trên đài cao, tiếng cầu nguyện điềm đạm, tràn ngập từ bi như dòng nước suối trong vắt chảy róc rách, khiến lòng người cảm thấy yên bình kì lạ. mộtngười đàn ông mặc một thân trường bào màu trắng đang quỳ gối trước chân thần, mái tóc màu vàng mềm mại như một tấm lụa xõa xuống sau lưng, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt. Dưới chân của hắn, người dân đang quỳ rạp trên quảng trường rộng lớn, theo tiếng cầu nguyện chậm rãi của người đàn ông, thấp giọng hát lên bài hát ca ngợi vị thần Quang Minh thiêng liêng.
Đây là buổi cầu nguyện vào sáng sớm mỗi tuần một lần của Fort West, là vương đô cũng là đại lục lớn nhất của vương quốc, Fort West có gần ba mươi mấy vạn dân thì có đến 9 phần là tín đồ của Quang Minh thần giáo. Mỗi lần cầu nguyện vào sáng sớm, các tín đồ từ các thị trấn xung quanh đều kéo về đây, dù thần điện đã cố ý chọn nơi tổ chức là quảng trường lớn nhất Fort West nhưng vẫn không chứa đủ số lượng người đông đến thế này.
trên đài cao của quảng trường, ngoại trừ hai người thánh đồng cung phụng hai bên, thì chỉ còn một người đàn ông tóc vàng mặc áo bào trắng đangim lặng quan sát con dân của thần Quang Minh.
Theodore Vise Fernandez.
Margaret lặng lẽ nhẩm lại cái tên này, vị quan đại thần của Quang Minh thần giáo, được thần giáo cho phép quản lý cả trăm vạn tín đồ, hắn có mộtdanh xưng cao quý là "Con của thần."
"không hổ là Vise Fernandez đại nhân" Margaret nghe được người đàn ông quỳ phía sau người mình thấp giọng nói, trong giọng nói tràn ngập sự sùng kính, "Dù chỉ được nghe thánh âm trong chốc lát, cũng cảm thấy cả tâm hồn được gột rửa."
"Đúng vậy!", "Đúng vậy!".... Lời của hắn ta ngay lập tức có được sử ủng hộ của người dân xung quanh.
Gột rửa... sao? Margaret nghĩ, mình không hề có được loại cảm thụ này. Nàng không phải là tín đồ của Quang Minh thần giáo, cũng không tin tưởng vào những thứ gọi là thần thánh hư vô, mỗi tuần đều vất vả đi đến quảng trường tham gia buổi cầu nguyện buổi sáng này, chỉ là vì...
Lúc này, buổi cầu nguyện đã kết thúc. Theodore đứng lên, nghiêng đầu. Những cơn gió mùa xuân vẫn còn mang theo hơi lạnh, thổi tung lọn tóc vàng trước ngực hắn, vạt áo hắn cũng khe khẽ tung bay, giống như một chú chim giương cánh muốn bay lên. hắn giơ tay lên, khẽ vuốt mấy sợi tóc gió thổi tung xuống, đầu ngón tay xẹt qua ngũ quan tuấn mỹ giống như được điêu khắc, dưới hai hàng lông mày tuấn lãng, đôi mắt hắn giống như hai khối bảo thạch màu đỏ, càng vào giữa càng sẫm màu hơn, hình như còn có chút màu vàng bên trong.
không phải lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này, nhưng mỗi lần nhìn thấy, đều khiến Margaret nhìn đến ngây người. Thần Quang Minh đúng là đãquá thiên vị hắn, nên mới có thể tạo ra một con người hoàn mỹ không chút tỳ vết như vậy. Con của thần, con của thần... Cũng chỉ có vào giờ phút này, Margaret mới có thể hiểu được vì sao vị quan đại thần này lại có danh xưng như vậy.
nếu thế giới này thật sự có thần, bề tôi mà thần phái xuống tất nhiên chính là Theodore.
Phía xa, thân ảnh thon dài cao ngất đang chậm rãi bước xuống đài cao. Đám đông bắt đầu giống như thủy triều lao vọt về phía hắn,các tín đồ ngoan đạo reo hò, gào khóc, thậm chí là quỳ xuống hôn lên mũi chân của hắn, mà nụ cười hòa nhã, từ bi trên gương mặt Theodore vẫn không chút thay đổi trước sau như một. hắn cúi người, kiên nhẫn đỡ mỗi một người già quỳ rạp trên mặt đất đứng dậy. hắn cúi người, tặng cho mỗi đứa trẻ một cái chạm tay chúc phúc. Cho dù ở trước mặt hắn là một tên ăn mày quần áo rách tả tơi, hay là một vị phu nhân quần áo đẹp đẽ, sang trọng, hắn đều đối xử bình đẳng như nhau.
" Vise Fernandez đại nhân! Vise Fernandez đại nhân!" Margaret xen lẫn trong đám người, cố gắng vươn tay về phía người đàn ông đứng ở trung tâm lốc xoáy, "Xin ngài... Xin ngài cho tôi một cái chúc phúc!"
Trong truyền thuyết của Quang Minh thần giáo, nếu được thánh đồ chúc phúc hoặc có tiếp xúc thân thể với thánh đồ thì người tín đồ đó coi như là đãđược thần Quang Minh chúc phúc, cả năm sẽ gặp nhiều may mắn. Margaret không tin mấy lời đồn đãi vớ vẩn này nhưng nàng vẫn cố sức vươn tay về phía trước chỉ vì muốn được chạm vào người đàn ông đó một cái mà thôi.
nhưng cho đến khi Theodore rời khỏi quảng trường, nàng cuối cùng vẫn không được như ý nguyện, "Ai..." Quần áo trên người thì bị chen lấp, xô đẩy đến nhăn nhúm, giày cũng rơi mất một chiếc, mũ cũng không thấy đâu. Suốt một năm nay, mỗi tuần nàng đều đến đây tham dự buổi cầu nguyện buổi sáng, khoảng cách giữa nàng với Theodore càng lúc càng gần, vừa nãy chỉ chút nữa thôi nàng đã chạm được vào vạt áo của hắn. Thân phận của hai người khác nhau một trời một vực, khoảng cách gần nhất chỉ sợ cũng chỉ có những lần trên quảnh trường như thế này, dốc hết sức mình để chạm vào hắn dù chỉ một chút.
Theodore vừa rời đi không lâu đám đông trên quảng trường liền giải tán. Margaret lê bước trở về, lại không cẩn thận đụng vào một người đàn ông vạm vỡ. Đối phương là một tên cộc cằn, nóng nảy vừa mở miệng định chửi ầm lên thì thấy được diện mạo của Margaret, hắn ta vội vàng lùi về sau mấy bước tỏ vẻ chán ghét, hùng hổ xoay người bỏ đi.
"Phi!" Nàng khi thường hừ một tiếng, theo bản năng vươn tay sờ lên đầu mình.
"Mẹ, mẹ nhìn xem, trên đầu chị ấy có cái gì kìa!" một bé gái nhỏ đi ngang qua ngạc nhiên chỉ lên đầu của Margaret, ngay lập tức bị mẹ mình che miệng lại, hoảng sợ kéo đi.
"Chết tiệt!" Bị lời nói của cô bé thu hút sự chú ý càng ngày có càng nhiều người nhìn về phía Margaret. Nàng ngẩng đầu, hung dữ nhìn quanh mộtlượt, mọi người đều hoảng sợ trốn tránh.
"Ác ma, đó là ác ma à?"
"Trời ơi, cái thứ dơ bẩn như vậy mà xuất hiện ở đây."
"thật là đáng sợ.."
Sợ hãi, ghê tởm giống như những làn sóng lan ra bốn phía, chỉ trong khoảnh khắc đã lan ra khắp quảng trường. Vốn dĩ bên cạnh Margaret còn có mấy người qua đường nhưng lúc này họ cũng đề vội vàng tránh xa nàng. "Đồ nhát gan!" Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, nàng không hề tức giận, mà ngược lại còn cười nhạo mỉa mai đám người xung quanh, "Người trong thành đúng là nhát gan giống con cừu non, mấy thằng khốn nạn trong xóm nghèo còn dám nhổ nước bọt lên người tôi, như thế nào," tầm mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt của một người thiếu niên vẫn luôn len lén nhìn trộm nàng, "Chưa từng thấy ác ma à?" Dưới ánh mặt trời, nàng không chút e ngại lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn dưới ánh sáng càng thêm lạnh lẽo, trên đầu nàng có hai cái sừng nhỏ nhọn hoắt màu đen, lại thêm khuôn mặt diễm lệ của nàng, toát ra một vẻ đẹp quỷ dị.
"A....A!" Người thiếu niên bị dọa sợ hét lên một tiếng rồi quay đầu chạy trối chết.
"Ha ha ha ha ha!" Margaret cười phá lên, mũ đã bị rơi mất, không còn thứ gì che giấu, thân phận nàng đã bị bại lộ, đã như vậy thì nàng cũng khôngthèm coi ai ra gì ngang nhiên để lộ ra hai cái sừng trên đầu, dưới cái nhìn xoi mói của người xung quanh thản nhiên ra về. Còn những lời mắng mỏ, những cái liếc xéo của người khác nàng đã sớm tập thành thói quen, bây giờ chỉ cảm thấy buồn cười. Chỉ dám chỉ trỏ sau lưng nàng, ngay cả việc nhìn thẳng vào mặt nàng cũng không dám, những người này chỉ cái mạnh miệng.
đi thẳng trở về xóm nghèo, những tiếng bàn tán về Margaret càng ngày càng ít. Thậm chí còn có một tên vô gia cư nằm dưới chân tường nhìn thấy nàng, cười hì hì lộ ra cả hàm răng: "Ai dô, tiểu tạp chủng đã trở về."
Margaret nhếch môi cười, tung một cước đá vào bụng cái tên vô gia cư đó: "Vitor, lão Sam không nói với mày, người miệng tiện thì chết sớm hay sao?" Nàng nói xong liền xấu xa đạp lên bụng hắn thêm mấy cái, đến khi hắn ta bị đau mà gào khóc xin tha, nàng mới tha cho hắn.
Thấy cảnh này, người đi đường lại không một ai để ý đến Margaret. Ác ma tuy hiếm thấy, nhưng cái đứa con gái độc ác, tàn nhẫn này đã sống trong xóm nghèo này từ nhỏ đến lớn, người trong xóm không ai không biết nàng. Nhưng lại có mấy đửa trẻ to gan chạy lại sau lưng Margaret, nhao nhao hát bài vè được người ta truyền miệng cho nhau: "Tiểu ác ma, đầu có sừng, cha không có, mẹ bị bệnh. Ăn thịt người, uống máu tươi..."
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng sập lại, ngăn hết tất cả những thứ tiếng ồn ào, đáng ghét đó ở bên ngoài, Margaret mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Căn phòng nhỏ rách nát này là nhà của nàng, trong phòng tối đen, cửa sổ bị đóng chặt lại không có lấy một kẽ hở, cho dù bây giờ đang là ban ngày cũng không có chút ánh sáng nào. Xuất thân nghèo khổ, không thân không thích, mẹ của nàng từ lúc nàng một đã qua đời, sống một mình đến tận bây giờ, đó là Margaret, là cuộc đời bi thảm của cô gái trẻ này.
Lúc Diệp Huyên mới xuyên qua, vì đã sớm chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, đối với loại nhiệm vụ lần lượt quay về từng cái thế giới cũ này nàng đã không còn cảm thấy ngạc nhiên. Lần này nguyên thân là Margaret sống ở đại lục..., cách đại lục Jutta một đại dương rộng lớn, mà ở đó cũng có một người tên là Margaret. Nhưng một bên là một Ma pháp sư vừa là thiên tài vừa là kẻ vô dụng, còn Margaret này - nàng cười khổ một tiếng - lại là một thứ nửa ma nửa người.
Hơn một ngàn năm trước, là thời đại mà ác ma lộng hành, chém giết khắp nơi. Loại sinh vật đến từ Địa ngục này có sức mạnh to lớn lại tàn nhẫn, độc ác; chúng xâm chiếm quê hương của con người, mãi cho đến 300 năm trước mới bị Quang Minh thần giáo đảnh đuổi về Địa ngục. Nhưng vẫn còn mộtnhóm ác ma sót lại, chúng cố gắng ẩn núp che giấu bản thân, thậm chí còn cùng con người chung sống, sinh ra đời sau, Margaret là con của mộtngười phụ nữ bình thường với một tên ác ma.
Mẹ của nàng là một người bào chế thuốc bình thường, nhưng cha là ác ma là người đàn ông ngay cả tên người này là gì Margaret cũng không biết, nhưng vì người này mà trên đầu Margaret mới mọc lên hai cái sừng đen. trên người mang dòng máu ác ma bị con người căm hận, từ khi Margaret có kí ức, tạp chủng, ác quỷ... đủ loại lời lẽ nhục mạ vây quanh nàng. Lời nói là thứ vô dụng nhất, nhưng cũng là thứ vũ khí đáng sợ nhất để khiến một ai đó bị tổn thương. Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, Margaret phải sống ở cái tầng thấp nhất trong xã hội, nhưng thật đúng là kì tích nàng lại sống được đến năm mười sáu tuổi.
Nàng đã sớm luyện thành một trái tim cứng rắn như sắt đá, bị bắt nạt, bị vũ nhục, thậm chí là bị người ta đánh đập tàn bạo, đối với nàng mà nóinhững thứ này đều không là gì cả. Nếu nói đến một điều có thể khiến nàng xúc động... Người con gái theo bản năng đưa tay luồn vào trong lớp áo, vuốt ve chiếc bình nhỏ tinh xảo - có lẽ chỉ có người đàn ông tóc vàng ấy.
" Vise Fernandez đại nhân..." Cho dù không có hắn ở đây, nhưng chỉ cần gọi tên của hắn.... nhưng vì tự ti, Margaret cũng không dám gọi thẳng tên của hắn. Margaret biết, sự chấp nhất của mình đối với người ấy chỉ là si tâm vọng tưởng, "Ngu ngốc!" Nàng thấp giọng tự mắng mình một câu, đangđịnh đứng lên, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ai?" Trong xóm nghèo, sẽ không có ai chủ động đi gõ cánh cửa này.
Bên ngoài không có tiếng trả lời, Margaret đoán đây là trò đùa dai của mấy đứa nhỏ. Nàng nhíu mày, bước đến mở cửa ra, đang chuẩn bị mắng mấy đứa nhỏ không biết sợ này một trận, nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người té ngã trên mặt đất.