Mục lục
Thiếp Khuynh Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hoàng cung.



Lưu Vân phải một phen vất vả, mất khoảng hai ngày mới tìm được vài mỹ nhân tuyệt sắc trong Câu Lan viện. Trong đó có hai nữ tử được biết sau khi chuộc thân sẽ được tiến cung hầu hạ Đại hoàng tử thì vui mừng kiễng chân chờ mong. Lưu Vân nhìn đám nữ tử theo sau, hơi nhăn mày, lòng thầm lắc đầu, phương pháp trả đũa của Mộ Dung Trắc phi quả có chút khiến người ta á khẩu.



Lan Ngọc một thân quần áo trắng toát đứng trước cửa điện, nhìn thấy sau lưng Lưu Vân dẫn theo vài cô nữ tử vô cùng phong trần đậm tính, ánh mắt hắn nhất thời trở nên sâu thẳm.



Lưu Vân che giấu ý hận trong mắt, cúi đầu ôm quyền nói: “Nữ tử theo sau tại hạ đều do Mộ Dung Trắc phi cẩn trọng chọn lựa, người người trong mình đều mang tuyệt kỹ. Mộ Dung Trắc phi nói dâng các nàng cho Đại hoàng tử nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”



“Là nàng sao?” Khóe miệng Lan Ngọc treo một nụ cười mỉm, không chút lửa giận, vẫn vô cùng ôn hòa bình tĩnh hỏi.



“Đúng vậy. Bây giờ tại hạ đã hoàn thành mệnh lệnh của Mộ Dung Trắc phi rồi, xin cáo lui.” Lưu Vân rất không nguyện ý cùng Lan Ngọc tiếp xúc quá nhiều, lập tức xoay người rời đi.



Đám nữ tử thấy thế, ào ào nhào cả lên người Lan Ngọc, sử dụng đủ thứ chiêu thức để quyến rũ. “Đại hoàng tử ơi, thiếp giỏi nhất là hầu hạ nam tử đó.”



“Thiếp cũng rất am hiểu đạo thuật khuê phòng nha.”



Nghe những tiếng rên la thủ thỉ của đám nữ tử, Lưu Vân không khỏi cười lạnh. Có lẽ từ đầu chí cuối, Lan Ngọc là một kẻ không đồng nhất, có lẽ hắn thích nhất là mẫu nữ tử phong trần. Hiện tại nghĩ đến, Mộ Dung Trắc phi đúng là cao kiến.



Ánh mắt Lan Ngọc cao thấp không cho phép xâm phạm, đám nữ tử muốn dán gần hắn đều bị luồng khí lạnh của hắn áp chế mà cảm thấy kinh sợ, đồng loạt đứng sang một bên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.



“Lưu Vân, dùng thân phận hộ vệ ở lại bên người Mộ Dung Ca liệu ngươi có cam tâm hay không?” Lan Ngọc nhìn Lưu Vân đang rời đi, không khỏi có chút tiếc hận hỏi.



Lưu Vân dừng bước, hơi nghiêng đầu một chút, trầm mặc một lát mới không biểu cảm nhìn Lan Ngọc, nhếch môi hé ra một nụ cười lạnh chứ không hề đáp lại.



Nụ cười trên môi Lan Ngọc tắt ngúm, tựa hồ sương tuyết vừa rơi xuống khóa khóe miệng hắn lại. Mộ Dung Ca, dùng vài nữ tử như vậy đã muốn châm chọc hắn trong ngoài bất nhất sao? Hay là, nàng ấy đã nhận ra điều gì?



...



Phủ tể tướng.



Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Ca đến phủ tể tướng. Thực ra kiến trúc vào thời xưa không chênh lệch nhau lắm, nhìn chung vẫn na ná nhau, chỉ là kích thước hay trình độ xa hoa bất đồng mà thôi. Mà phủ tể tướng Hạ quốc nhất định khí khái phi phàm rồi.



Tỳ nữ nghênh đón dẫn đường cho nàng bước xuyên qua cây cầu nhỏ bắt ngang qua một dòng chảy, hoa viên rồi đến một hành lang dài rồi mới tới sân sau của Thượng Quan Ngọc Nhi.



Nàng cũng chỉ gặp qua Thượng Quan Ngọc Nhi được hai ba lần, đối với nàng ta cũng không phải quá hiểu biết, nhưng xem cách ăn mặc và trang điểm của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng không đến nổi phô trương, lại càng không thích những tình cảnh quá lớn, cho nên sân nhà trước mắt vô cùng đơn giản và thanh nhã.



Trong sân gieo trồng rất nhiều loại hoa nhỏ thơm ngát mà nàng không biết tên.



“Thỉnh Mộ Dung Trắc phi.” Tỳ nữ trực tiếp dẫn Mộ Dung Ca vào trong.



Mộ Dung Ca gật gật đầu.



Cũng như bên ngoài sân, vẫn rất đơn giản thanh nhã.



“Phiền Mộ Dung Trắc phi cất công đến đây thăm Ngọc Nhi.” Thượng Quan Ngọc Nhi từ gian nội bước ra, tỳ nữ theo bên đang đỡ nàng.



Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn sang, sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn tái nhợt, gầy hơn mấy tháng trước gặp phải rất nhiều. Lòng nàng thầm chau lại, có thật là bị ốm chăng?



Thượng Quan Ngọc Nhi cũng âm thầm đánh giá Mộ Dung Ca, sắc mặt Mộ Dung Ca vô cùng hồng hào, nụ cười trên mặt lập tức bị kiềm hãm, lồng ngực có chút buồn bực, xem ra thời gian này Mộ Dung Ca sống rất tốt.



“Không biết cơ thể của Thượng Quan tiểu thư đã khỏe hơn không? Mấy ngày nay ta không có thời gian, cũng may bây giờ cũng qua được đây thăm hỏi Thượng Quan tiểu thư. Sao mà chỉ mấy tháng không gặp mà khí sắc của Thượng Quan tiểu thư lại kém như vậy? Có cho gọi thái y chữa trị chưa?” Mộ Dung Ca hơi bước ra trước hỏi thăm.



Thượng Quan Ngọc Nhi nâng khăn che miệng mũi ho khan vài tiếng rồi ngồi xuống, nói với Mộ Dung Ca: “Mời Mộ Dung Trắc phi ngồi. Nói ra thì quá dài, trước đó ít hôm mới thấy đỡ hơn ít nhiều, không hiểu sao hai ngày nay lại bị nhiễm phong hàn rồi.”



“Thượng Quan tiểu thư nên cẩn thận hơn mới được.” Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Ca nâng tách trà dặn dò Thượng Quan Ngọc Nhi. Đồng thời âm thầm lưu ý sự biến hóa trên sắc mặt của nàng ta, song Thượng Quan Ngọc Nhi sớm đã phòng bị trước, nàng thấp liễm hai mắt, dùng khăn che khuất miệng mũi, khó có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Nàng mỉm cười, xem ra Thượng Quan Ngọc Nhi sớm đã chuẩn bị kế sách ứng đối rồi, hoặc cũng có thể Thượng Quan Ngọc Nhi cũng biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ mà đến đây.



“Ta Mộ Dung Trắc phi quan tâm. Ây da, cơ thể của ta quả thật không tốt, nếu không phải đột nhiên nhiễm bệnh, hôn lễ nhất định sẽ không kéo dài. Bây giờ còn phiền đến Mộ Dung Trắc phi phải lo lắng.”



Thượng Quan Ngọc Nhi nhẹ nâng đôi mắt nhìn Mộ Dung Ca, thấy thần sắc Thượng Quan Ngọc Nhi đầy vẻ lo lắng, liền khẽ khàng giãn mày ra. Lần này Mộ Dung Ca đến đây nhất định là có mục đích, chỉ là không biết nàng có ý định gì? Muốn nàng từ hôn chăng?



Sớm nàng đã nghe nói trong phủ thái tử có một vị khách không mời mà đến, biểu muội của Nguyên Kỳ, Nam Cung Dung. Cái cô Nam Cung Dung này có quan hệ không ít với Nguyên Kỳ, nghe nói cũng là một nữ tử thông minh thẳng thắn, nàng ta xuất hiện nhất định không phải đơn giản, kỳ thực nàng cũng có chút tò mò Mộ Dung Ca đến đây là có ý định gì.



“Ây da, đúng là họa trời giáng, muốn tránh cũng không khỏi a.” Mộ Dung Ca cúi đầu hớp một ngụm nước trà.



Thượng Quan Ngọc Nhi gật đầu, “Đúng vậy, ta cũng không ngờ lại đột nhiên nhiễm bệnh. Mộ Dung Trắc phi, ta có nghe nói trong phủ thái tử mới đến một cô biểu muội là Nam Cung tiểu thư?” Nàng cũng khá hiếu kỳ về cô nương này, thậm chí cảm thấy có chút uy hiếp, có lẽ Nam Cung Dung sẽ trở thành trở ngại của minh.



“Đúng vậy. Bây giờ đang tạm nghỉ chân trong phủ thái tử. Ngày sau nếu có dịp nhất định Thượng Quan tiểu thư cũng sẽ gặp gỡ với nàng ấy.” Mộ Dung Ca đáp.



Ánh mắt Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ nhúc nhích, mỉm cười gật đầu, “Được.”



“Thật ra hôm nay ta đến đây cũng có một chuyện muốn thương nghị với Thượng Quan tiểu thư. Việc này cũng có liên quan đến chung thân của Thượng Quan tiểu thư.” Mộ Dung Ca buông tách trà, không tiếp tục hàn huyên mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.



Bàn tay che miệng mũi của Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ dừng lại, giương mắt nhìn thẳng Mộ Dung Ca. Chung thân đại sự? Mộ Dung Ca muốn làm gì vậy?



Mộ Dung Ca nhìn đôi mắt không kịp che giấu của Thượng Quan Ngọc Nhi, đầy vẻ ngờ vực và kinh ngạc, nàng ôn hòa tươi cười, “Thượng Quan tiểu thư không cần lo lắng. Tuy gọi là chuyện đại sự của Thượng Quan tiểu thư nhưng tuyệt đối là chuyện tốt, có lẽ đối với Thượng Quan tiểu thư và Thượng Quan Tể tướng là một chuyện khá hay.”



“Xin Mộ Dung Trắc phi cứ nói thẳng.” Thượng Quan Ngọc Nhi khẩn trương nói. Mộ Dung Ca đúng là cố ý mấp mé thì nàng càng đứng ngồi không yên, cảm giác sự tình có chút bất ổn.



Lông mi của Mộ Dung Ca khẽ dao động, mắt quang nhúc nhích, nàng mỉm cười trả lời: “Thượng Quan tiểu thư chớ sốt ruột. Chuyện này nói đến thì dài. Lúc hôn sự giữa thái tử và Thượng Quan tiểu thư bất ngờ biến đổi, sắp đại hôn còn gặp chuyện trắc trở, bây giờ nghĩ lại cũng khiến người ta có chút ngờ vực, có lẽ mệnh cách của thái tử và Thượng Quan tiểu thư không hợp, xảy ra tương khắc. Thế nên gần ngày đại hôn mà cơ thể của Thượng Quan tiểu thư lại nhiễm bệnh nặng đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu phục hồi.”



“Chỉ là đoán bừa! Tất cả đều là những lời đồn đãi mê tín, thiết nghĩ chắc Mộ Dung Trắc phi sẽ không tin?” Thượng Quan Ngọc Nhi đột nhiên ý thức được Mộ Dung Ca muốn nói gì đó, nàng lập tức ngắt lời, vội vàng biện bạch.



Mộ Dung Ca không gấp cũng không chậm, “Thượng Quan tiểu thư chớ sốt ruột. Thật ra ta cũng không tin những lời đầu đường xó chợ như vậy.”



“Thế thì tốt rồi.” Thượng Quan Ngọc Nhi nói ngay. Tim nàng đập nhanh, đúng là không ngờ hôn sự lại gặp nhiều trắc trở liên tục khiến người ta thừa dịp nghị luận tương khắc này nọ, song những lời bàn tán vô căn cứ này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài một cách bừa bãi được…



“Chẳng qua, thái tử cũng đã nghe được những lời đồn này.” Ngữ điệu của Mộ Dung Ca thay đổi khiến nhịp tim của Thượng Quan Ngọc Nhi nhún nhảy không ngừng.



Sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi càng tái hơn, “Thái tử nhất định sẽ không tin.”



“Nhưng lời đồn đã lan truyền khắp Hạ quốc, có thể nói là thái tử không thể không chú ý đến điểm này.” Mộ Dung Ca gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng của Thượng Quan Ngọc Nhi.



“Mộ Dung Trắc phi đừng ngại cứ nói thẳng quyết định của thái tử?” Thượng Quan Ngọc Nhi nhắm hai mắt lại, ổn định tâm tư mới mở mắt ra nhìn thẳng Mộ Dung Ca.



Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi nhướng lên, ánh vào trong mắt Thượng Quan Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng chói mắt. Mộ Dung Ca buông tách đứng đậy, nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi, chậm rãi nói: “Không phải từ sớm trong lòng Thượng Quan tiểu thư đã có kết quả rồi sao? Ngày đại hôn Thượng Quan tiểu thư không hề xuất hiện nhất định sẽ rơi vào miệng lưỡi của dân chúng. Muốn hoàn toàn nắm giữ được mọi thứ trong tay e chỉ là si tâm vọng tưởng. Có rất nhiều việc đã không thể khống chế. Đến nay Đại hoàng tử vẫn chưa lập gia đình, đối với Thượng Quan tiểu thư mà nói cũng là một cơ hội tốt! Hoàng thượng hạ lệnh ta thay Đại hoàng tử tuyển phi, ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy duy chỉ mỗi Thượng Quan tiểu thư là thích hợp nhất.”



“Mộ Dung Trắc phi quả giỏi tính toán.” Thượng Quan Ngọc Nhi cười lạnh.



“Đâu, đây là kế sách vẹn cả đôi đường. Nàng không nên lựa đi chọn lại.” Mộ Dung Ca không cần che giấu, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm lạnh.



Thượng Quan Ngọc Nhi cảm nhận được hơi thở lạnh như băng toát ra từ Mộ Dung Ca, lòng cảm thấy có chút xa lạ. Mộ Dung Ca mà nàng biết khá dịu dàng. Nhưng Mộ Dung Ca hiện tại có chút khiến người ta sợ hãi.



“Thượng Quan tiểu thư bị ốm lâu ngày không phải cũng nên chữa khỏi rồi sao? Hôm khác ta lại đến. Thật sự rất mong chờ ngày vui của phủ Thượng Quan.”



Mộ Dung Ca buông hai câu nói xong, liền rời đi ngay.



Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn bóng lưng rời đi của Mộ Dung ca, bên tai vẫn còn văng vẳng lời nói trước lúc rời đi của Mộ Dung Ca, chợt cảm thấy ong ong tác hưởng. Đem nàng giao sang cho Đại hoàng tử ư? Mộ Dung Ca quả nhiên giỏi tính kế, muốn một mình chuyên sủng sao?



...



Trên đường hồi phủ thái tử, Bạch Hà khó nén lo lắng, hỏi: “Thượng Quan tiểu thư cam tâm sao? Chẳng lẽ nàng ta sẽ không từ chối chuyện này?”



“Bây giờ thì nàng ta không dám đâu. Thượng Quan tể tưởng muốn vẹn cả đôi đường hiển nhiên sẽ không cho phép Thượng Quan Ngọc Nhi tùy ý làm bậy.” Mộ Dung Ca cười nói. Nhưng việc này cũng không phải dễ dàng, Thượng Quan Ngọc Nhi là một cô gái thông minh, nhất định sẽ không ngồi không chờ chết. Vừa vặn nàng cũng muốn xem Thượng Quan Ngọc Nhi sẽ ứng đối như nào thì mới xác định được bước tiếp theo phải làm gì.



Phủ thái tử.



Trở lại phủ thái tử đã vào giấc trưa, hạ nhân đến thông báo hôm nay Nam Cung Dung dặn nhà bếp không cần chuẩn bị bữa trưa. Nam Cung Dung sẽ thiết khách ở Quốc Phú tửu lâu.



Hiện giờ Nguyên Kỳ và Nam Cung Dung đang ở tửu lâu đợi nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK