Diệp Huyên đang ở trong phòng thu thập túi bách bảo của mình, nghe vậy vội lên tiếng cao giọng đáp: "Tạ sư tỷ nhắc nhở, ta đến đây." Dứt lời đeo túi bách bảo vào bên hông, đẩy cửa đi ra.
Đứng ở phòng ngoài là một nữ tử xem bộ dáng chỉ hơn hai mươi, giống như Diệp Huyên, cũng là ngoại môn đệ tử của đạo cung Cửu Nhạn. Nàng kia nhịn không được lại đánh giá Diệp Huyên vài lần, mới nói: "đi thôi."
Diệp Huyên cũng không nói nhiều, tùy ý cho nàng ta đánh giá. Từ khi Cố Dần Thành không chút nào kiêng kị ở trước mặt người khác biểu hiện với nàng vô cùng thân thiết rồi, tu sĩ đánh giá nàng như vậy có không biết bao nhiêu người. Đại khái mọi người đều rất hiếu kỳ đi, Lâm Uyên chân quân kinh tài tuyệt diễm của phái La Phù, đến cùng sẽ thích nữ tử thế nào?
Diệp Huyên có chút bỡn cợt nghĩ, cũng không biết bọn họ nhìn thấy nàng, có phải cảm thấy thất vọng hay không.
Làm bạn gái của danh nhân, luôn phải có phiền toái hoặc nhiều hoặc ít như vậy, Diệp Huyên đã lựa chọn Cố Dần Thành, thì sẽ không vì thế mà bất mãn. Tuy rằng thế này cùng với tác phong khiêm tốn của nàng không hợp, nhưng Cố Dần Thành là nam nhân của nàng, nàng cần gì phải lén lút, làm ra bộ dáng không ra được ánh sáng, còn có thể để những người khác cho rằng có cơ hội mà thừa dịp chen vào.
Như Diệp Huyên đoán trước, hai người cố ý vô tình trước mặt người khác khoe ân ái vài lần rồi, người đến gây sự với Diệp Huyên quả nhiên bớt rất nhiều. Còn chuyện về Quỳnh Hoa và Cố Dần Thành truyền lưu trong phạm vi đám đệ tử cũng biến mất không còn dấu vết. Khi Quỳnh Hoa gặp lại Cố Dần Thành, càng là một sắc thái thản nhiên, bộ dáng lạnh lùng, giống như chuyện lúc trước không có một chút liên quan nào với nàng ta.
Diệp Huyên cũng lười để ý này nọ, im lặng làm việc của mình theo bổn phận, nhưng cũng có vài phần bộ dáng không quan tâm hơn thua.
hiện giờ nàng đúng lúc phải cùng vài đồng môn tuần tra ở trong thành Thiên Thủy, trừ phái La Phù, mấy tông phái khác mỗi ngày cũng sẽ phái ra đệ tử đúng hạn đi tuần tra. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, mỗi lần tuần tra sẽ gặp vài đệ tử biết nhau, cũng có người rất quen thuộc.
Diệp Huyên theo thường lệ đi cùng sư huynh sư tỷ dạo một vòng ở trong thành, giống như bình thường lui tới, ở cửa thành gặp gỡ vài đệ tử của phái Vân Tiêu. Phái Vân Tiêu và phái La Phù giống nhau, đều là đại phái nhất lưu trong đạo môn, lại không giống phái Quy Chân cùng với phái La Phù rất có vướng mắc, các đệ tử này ở chung thập phần hòa thuận. Mấy người tụ tập cùng nhau, hai đội trở thành mộtđội, tìm hiểu nói chuyện với nhau.
Diệp Huyên cùng đệ tử phái Vân Tiêu không phải rất quen biết, chỉ một mình yên lặng đi tiếp, trong phái Vân Tiêu có một đệ tử tên là Triệu Mậu tới bắt lời: "Vị này là Diệp sư muội đi."
"Chào Triệu sư huynh." Diệp Huyên vuốt cằm cười nói.
Triệu Mậu thấy nàng cũng không có ý lãnh đạm, nhất thời ánh mắt sáng lên, vội bắt chuyện cùng Diệp Huyên.
Diệp Huyên kỳ thực là không muốn nói chuyện phiếm cùng Triệu Mậu, nhưng người ta biểu hiện ra thiện ý, xuất phát từ lễ phép cũng không thể có lệ, lúc này hai bên ngươi tới ta đi, người ngoài xem ra có vẻ tán gẫu náo nhiệt.
không nghĩ tới lần này, khi gặp lại Triệu Mậu, hắn luôn đi tới bắt chuyện. Vài lần ba lượt rồi, trì độn như Diệp Huyên cũng ý thức được không thích hợp, Triệu Mậu... chẳng lẽ là muốn theo đuổi nàng?
Nhưng Cố Dần Thành có tiếng như thế, tu sĩ trong thành Thiên Thủy không sai biệt lắm đều biết đến quan hệ của Diệp Huyên và hắn, Triệu Mậu cũng không phải kẻ ngốc, cần gì tự tìm phiền toái.
Diệp Huyên dám xác định Triệu Mậu tuyệt đối không phải nhàn rỗi buồn chán cùng nàng bắt chuyện, dứt khoát trong một lần tuần tra trực tiếp hỏi: "Triệu sư huynh có chuyện gì cần sư muội hỗ trợ?"
Triệu Mậu sửng sốt, tiện đà liền cười nói: "Diệp sư muội quả nhiên nhạy bén, kỳ thực cũng không phải đại sự gì", dứt lời hạ giọng, theo bản năng nhìn nhìn chung quanh, đột nhiên nói, "Thiên vương cái địa hổ."
Diệp Huyên: "..." Lúc này ta có phải nên giả ngu không?
Triệu Mậu thấy nàng không đáp, vội bảo: "Diệp sư muội không cần cẩn thận như thế, ta cũng là người xuyên không."
Đều đã nói đến tận đây, Diệp Huyên cũng biết Triệu Mậu có chuẩn bị mà đến, đành phải nói: "Triệu sư huynh chớ trách, ta chỉ có chút kinh ngạc."
"Hiểu mà, hiều mà", Triệu Mậu khoát tay, "Chúng ta người xuyên không ở trong này đều là kẻ ngoại lai, nên cẩn thận một chút."
Nghe xong lời này, tâm Diệp Huyên lại trầm trầm xuống. Nàng dám cam đoan mình luôn luôn che giấu tốt lắm, Triệu Mậu sao có thể biết thân phận của nàng? Ngay cả Cố Dần Thành, nếu không phải Diệp Huyên nói ra hai chữ "Bạn tình", chỉ sợ cũng không nhìn thấu nàng.
Nàng vững vàng, lại nhàn thoại vài câu cùng Triệu Mậu, Triệu Mậu này quả nhiên sốt ruột khó nén nói: "Ta biểu lộ thân phận với Diệp sư muội, cũng không có ý tứ khác, Diệp sư muội cũng nên biết, thế giới này không chỉ có chúng ta hai người xuyên không. Chúng ta đã đều đến từ thế giới chủ, nên tương trợ nhau mới phải. Ta cùng vài đồng hương khác gia nhập một xã đoàn, cũng không quá nhiều việc, bất quá là khi rảnh rỗi tụ tập cùng nhau trò chuyện, uống trà, không biết Diệp sư muội có hứng thú hay không?"
Diệp Huyên chỉ đành nói: "Thịnh tình của Triệu sư huynh, sư muội sao dám không theo? không biết tình huống xã đoàn này..."
Triệu Mậu vừa nghe, vội vàng mặt mày hớn hở giới thiệu. Diệp Huyên nghe hắn nói, mới biết được cái gọi là xã đoàn kia môn quy không nhỏ, thành viên đương nhiên đều là người xuyên không, có hồn xuyên, cũng có thân xuyên, tu sĩ đạo môn như Diệp Huyên, Triệu Mậu chiếm đại bộ phận, nhưng ma tu, yêu tu lại cũng có không ít. Bởi vì tất cả mọi người đều là người xuyên không, chỉ cần vào xã đoàn liền không kể thân phận, giống nhau coi làm đồng bạn.
Triệu Mậu xuyên không tới đây thời gian cũng không dài, vì hắn cùng với người sáng lập xã đoàn ở thế giới chủ là người quen, cho nên mới ân cần mời Diệp Huyên gia nhập.
Triệu Mậu lại nói: "Lão đại của xã đoàn chúng ta cũng có lai lịch rất lớn."
Diệp Huyên trong lòng vừa động, vội hỏi: "không biết vị ấy là ai?"
Triệu Mậu ngoài miệng không có trốt cửa, quả nhiên đắc ý nói: "Có lẽ Diệp sư muội chưa nghe nói đến, tất cả đều gọi hắn là Hà tiên sinh."