Và một người đã ra đi…
Mộ Dung Ca nhìn bóng lưng rời đi của Nguyên Kỳ, trong lòng dấy lên cảm giác khó nói nên lời, cô cảm thấy con người này… nhất định đã trải qua biến cố gì đó, nếu không thủ đoạn cũng chẳng tàn nhẫn, nhổ cỏ tận gốc như thế.
Cơ thể Xảo Vân mềm nhũn, ngã lăn ra vũng nước mưa. Nàng không thể nào ngờ tới kết quả này, đã đến nước này thì không còn đường lui nữa rồi: “Tại sao lại như thế? Tại sao có thể như vậy?” – Tuy trước đây rất lâu nàng đã thề độc, cả đời này sẽ nguyện chết vì Thái tử phi, nhưng khi đối diện với cái chết, nàng lại vô cùng sợ hãi. Sau khi hồn bay phách lạc tự lẩm bẩm vài câu, nàng ta ngẩng đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộ Dung Ca, gằn giọng lạnh lẽo, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Mộ Dung Ca, ngươi là đồ lòng lang dạ sói.”
Vốn dĩ Mộ Dung Ca có chút cảm thương với Xảo Vân, dù sao nàng ta chỉ bị Lâm Thiện Nhã lợi dụng mà rơi vào kết cục này, vậy mà bây giờ nàng ta vẫn khăng khăng cho rằng Lâm Thiện Nhã vì bất đắc dĩ nên đành phải hy sinh mình, quá trung thành! Mộ Dung Ca lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không có ta cầu xin thì giờ ngươi đã bị mang đi lăng trì. Nếu không muốn uống Hạc Đỉnh Hồng, ta sẽ tới gặp Thái tử để cho ngươi được lăng trì.”
Dứt lời, cô định đi khỏi Phù Dung Các.
Sắc mặt Lâm Thiện Nhã tái nhợt, nàng xoay người chắn trước mặt Mộ Dung Ca, chăm chú nhìn cô như muốn xuyên thủng cơ thể cô, giết chết cô để trừ hậu họa. Nàng ta tức giận thở dốc, cố kìm nén nói: “Như thế là đủ rồi.”
“Đồ độc ác! Đừng tưởng ngươi dụ dỗ mê hoặc Thái tử là sau này sẽ được sủng ái. Không bao lâu nữa ngươi bị thất sủng, lúc ấy ta ở dưới hoàng tuyền chờ ngươi! Nhất định phải nhìn thấy số phận thê thảm của ngươi!!” – Xảo Vân nghe thấy lời nói của Mộ Dung Ca, nàng ta tuy hoảng sợ nhưng vẫn bất mãn.
Mộ Dung Ca nhún vai, cười nhạt nhìn Lâm Thiện Nhã: “Nếu muốn như vậy, xin mời Thái tử phi bắt Xảo Vân câm miệng lại, yên tâm mà đợi hành quyết.”
Lâm Thiện Nhã nắm chặt hai tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh. Mặc dù trận này nàng thua một cách triệt để, nhưng không có nghĩa chuyện này sẽ kết thúc tại đây!
Trong Phù Dung Các lại khôi phục vẻ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích vang bên tai. Hai tên hộ vệ bắt Xảo Vân mang đi.
“Các ngươi chỉ cần cho nó hạc đỉnh hồng là được, đừng làm nó bị thương.” – Lâm Thiện Nhã thấy Xảo Vân giãy dụa điên cuồng, còn mấy tên hộ vệ rat ay thẳng thừng chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, bèn thiếu kiên nhẫn ra lệnh.
Đôi mắt Mộ Dung Ca trở nên sâu thẳm, thực ra Xảo Vân không sai, chẳng qua là hầu nhầm chủ, giúp người xấu làm điều ác. Cô lạnh lùng đi lướt qua hai người bọn họ, rời khỏi Phù Dung Các. Sáng sớm nay không nhìn thấy Lưu Vân, hình như tối qua có chuyện gì đó đã xảy ra, cô phải đi kiểm tra. Còn về phần Lâm Thiện Nhã, sau hôm nay rồi tính, phải chờ Lâm Khinh Trần rời khỏi đây đã.
Xảo Vân bị mang đi, nhìn Lâm Thiện Nhã khóc lạc cả giọng: “Thái tử phi, nô tỳ bị trừng phạt là đúng tội. Chỉ mong Thái tử đừng để người khác dụ dỗ mê hoặc mà nghi oan cho Thái tử phi.”
Lâm Thiện Nhã lộ vẻ xúc động, đỏ mắt nhìn Xảo Vân, thốt lên: “Xảo Vân, bản cung sẽ hậu đãi cho người nhà của ngươi.”
Ngay cả lúc sắp chết, Xảo Vân cũng cố gắng để xóa tội cho Lâm Thiện Nhã!
Mộ Dung Ca đã đi xa, nghe thấy thế khóe miệng bỗng nở nụ cười lạnh.
“Chuyện tối qua, xin Mộ Dung cô nương chớ để bụng. Thiện Nhã không cố ý làm như thế.”
Cô nhìn thấy Lâm Khinh Trần đứng ở khúc ngoặt xuống phòng hạ nhân, dường như y đã chờ ở đấy từ lâu.
Cô khẽ nâng chiếc ô lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Lâm Khinh Trần. Ánh mắt cô khiến lòng y thầm giật mình
“Kinh Nam vương nói đùa, ta chỉ là một hạ nhân trong phủ Thái tử Hạ quốc, Thái tử phi thân phận tôn quý, sao ta dám để tâm. Chỉ cần Thái tử phi bỏ ý nghĩ đưa ta vào chỗ chết là được.” – Cô nhíu mày nhìn y, lạnh lùng nói. Có thể khi còn ở Phong quốc, cô dành vài phần kính trọng đối với y, nhưng giờ khắc này, y là ca ca ruột của Lâm Thiện Nhã, sự việc tối hôm qua đã cho thấy rõ, từ nay về sau bọn họ chỉ có thể là kẻ địch. Y ở chỗ này chờ cô để nói những lời đó, không phải rất buồn cười sao.
Từ trước tới nay, cô chưa hề muốn gây thù chuốc oán với ai, nhưng hôm nay, bọn họ lại muốn lấy mạng cô! Còn chuyện bất đắc dĩ hôm qua, một đêm điên cuồng mê loạn như thế, bọn họ có hiểu cô bị tổn thương sâu sắc đến cỡ nào không?
Vốn dĩ cô rất điềm đạm, nhưng không có nghĩa là ngu ngốc! Đối với một số người, nhân từ sẽ khiến mình rơi vào cảnh không có lối thoát! Điểm này, người đã từng ở trong hoàng cung thâm sâu, âm mưu biến hóa khôn lường như y hẳn phải hiểu rõ!
Gương mặt Lâm Khinh Trần trở nên căng thẳng, áy náy nhìn Mộ Dung Ca. Thực ra y đã chuẩn bị rất nhiều lý do biện minh, nhưng bây giờ lại không thể thốt thành lời, tất cả đến miệng trở thành câu: “Xin lỗi.”
“Kinh Nam vương không cần phải xin lỗi. Việc đã xảy ra, bất luận tối hôm qua ai là người đứng sau, thì Xảo Vân cũng đã phải chịu chết. Xin Kinh Nam vương nhường đường, ta còn có chuyện quan trọng cần xử lý.” – Dung nhan như đóa hoa sen thanh tao của cô lại được trang bị một nụ cười hoàn mỹ.
Lâm Khinh Trần nhíu chặt mày, nhìn từng bước đi kiên định của Mộ Dung Ca, tim hắn khẽ run lên. Sợ rằng, Thiện Nhã không phải là đối thủ của cô. Biết rõ Mộ Dung Ca sẽ không đáp trả lại hành vi nực cười của Thiện Nhã, nhưng y vẫn phải thử. Từng tiếp xúc vài lần, y nghĩ rằng cô là người hiền lành, nhưng hôm nay mới nhận ra, đối với người thiện lương cô rất tốt bụng, còn với kẻ vô tình cô lại càng nhẫn tâm hơn. Mộ Dung Ca rất thông minh, biết bây giờ chưa thể lấy tính mạng của Thiện Nhã, cô cũng phải đáp trả một đòn trí mạng! Nghĩ tới đây, y cau mày, cho dù thế nào đi nữa y cũng không thể để cho Thiện Nhã gặp phải chuyện gì.
Cảm giác có ánh mắt vẫn dõi theo chăm chú sau lưng, gương mặt Mộ Dung Ca trở nên lạnh lùng. Lâm Thiện Nhã thật may mắn khi có người anh trai là Lâm Khinh Trần.
—-bamholyland.com—–
Phòng hạ nhân.
Không hiểu tại sao khi cô bước vào phòng đã cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trước đây nơi này rất náo nhiệt, mỗi khi làm xong việc, các tỳ nữ sẽ tụ tập lại một chỗ bàn luận đủ chuyện. Cả phủ Thái tử, cũng chỉ có nơi đây khiến tâm tình con người ta thả lỏng một chút, mọi người cùng nhau tâm sự. Nhưng hôm nay, trong viện lại vô cùng yên tĩnh.
Người ở trong viện đều im lặng. Cô đến mà bọn họ cũng không phát hiện ra.
“Như Băng và Bích Nhu có ở đây không?”
Mãi cho đến khi cô tới trước mặt họ, khẽ hỏi thì họ mới ngẩng đầu nhìn cô. Lúc đó Mộ Dung Ca mới phát hiện đôi mắt các nàng ấy sưng đỏ, vẻ mặt đau khổ bi thương. Trong lòng cô lo lắng không thôi, bèn nhíu mày trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mộ Dung cô nương, sao bây giờ cô mới trở về?” – Một người trong đó khóc không thành tiếng.
Nghe vậy, trái tim Mộ Dung Ca run rẩy, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói mau.”
“Bích Nhu tỷ tỷ đi rồi” – Một tỳ nữ khác nức nở.
Hai tỳ nữ ôm nhau khóc rống lên. Trong phủ Thái tử, Bích Nhu đối xử với mọi người rất tốt, so với người khác lúc nào cũng lạnh lùng, Bích Nhu luôn dịu dàng tốt bụng. Bích Nhu chết khiến bọn họ vô cùng đau lòng!
Mộ Dung Ca biến sắc, cả thân hình lảo đảo, đầu óc trống rỗng: “Sao có thể chứ?” – Ngày hôm qua Bích Nhu vẫn vui vẻ đòi cô nấu cho nàng ấy ăn, sao hôm nay lại có thể đi được? Cô chợt nhớ tới vẻ mặt nặng nề của Như Băng hồi tối qua, nàng ấy luống cuống tới tìm Lưu Vân, lẽ nào khi đó Bích Nhu đã…
Cô không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy tới gian phòng của Bích Nhu.
Cửa bỗng bật mở.
Lưu Vân đứng trước cửa, viền mắt sưng đỏ. Trước giờ, Lưu Vân luôn luôn lạnh lùng, nhưng hiện giờ cô cảm nhận rõ hắn giấu nỗi đau khổ đằng sau bộ dạng đó. Cô đã sớm biết, Bích Nhu thích Lưu Vân, mỗi khi nhìn thấy cô gái khác đưa đồ cho Lưu Vân, nàng ấy luôn rầu rĩ không vui. Cô cứ nghĩ Lưu Vân là một cái hũ nút, không hiểu chuyện nam nữ, nhưng hiện giờ nhìn thấy hắn đau khổ như thế, chắc hẳn hắn cũng động lòng với Bích Nhu chăng?
“Lưu Vân… Bích Nhu…” – Có phải huynh ấy và Như Băng đang đùa giỡn với cô? Cô cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không thể nói tiếp.
“Bích Nhu đi rồi.” – Đôi mắt Lưu Vân ẩn chứa lệ nóng, giọng khàn khàn như đang cố hết sức để nói. Sau một đêm mà trên cằm hắn mọc đầy râu, trông vô cùng thảm hại.
Nghe thấy thế, Mộ Dung Ca nhắm mắt lại, chua xót cất tiếng hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào? Sao lại như thế?” – Không phải hôm qua nàng ấy vẫn còn cười nói hay sao? Sao đột nhiên lại..??
Lưu Vân nặng nề ho khan vài tiếng: “Khụ khụ khụ…” – Một câu cũng không thể thốt nên lời, máu trong cơ thể cuộn trào, hắn không nhịn được nữa, một dòng máu đỏ tươi chảy ra bên khóe miệng. Bích Nhu chết bất thình lình, không hề báo trước, thậm chí hắn còn chưa nói với nàng một câu thì nàng đã ra đi! Hắn vẫn nhớ rõ thời gian qua ở chung với Bích Nhu, vẻ mặt nàng dịu dàng, luôn nở nụ cười tươi tỏa sáng. Nàng thích hắn, sao hắn lại không biết chứ, nhưng vì hắn là người của thái tử Tề quốc, còn nàng lại là người Hạ quốc, phục vụ trong phủ Thái tử Hạ quốc, hai người họ sẽ chẳng có kết quả gì nên hắn vờ như không biết. Trong ba tháng ngắn ngủi tiếp xúc với nhau, mãi cho tới tối hôm qua khi nàng ra đi, hắn mới hiểu, không biết từ khi nào nàng đã đi vào trái tim hắn.
“Lưu Vân, huynh thích Mộ Dung cô nương đúng không? Quả nhiên, nếu ta là nam tử nhất định cũng sẽ thích cô ấy.” – Bích Nhu đau khổ nhìn Lưu Vân, chờ đợi một đáp án từ hắn.
Lúc đó hắn cũng đành ngó lơ, không thể cho nàng một đáp án. Còn bây giờ… hắn chỉ cảm thấy hối hận! Hối hận vô cùng!!
Mộ Dung Ca mở to mắt, nhìn dòng máu trào ra từ khóe miệng Lưu Vân.
“Lưu Vân…”
“Đến nhìn Bích Nhu đi.” – Như Băng bước tới, đôi mắt nàng sưng đỏ, khuôn mặt tái nhợt. Vẻ mặt nàng đau khổ không kém gì Lưu Vân.
Mộ Dung Ca nhìn sang, Như Băng cụp mắt, khẽ gạt lệ bên khóe mi: “Bích Nhu… tối hôm qua treo cổ tự sát, khi phát hiện ra thì đã muộn rồi.