Mỗi ngày đúng giờ đưa đón nàng cả sáng lẫn chiều, một ngày ba bữa ăn cơm cùng nhau, thậm chí hai người bây giờ còn không phân phòng ngủ - sau khi ở nhà được năm ngày, Alex không nói tiếng nào đã đem gối của hắn sang phòng ngủ lớn. Đương nhiên, hắn nằm ngủ rất yên phận, nhưng thỉnh thoảng vẫn vô ý đụng chạm da thịt khiến Margaret khẩn trương một lúc lâu.
Thậm chí có buổi tối sau khi ăn cơm xong Alex còn mời nàng đi dạo bên ngoài, khiến Margaret kinh ngạc đến rơi mắt kính!
Quang Minh thần ở trên cao, người chồng nghiêm túc của nàng vậy mà lại mời nàng đi dạo cùng hắn! Hơn nữa địa điểm mà hắn chọn đều là những nơi nhìn qua cũng có mấy phần lãng mạn, chẳng hạn như bờ sông, trên cầu, hoa viên…
Margaret cảm thấy bản thân nhìn không thấu Alex, trong trí nhớ của nàng, trong lòng Alex chỉ có tín ngưỡng với kiếm thuật, cũng giống như nàng say mê ma pháp, hai người thực ra đều giống nhau là cùng một hạng người. Một khi đã bước vào thế giới của bản thân, thì căn bản sẽ không để ý đến bất kì thứ gì khác xung quanh. Chẳng qua là trong mắt Margaret vẫn có Alex, còn trong mắt Alex thì lại không có nàng.
Đột nhiên Margaret có một ý nghĩ kinh khủng – chẳng lẽ, Alex muốn ly hôn với nàng!
Mặc dù ly hôn đối với giới quý tộc mà nói là chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng vì kết hôn với Margaret, mà Alex thân là Thần Điện đại kỵ sĩ lại hoàn toàn mất đi cơ hội thăng chức lên thành Thánh Kỵ sĩ - Thánh Kỵ sĩ dâng hiến cả thể xác lẫn tinh thần của mình cho Quang Minh thần, không cho phép kết hôn. Margaret nghĩ, nếu Alex có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này, hắn tất nhiên sẽ vô cùng vui mừng. Cho nên biểu hiện khác thường của Alex trong khoảng thời gian này cũng có thể hiểu được, giống như tù nhân trước khi ra pháp trường sẽ được ăn một bữa no nê, như vậy đây có lẽ là sự an ủi cuối cùng của Alex dành cho Margaret, cho nên hắn thật sự rất săn sóc nàng.
Tuy Margaret chậm chạp, nhưng như thế không có nghĩa nàng là một người ngu ngốc, nàng nhận ra rằng chồng của mình là một người rất cẩn thận, hơn nữa hắn luôn ôn nhu săn sóc một cách lặng lẽ.
Ngày đầu tiên hắn đưa Margaret đến trường bị người qua đường vây xem như vậy, Margaret vốn tưởng rằng lúc tan trường nàng còn phải chịu đựng cái loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm đến nỗi không thể thở nổi, kết quả lúc đi đến cổng trường lại chỉ thấy người đánh xe ngồi trên xe ngựa. Trong lòng nàng có chút thất vọng, nam nhân kia nói sẽ đưa đón nàng sáng chiều quả nhiên chỉ là nói đùa.
Nàng vừa đẩy cửa xe ra, thì thấy Alex đang ngồi trong xe.
Hắn đang đọc thư, mái tóc vàng hơi rũ xuống trước trán, khiến gương mặt vốn lạnh lùng của hắn trong nháy mắt bỗng trở nên nhu hòa hơn. Nhận thấy có người mở cửa xe, hắn ngẩng đầu, đôi mắt màu lam có chút ý cười. Sau đó khóe môi hắn cong lên, cười với nàng.
Nụ cười này tuy rất nhạt rất nhẹ, nhưng hắn thật sự cười với Margaret.
Trong khoảnh khắc đó, một cỗ vui sướng to lớn ùa đến, Margaret theo bản năng lui về sau mấy bước. Nàng không biết nên đáp lại như thế nào, tai nàng chỉ nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch, tiếng xe ngựa đi lại, tiếng nói cười xung quanh nàng đều không nghe thấy, nàng cũng không nghe thấy giọng nói trầm thấp của Alex, chỉ biết đứng ngây ngốc ở đó, nở nụ cười cổ quái đáp lại hắn.
Lúc đó trông mình nhất định rất ngu ngốc, bây giờ nhớ lại, Margaret vẫn cảm thấy xấu hổ mà bưng kín mặt. Nếu Alex thật sự muốn ly hôn với nàng, thì nàng cũng có thể hiểu được, bởi vì chính mình thật sự là vô cùng ngu ngốc!
Nhưng mà Alex dường như không để ý đến việc vợ mình ngốc nghếch đáp lại như vậy, từ ngày đó trở đi, lúc hắn đưa đón Margaret đến trường cũng chỉ ngồi trong xe ngựa, không một lần lộ diện. Lúc đầu Margaret không phát hiện, đến tận mấy ngày sau nàng mới nhận ra rằng Alex vì nàng cảm thấy không thoải mái khi bị nhiều người nhìn ngó cho nên mới cố ý làm như vậy.
Margaret cũng nhận ra nhiều điều khác thường khác.
Khi ra khỏi nhà hắn luôn dùng thân thể mình để bảo vệ nàng, lúc dẫn nàng đi dạo cũng chưa bao giờ đi đến những chỗ nhiều người, thậm chí đến người hầu trong nhà cũng giảm bớt tần suất xuất hiện trước mặt nàng – nàng cho rằng mình thể hiện không quá rõ ràng, nhưng nàng thật sự không có thói quen được người khác hầu hạ, đặc biệt là khi những người hầu hạ nàng nhìn qua đều gọn gàng hơn so với nàng.
Sự dịu dàng chu đáo không chút tiếng động của Alex giống như một loại độc dược, tuy biết rõ tất cả những điều này đều xuất phát từ phong độ của một kỵ sĩ, nhưng nàng vẫn giống như trước kia không hề có lấy một chút sức lực để phản kháng, cứ vậy mà trầm luân trong sự dịu dàng của hắn.
Trước khi ly hôn có được quãng thời gian tốt đẹp như vậy để sau này có thể nhớ lại, Margaret đã cảm thấy thật thỏa mãn.
Bữa sáng ngày hôm sau trên dĩa của nàng không hề có cà rốt. Nàng nhớ rõ lúc đó Alex đang nhìn mình, chỉ một cái liếc mắt ngắn ngủi như vậy, hắn liền chú ý tới việc nàng ghét ăn cà rốt, không nói lời nào đã phân phó người hầu không để cả rốt xuất hiện trên dĩa của nàng thêm một lần nào nữa.
Cho dù là cha của Margaret, cũng chưa từng chú ý tới thói quen nhỏ đó của con gái mình.
Cho dù Margaret không yêu Alex, khi đối mặt với một người đàn ông biết săn sóc như thế thì nàng cũng nguyện ý làm vợ hắn cả đời. Không chỉ có nàng, là phụ nữ thì không ai không muốn có một người chồng như vậy. Nhưng Alex không có khả năng thuộc về nàng, cho dù người đàn ông này không đem cả thể xác lẫn tinh thần của mình dâng hiến cho Quang Minh thần thì Margaret cũng không xứng với hắn.
Lâu đài của gia tộc Farman cách thần điện Quang Minh cũng không xa lắm, có vài lần đi dạo sau bữa tối, hai người bất giác đi đến gần thần điện. Alex vốn không thích nhiều lời, nhưng cũng chỉ những lúc đó hắn mới có hứng thú nói nhiều hơn một chút. Đáng lẽ Margaret nên mừng thầm, cho dù nàng không quen chỉ có hai người ở cùng nhau, nhưng Alex thậm chí còn nắm tay nàng, nhưng trong lòng nàng không hề cảm thấy vui mừng.
Sau đó có một lần hai người vô tình gặp được Phynil Lise – một mỹ nhân tóc vàng, là nữ tế tư trong Thần Điện, hơn nữa nàng ta không chỉ là một nữ tế tư bình thường, nàng ta là Thánh nữ
Lúc nàng ta đứng bên cạnh Alex, nhìn họ thật xứng đôi, hai người đều có tóc vàng mắt xanh, một người thánh khiết như nước, một người lãnh túc (lạnh lùng + nghiêm túc) như băng. Giống như bức bích họa (tranh vẽ trên tường) trong thánh đường xa hoa, cao không thể với tới. Điều quan trọng nhất là Margaret nhìn thấy ánh mắt Phynil Lise nhìn Alex tràn ngập tình yêu.
Đêm hôm đó, Margaret không ngủ được.
Nàng chợt nhớ tới lúc còn bé từng xem qua một vở múa rối, có một thằng hề trong gánh xiếc tình cờ cứu được một vị tiểu thư quý tộc hôn mê bên đường, hắn ta đối với vị tiểu thư kia là vừa gặp đã yêu, dốc lòng chăm sóc, ngày đêm bầu bạn, vị tiểu thư kia lại suốt ngày cau có mặt mày. Vì sao lại như vậy, thằng hề lo lắng nghĩ chỉ cần nàng nở nụ cười muốn hắn làm gì hắn cũng làm.
Hắn ta cố gắng nghĩ đủ loại biện pháp khiến vị tiểu thư kia cười, hắn làm ảo thuật, làm mặt xấu, vắt hết óc cuối cùng có một ngày vị tiểu thư kia nở nụ cười. Trong lúc hắn ta mừng rỡ như điên, thì vị tiểu thư kia đứng dậy, giống như một làn gió, chạy lướt qua người hắn, nhào vào vòng tay của một vị công tử quý tộc đứng bên đường.
Tiểu thư, tiểu thư… Thằng hề im lặng đứng một bên, nhìn vị tiểu thư kia trò chuyện vui vẻ với vị công tử quý tộc, hai người họ thân mật khăng khít, nhất cử nhất động đều vô cùng ăn ý, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.
Đây tất nhiên là vì hắn là một thằng hề.
Hèn mọn, xấu xí, nhỏ bé, thằng hề vĩnh viễn không thể tới gần vị tiểu thư đó.
“Alex.” Margaret đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ ra.
Alex đang đứng dựa vào chiếc bàn làm việc, nghe thấy giọng của nàng, hắn ngẩn người – đây là lần đầu tiên Margaret chủ động gọi tên hắn. Có chuyện gì sao, hắn vừa định trả lời như thế, lại đột nhiên nhớ lại lời dặn của nhóm bạn, lời nói đã đến bên mội bị hắn nuốt về, đổi thành cách trả lời hòa nhã hơn: “Làm sao vậy?”
Nghịch cả phòng sáng ngời đích ánh sáng - nến, cô gái đích thân ảnh trên mặt đất thảm thượng kéo ra khỏi thật dài che lấp. Hắn nhìn đến mã cách lị cúi đầu, trầm lại kiên định địa nói: “Chúng ta...... Ly hôn đi.”
Trong căn phòng sáng rực ánh nến, bóng nàng đổ dài trên mặt đất. Hắn nhìn Margaret cúi đầu, thấp giọng kiên định nói: “Chúng ta… Ly hôn đi.”