Mục lục
Thiếp Khuynh Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: L2NT



Lâm Thu Thành bỗng nhiên lên tiếng yêu cầu khiến mọi người hoàn hồn. Mọi ánh mắt đều dồn về phía Triệu Tử Duy và Mộ Dung Ca.



Mộ Dung Ca chợt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu của Lâm Thu Thành. Thì ra sự suy đoán của cô là sự thật! Lâm Thu Thành dây dưa cả với con dâu của mình! Cảm giác ghê tởm một lần nữa lại dội vào lồng ngực. Chốn cung đình thâm sâu, chuyện dơ bẩn gì cũng đều có cả!



Sắc mặt Mộ Dung Ca hơi tái, hai tay nắm chặt có chút khẩn trương và sợ hãi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Trong lòng cô tự giễu cợt, vốn chỉ nghĩ trường hợp xấu nhất là bị Thái tử Phong quốc ham muốn. Có lẽ được Thái tử Phong quốc đưa đi lại là chuyện hay, sau này y rời hoàng cung du ngoạn giang hồ, cô cũng có cơ hội được tự do. Cảnh ngộ hiện giờ lại thành thế này!



Cho dù hôm nay cô không hiến nghệ, dựa vào khuôn mặt giống với Thái tử phi quá cố, chắc chắn Lâm Thu Thành cũng mở miệng xin cô với Triệu Tử Duy! Cả người cứng ngắc, cô khó khăn quay đầu nhìn về phía hắn.



Giờ phút này, ánh mắt cô mang theo vài phần mong đợi, có lẽ trong thế giới hỗn độn khó chịu khiến người ta muốn thoát khỏi này, sẽ có chút hy vọng nhỏ nhoi chăng.



Nguyên Kì liếc nhìn hai bàn tay nắm chặt của Mộ Dung Ca, ngón tay trắng nõn thuôn dài dần từ hồng đỏ chuyển sang tím tái. Sắc màu ấy đập vào mắt Nguyên Kì, dường như khiến con ngươi y cũng chuyển sang màu tím.



Đáy mắt Triệu Tử Duy tràn đầy kinh sợ nhìn Lâm Thu Thành, việc ông ta cất lời nằm ngoài dự kiến của hắn. Dù sao Lâm Thu Thành cũng là cha của Lâm Khinh Trần, tuy nhiên khi hắn nhìn thấy đôi mắt đầy dục vọng của ông ta lúc nhìn Mộ Dung Ca, ánh mắt trở nên sáng tỏ. Triệu Tử Duy hơi nghiêng đầu, bắt gặp Mộ Dung Ca nhìn mình, đôi mắt cô vô cùng bình tĩnh, không còn vẻ giả vờ hèn mọn như lúc thường, càng chẳng hề thấy nét giảo hoạt khi tính mưu kế. Cô chỉ lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn quyết định.



Lâm Thiện Nhã bất ngờ nhìn sang phụ hoàng, ông ấy xin cho ca ca sao? Từ sau khi Thái tử phi qua đời vì bạo bệnh năm năm trước, quan hệ giữa ca ca và phụ hoàng trở nên tế nhị hơn, mà ông ấy cũng dần xa lánh ca ca. Hành động vừa rồi, phải chăng phụ hoàng muốn kéo gần tình cảm cha con? Nhưng nhìn vẻ mặt của phụ hoàng khi nhìn tỳ nữ kia hơi kì lạ.



Đôi mắt vốn ôn hòa của Lâm Khinh Trần trở nên phẫn nộ, đầy hận ý, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô tỳ nữ kia, y lại nhớ tới bộ dạng trước khi tự sát của Yên Nhi. Nàng nói, nàng hận bản thân mình dơ bẩn. Hiện giờ, ánh mắt y lại trở nên sắc bén.



Trong khi vẻ mặt mọi người khó đoán, ánh mắt Lâm Thanh Nhã lại toát lên ý cười mãn nguyện. Nàng biết tiếp theo phụ hoàng sẽ nói gì, câu nói ấy sẽ đền bù cho nàng như ý muốn!



Thục quý phi mừng rỡ liếc nhìn con gái mà bà luôn tự hào, vinh hoa phú quý sau này đều dựa hết vào nó. Quả nhiên nó tính mưu kế còn độc ác hơn. Ở chốn hậu cung, chỉ có ác độc mới đứng vững được!



Vẻ mặt người khác không biến đổi gì, dù sao người mà hoàng đế Phong quốc muốn có cũng chỉ là một tỳ nữ, hơn nữa chuyện này cũng có lợi cho Thái tử Tề quốc. Biết đâu vì cao hứng mà ông ta gả công chúa Thiện Nhã cho hắn.



Lâm Thu Thành thấy Triệu Tử Duy trầm mặc, cho rằng tỳ nữ kia hắn rất sủng ái, không cam lòng là chuyện bình thường. Ông ta sợ hắn không chịu, bèn lập tức nói thêm: “Công chúa Thanh Nhã đã tròn mười lăm tuổi, đến lúc ban hôn ước. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, trẫm quyết định, của hồi môn của công chúa Thiện Nhã sẽ san một nửa cho công chúa Thanh Nhã, trẫm xin gửi gắm Thái tử Tề quốc. Thái tử Tề quốc có nguyện kết giao suốt đời với Phong quốc không?”



Nói xong, mọi người trong điện đều ồ lên. Của hồi môn của công chúa Thiện Nhã giảm một nửa chuyển sang cho công chúa Thanh Nhã ư? Ý đồ của Lâm Thu Thành khiến ai ai cũng khiếp sợ.



Đôi mắt Nguyên Kì trở nên lạnh lẽo, hoàng đế Phong quốc thay đổi nhanh thật! Đúng là gian trá! Y lãnh đạm liếc sang Thiện Nhã. Vẻ mặt Thiện Nhã chấn động, khó tin nhìn Lâm Thu Thành, sao phụ hoàng lại giảm một nửa hồi môn của nàng chứ! Mà lại còn chuyển sang cho Lâm Thanh Nhã! Phụ hoàng không biết hậu quả sẽ như thế nào sao? Ánh mắt nàng tràn ngập sát khí nhìn sang Lâm Thanh Nhã, chẳng lẽ tất cả đều là ý kiến của nó? Giờ phụ hoàng tuổi cao hồ đồ, không bao giờ nghĩ ra được biện pháp như vậy!



Thiện Nhã dời mắt nhìn về nữ tử đứng hèn mọn, im lặng từ nãy giờ, chỉ có khúc đàn khiến người khác rung động một chút, không thể so sánh được với nàng. Nhưng phần lãnh đạm thanh nhàn tấu ra cảnh tượng chấn động tựa như cuộc chiến giữa hai quân trên chiến trường kia, nàng lại không bằng. Tỳ nữ này, không hề đơn giản chút nào.



Lâm Khinh Trần nhẹ nhàng vỗ về bàn tay của Lâm Thiện Nhã, an ủi: “Đừng lo lắng, kết cục đã định không thể thay đổi được. Cho dù có năm thanh trì cũng chẳng ích gì. Vả lại gả Thanh Nhã cho Thái tử Tề quốc, có Tề quốc và Hạ quốc cùng chống đỡ, Phong quốc sẽ thêm nhiều thời gian yên bình hơn.” Không ngờ một Thanh Nhã mới mười lăm tuổi lại nghĩ ra kế sách như vậy. Tuy nó mưu tính cho mình chứ không phải vì dân chúng Phong quốc, nhưng tâm tư ấy khiến cho mọi người nhìn nó với cặp mắt khác xưa.



Lâm Thanh Nhã liếc sang Lâm Thiện Nhã, khẽ nói: “Tạ ơn tỷ tỷ đã thành toàn.”



Triệu Tử Duy nghe xong, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm đen, khuôn mặt tà mị trở nên vô cùng lạnh lẽo, cho dù ai cũng không thể nhìn thấu cõi lòng của hắn.



“Chuyện tốt như vậy lại rơi vào Thái tử Tề quốc! Chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé mà đổi lấy năm tòa thành trì, một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, thật khiến người khác hâm mộ!”



“Yến tiệc đêm nay có nhiều chuyện xảy ra liên tiếp không thể ngờ thật.”



“Chủ công, thế trận ván cờ này chúng ta ngang sức ngang tài với Tề quốc.” Gia Kiệt thấp giọng nói.



Trên gương mặt tuấn mỹ của Nguyên Kì không bộc lộ vẻ gì, chỉ có màu tím hồng chói mắt kia in sâu vào đôi mắt y vài phần. Y thản nhiên trả lời: “Cũng không hẳn vậy.”



Đôi môi Mộ Dung Ca trở nên trắng bệch, sắc mặt thêm tái nhợt, cô khẽ cúi đầu. Lấy tỳ nữ đổi giang sơn, cô biết, hắn đang đấu tranh tư tưởng! Cô chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn.



Triệu Tử Duy ngẩng đầu nhìn thật lâu bóng dáng Mộ Dung Ca, nhưng không nhìn thấy đôi mắt đã khiến hắn hàng ngày xao động kia, bên tai hắn vang lên không ngừng tiếng nhắc nhở của Quất Đào và Lưu Vân.



Lưu Vân nói: “Xin Thái tử đáp ứng, Tề quốc cần năm tòa thành trì.”



Quất Đào tiếp lời: “Xin Thái tử hãy suy nghĩ cho dân chúng Tề quốc, xin người hãy đồng ý.”



Giọng nói cách quãng từ bốn phía dội vào tai, vẻ mặt Triệu Tử Duy càng trầm xuống. Dường như tất cả ánh mắt của mọi người trong điện đều tập trung vào hắn, bầu không khí tĩnh lặng không một ai nói chuyện. Mộ Dung Ca dần nở nụ cười tự giễu, sự trầm mặc thật lâu của hắn, khiến cô mơ hồ đoán được kết quả cuối cùng.



Ngoại trừ Mộ Dung Ca, Nguyên Kì, và bản thân Triệu Tử Duy ra, hầu hết mọi người đều không hiểu vì sao Triệu Tử Duy lại im lặng như vậy! Nếu chuyện tốt này rơi xuống người bọn họ, họ chắc chắn vui vẻ đồng ý, sau đó cùng tất cả ăn uống no say.



Nụ cười của Lâm Thanh Nhã hơi cứng đờ, sự im lặng của Triệu Tử Duy có phải vì không hài lòng với nàng, hay hắn vẫn muốn cưới Lâm Thiện Nhã?



“Được!”



Cuối cùng Triệu Tử Duy cũng cất lời đáp ứng. Chỉ duy nhất một chữ, nhưng thật lạnh lẽo, thật buốt giá. Một chữ ấy đập thẳng vào trong lòng Mộ Dung Ca, khiến cơn đau đớn lan khắp xương cốt. Cô vẻ mặt trắng bệch nhìn hắn, nhưng chỉ liếc mắt rồi kiên quyết thu lại. Thật buồn cười, khi hắn trầm mặc, cô đã thực sự mong chờ hắn sẽ nói ra một từ khiến cô thở phào nhẹ nhõm, đáng tiếc, sự thật đã chứng minh cô không biết tự lượng sức mình. Cô quên mất, thời đại này vốn vô tình!



Nếu nữ nhân là món đồ chơi, sao lại để động tâm? Động tâm ư? Nếu không quan tâm, tất cả sẽ rõ ràng hợp lý, chỉ là chuyện bình thường! Lần động tâm vừa rồi, cũng chỉ là cảm giác hời hợt mà thôi.



Lâm Thu Thành vui sướng nở nụ cười: “Tốt, tốt lắm!” Có được sự đồng ý của Triệu Tử Duy, ánh mắt lão không thèm che dấu vẻ thèm khát khi nhìn Mộ Dung Ca, giống như thông qua cô để tìm lại khoái cảm đã quên. Vài vị hoàng tử Phong quốc nhìn về phía Lâm Thu Thành, phụ hoàng không phải vì Thái tử mà vì chính mình sao? Hay là phụ hoàng vốn đã để tâm tới Thái tử phi quá cố?



Lâm Thanh Nhã cuối cùng cũng thả lỏng người, mỉm cười tươi rói với Triệu Tử Duy. Nam nhân này trời sinh khí phách vương giả, hấp dẫn mọi ánh nhìn. Người như vậy dễ khiến cho nữ nhân si mê, nhưng nàng tin rằng, nàng sẽ khiến hắn mê mẩn mình.



Giọng cười của Lâm Thu Thành khiến Mộ Dung Ca buồn nôn, cô đứng im lặng một chỗ, tự thấy rất nhẹ nhõm, từ nay về sau cô và Triệu Tử Duy không còn quan hệ gì nữa. Cô quay người nở nụ cười tươi, thi lễ với Triệu Tử Duy, giọng nói lạnh nhạt xa cách: “Thiếp tạ ơn Thái tử Tề quốc đã chuyển nhượng, mong Thái tử Tề quốc sẽ được đền bù như ý.”



Triệu Tử Duy nhìn vẻ lãnh đạm của Mộ Dung Ca, trái tim đau đớn, sắc mặt hắn trắng bệch. Nhìn đôi mắt bình tĩnh trong suốt như nước kia, hắn cảm thấy lồng ngực đã bị thiếu mất một thứ, dường như có một thứ cảm xúc mãnh liệt thúc giục hắn bội ước! Hắn mạnh mẽ khống chế cảm xúc muốn ôm cô vào lòng xuống tận sâu.



Đôi mắt thâm trầm của Nguyên Kì lướt nhanh về phía Lâm Khinh Trần đang cúi đầu im lặng, ung dung ngắm chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cái, như chờ đợi điều gì đó.



Lâm Thu Thành vừa giơ tay định ra lệnh Mộ Dung Ca đến ngồi cạnh mình, nhưng không ngờ Lâm Khinh Trần vốn đang trầm mặc bỗng nhiên đi tới giữa đại điện, đến bên cạnh Mộ Dung Ca, y quỳ xuống dập đầu tạ ơn: “Nhi thần khấu tạ phụ hoàng, nhi thần vô cùng xúc động vì phụ hoàng đã ban Mộ Dung Ca cho nhi thần!”



Lời vừa nói, cả điện lại ồ lên lần nữa, chỉ là một tỳ nữ mà gây nhiều sóng gió như vậy ư? Hoàng đế Phong quốc muốn, ngay cả Thái tử Phong quốc cũng thế sao? Nhưng nghe ý tứ trong lời y nói, hoàng đế làm vậy là vì y?



Lâm Thu Thành nghe vậy trầm mặt, hai mắt đục ngầu ánh lửa giận. Lão liếc qua Mộ Dung Ca đang cúi đầu hèn mọn, rồi chuyển mắt sang Lâm Khinh Trần. Nếu trước đây lão làm được một lần, tất sau này cũng vậy, dù sao nàng ta cũng không còn trinh trắng nữa! Thầm tính toán vài điều, lão thay đổi sắc mắt cười hiền từ: “Trẫm cũng có ý này, ban nàng ta cho con.”



Triệu Tử Duy chợt thở phào một hơi, nếu đi theo Lâm Khinh Trần, Mộ Dung Ca sẽ không bị thất thân, nhất định sẽ không.



Mộ Dung Ca nhếch miệng cười, vừa rồi khi cô đánh đàn, cô có thể che giấu tài hoa của mình, biến thành bình thường, nhưng cô muốn đánh cược một lần. Đánh cược Lâm Khinh Trần sẽ không tùy ý vì một nữ tử có dung mạo giống người vợ quá cố mà hành xử nông nổi. Không ngờ trong lúc khốn cảnh, khi không còn biện pháp nào khác, y lại lên tiếng…



Lâm Khinh Trần nắm tay cô, thấp giọng nói: “Đừng sợ, ta sẽ trả tự do cho nàng.” Y đã không thể vừa lòng cho Yên Nhi, vậy y sẽ thỏa mãn cho tỳ nữ này. Tay cô hơi lạnh, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, quả thật vừa rồi cô cũng hơi sợ. Nghe những lời vừa rồi, hốc mắt cô mờ nước. Đừng sợ? Không ngờ hai chữ này lại thốt ra từ một người xa lạ, càng không thể tin y lại cho cô tự do.



Ánh mắt Triệu Tử Duy tối lại, nhìn hai người họ nắm tay nhau.



“Chi bằng Thái tử Phong quốc tặng tỳ nữ này cho bản cung, bản cung từng thưởng thức qua trù nghệ của nàng, vô cùng xuất sắc.” Giọng nói thanh nhã như tuyết đầu mùa của Nguyên Kì chợt vang lên.



Đồng thời bên tai Lâm Khinh Trần truyền tới thanh âm chỉ mình y nghe được: “Năm đó ngươi không bảo vệ được Thái tử phi, bây giờ ngươi cũng không thể bảo vệ nàng.”



Đôi mắt bình thản mà sắc bén của Nguyên Kì như xuyên thấu linh hồn Lâm Khinh Trần, hắn cười nhạt chờ Lâm Khinh Trần đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK