏi mà Diệp Huyên chưa bao giờ nói ra, mặc dù nàng đã từng vô số lần trả lời Cesare câu hỏi tương tự. Cesare nhìn nàng, bờ môi của hắn giật giật. Dưới cái nhìn bất an của Diệp Huyên, nam nhân này thế nhưng lại đỏ mặt. “Ta yêu… ngươi.” Hắn gian nan nói ra ba từ này, hắn vốn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ nói ra được những lời này. “Ta cũng yêu ngươi.” Diệp Huyên kiễng mũi chân, dưới con mắt của vô số người, hôn lên môi Cesare.