Mục lục
Thiếp Khuynh Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phủ Khánh Lâm vương.



Trời vừa chập tối thì mưa đã tạnh.



Phủ Khánh Lâm vương tập trung nghênh đón khách quý.



Đây chỉ là một bữa gia yến, duy chỉ có hai vị khách mời.



Triệu Tử Tận nhìn Lan Ngọc và Nguyên Kỳ ngồi đối diện, cười nói: “Hạ quốc thái tử và Đại hoàng tử hạ giá đến phủ Khánh Lâm vương này, thật là vinh hạnh của bản vương!” Không ngờ họ đến quá nhanh, lô trình dài như vậy mà chỉ đi trong một khoảng thời gian cực ngắn!



Nguyên Ngư nói theo: “Nửa năm trước gả về Tề quốc, bản phi thật sự rất nhớ thái tử ca ca. Chỉ bất ngờ là, mới nửa năm đã có thêm một đại ca! Đúng là chuyện đáng mừng!”



Nguyên Kỳ nhàn nhạt cười, ngẩng đầu uống rượu.



Lan Ngọc dịu dàng nói: “Không ngờ Lục muội lại xinh đẹp như vây, với Khánh Lâm vương phải nói là một đôi trời sinh! Quả như lời thái tử đã kể, thật không bõ lỡ chuyến đi này.”



Tiểu Thập luôn đứng sau Lan Ngọc, đôi mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm Triệu Tử Tận! Thật uổng công Mộ Dung cô nương tin tưởng hắn như vậy, hắn lại dám phản bội nàng, thật quá đáng mà!



Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tiệu Thập, Triệu Tử Tận ngẩng đầu nhìn hắn, do lúc ở Lương quốc hắn có dịch dung, nên bây giờ nhìn bộ mặt thật này có chút không quen, duy chỉ có đôi mắt phẫn hận đó mới khẳng định được thân phận Tiểu Thập của hắn.



Nhìn Tiểu Thập, Triệu Tử Tận lập tức nhớ đến Mộ Dung Ca. Nụ cười trên môi khẽ cương lại, hắn âm thầm quan sát Nguyên Kỳ, môi khẽ mím chặt.



Đột nhiên, Nguyên Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy điềm tĩnh nhìn hắn, “Đã đến Tề quốc rồi, đúng là nên ở lại vài hôm để dự sinh thần của Khánh Lâm vương, nhưng ngày mai cũng nên tiến cung chào hỏi Tề quốc hoàng đế một lần, có thể làm phiền Khánh Lâm vương dẫn đường không?”



Ánh mắt Lan Ngọc khẽ lóe lên.



Đôi môi Triệu Tử Tận khẽ buông lỏng, liếc mắt nhìn đôi ngươi thâm sâu khó lường của Nguyên Kỳ, vui vẻ đáp: “Hiển nhiên rồi.”



Nguyên Kỳ mỉm cười nâng ly uống trọn, xem ra tâm trạng rất tốt. Không, phải nói là, hắn không thể nhìn thấu thần sắc của Nguyên Kỳ, càng không biết được hắn đang nghĩ gì.



Thần sắc Nguyên Ngư hơi tái đ, nàng lo lắng cho Triệu Tử Tận, ngày mai phải tiến cung sao? Như vậy, hắn, Nguyên Kỳ, Lan Ngọc, nhất định phải gặp Mộ Dung Ca rồi… Nếu vậy… chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo đây?







Hôm sau, trời xanh mây trắng, tiết trời sáng trong.



Đêm qua, sau khi Triệu Tử Duy rời khỏi, vốn dĩ ‘căng da bụng, chùng da mắt’, nhưng Mộ Dung Ca nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được. Có phải lòng nàng đang dao động không?



Ăn sáng xong, nàng còn định cùng Như Băng ra hoa viên đi dạo, dù sao mấy hôm ở yên trong lầu các vẫn luôn có chút bức bách.



Sau khi thay đồ, còn định bước ra, chợt thấy hoạn quan bên cạnh Triệu Tử Duy chạy đến, thở không ra hơi, vừa nhìn là biết vội vàng đến đây. Mộ Dung Ca nghi hoặc: “Có chuyện gì?”



“Hoàng thượng mời Thanh phi đến Thừa Thanh cung.” Hoạn quan nói.



Triệu Tử Duy muốn gặp nàng, không biết có chuyện gì nữa?



...........



Thừa Thanh cung.



Lúc cửa chính Thừa thanh cung mở ra, Mộ Dung Ca còn chưa nghĩ nhiều hơn, nên không đợi thông truyền theo quy củ đã tiến vào.



Chính vì vậy, khi nàng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một bên điện là…



Đã lâu không gặp, còn ngỡ cả đời sẽ không có duyên tái ngộ, nhưng sâu thẳm trong đáy lòng vẫn không hề phai mờ Đó là Nguyên Kỳ.



Nguyên Kỳ nghe tiếng, mắt quang vẫn điềm nhiên và thong dong, không chút dao động nhìn nàng.



Nữ tử thướt tha, thần sắc điềm nhiên, màu tím nhạt nàng mặc trên người càng tôn thêm nét tao nhã quý phái. Dung mạo nàng quen thuộc làm sao, ngoại trừ vết sẹo trên đó, còn lại vẫn như lần đầu tiên hắn được gặp nàng! Khuôn mặt và biểu cảm quá mức quen thuộc. Đôi mắt sâu thẳm như bể lớn càng trở nên u ám, bên mũi vẫn còn thoang thoảng hương sen thanh nhã.



Không ai nhận ra, trong khoảnh khắc đó, vùng lưng còn đang buông lỏng của hắn lập tức trở nên thẳng tắp.



Nam tử ấy vẫn luôn thích mặc đồ đen, cứ như khoác cả màn đêm lên người khiến hắn trở nên phong hoa tuyệt mỹ! Hoặc có lẽ khi mặc lên người hắn mới khiến người ta mê đắm khôn nguôi!



Hắn vẫn vân đạm gió nhẹ, khí sắc tao nhã, dung mạo tuấn mỹ đến bức người.



Khoảnh khắc này, tứ phía như bị lu mờ, chỉ còn lại hắn và nàng.



Mộ Dung Ca không bao giờ ngờ được họ lại trùng phùng trong tình cảnh này. Trên đường đến đây, nàng cứ nghĩ mãi lý do Triệu Tử Duy muốn gặp mình, không ngờ Nguyên Kỳ lại ở đây! Nàng khẽ khàng thu hồi tầm mắt, nàng biết trong khoảnh khắc đó, thần sắc nàng đã chuyển biến, gặp gỡ với hắn đã thẩm thấu qua từng lớp mặt nạ mình vẽ nên. Bây giờ nàng chỉ là Mộc Khinh, là sủng phi trong hậu cung Tề quốc này.



Lúc thu hồi tầm mắt, vừa hay chạm phải Lan Ngọc. Dung mạo của Lan Ngọc vẫn không thay đổi, đến cả thần sắc ôn hòa dịu dàng không chút sát khí kia vẫn không hề thay đổi. Trong tâm trí chợt lóe ra hình ảnh tái nhợt của Lan Ngọc khi đối diện với mình trước đây, cứ như sinh mệnh sắp sửa phải chấm dứt vậy, rất khiến người ta phải thương xót. Nàng đã từng tin tưởng hắn, nên dù hoài nghi cái chết của hắn, nàng vẫn không muốn điều tra thêm, vì nàng tin tưởng trên đời này vẫn còn điều gì đó đáng tin! Nếu mọi thứ trên đời này đều là giả, đều phải nghi ngờ,thì thế giới này đáng sợ biết bao!



Và cũng chính vì niềm tin đó, nàng đã đổi về sự lừa dối và mưu mô! Bây giờ nghĩ đến mỗi một lời hắn từng nói, tựa hồ đều đã thầm báo trước những gì xảy ra ngày hôm nay.



Nàng âm thầm thu hồi tầm mắt, không để tâm Lan Ngọc nữa.



Dường như Lan Ngọc phát giác được tầm mắt của nàng, đáy mắt hắn khẽ động, lại xoay người đánh giá thần sắc của nguyên Kỳ. Có vẻ tâm trạng của Nguyên Kỳ vẫn không chút dao động, không lẽ hắn không chút để tâm?



Mộ Dung Ca lại nhìn thấy Tiểu Thập đang đứng sau Lan Ngọc, Tiểu Thập kích động toan bước ra ngay, đúng là Mộ Dung cô nương vẫn bình an! Vậy thì tốt rồi! Không sao là tốt! Mộ Dung Ca lập tức dùng ánh mắt chặn hắn lại, không được xúc động quá mức, Tiểu Thập hiểu ý gật đầu, lập tức cúi đầu kiềm chế mọi tâm tư của mình.



Ngồi đối diện với Nguyên Kỳ và Lan Ngọc chính là Triệu Tử Tận, mắt quang nàng khẽ liếc qua hắn, nam tử này từng là người thân mà nàng rất mực tin tưởng, cũng là người nàng xem là thân thiết nhất từ khi xuyên không đến giờ. Đáng tiếc dục vọng và hận thù đã đẩy hắn đi thật xa, bây giờ cứ như người xa lạ! Một bên là vận mệnh, và cũng là con đường mà hắn đã chọn!



Không ai có thể thay thế vận mệnh của người khác, nhưng lại có thể khống chế vận mệnh của chính mình.



Lồng ngực Triệu Tử Tận như vừa bị kim đâm vào, nhói đến thấu tâm can, từ từ xâm nhập vào xương thịt hắn. Mỗi khi thấy nàng, thứ ký ức xưa cũ cứ luôn hiện về, hình ảnh dịu dàng của nàng, tình thương mến thương của nàng, sự tin tưởng hết mực… nàng đã từng nói, trên đời này nàng chỉ tin có mỗi hắn! Nhưng hắn đã phản bội nàng, đẩy nàng vào chốn phong ba bão táp này.



Mộ Dung Ca cố gắng khiến thần sắc mình trở nên lạnh nhạt và xa lạ, nàng ém nhẹm mọi cảm xúc, nhìn vào chính giữa đại điện trên cao, một bộ long bào vàng óng đang áng ngay đó… là Triệu Tử Duy!



Dù đêm qua vừa gặp, nhưng hôm nay Triệu Tử Duy vẫn trở nên rất xa lạ. Thần sắc hắn lạnh như băng, đôi mắt tà mị mang vẻ uy nghiêm cương nghị của một bậc đế vương, không cần phải lên tiếng, thứ khí thái đó cũng đủ khiến người ta phải e ngại. Khắp người hắn bung tỏa vẻ lạnh lùng đầy phòng bị, đôi mắt tà mị lưu động chút ám quang, lóe sáng khóa chặt tầm mắt về phía nàng.



Không ai biết được lúc này trong lòng hắn rất hoảng sợ khi nhìn Mộ Dung Ca từng bước tiến về phía mình. Không ai biết hắn rất sợ Nguyên Kỳ xuất hiện! Hắn sợ nàng sẽ bất chấp tả cả nhào vào lòng Nguyên Kỳ. Giờ đây, long bào đang mặc có dài bao nhiêu cũng không thể che được bàn tay hắn khẽ run lên, hắn lập tức rụt tay lại đặt trên gối mình.



Mộ Dung Ca đứng giữa đại điện, mặc cho mọi người đánh giá. Nàng khom gối cúi người thi lễ:



“Thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”



Không biết vì sao, trước mặt hắn nghe nàng xưng thiếp một cách tự nhiên như vậy, mọi căng thẳng chợt tan biến ngay, hắn mỉm cười nhìn nàng, “Ái phi, đây là Hạ quốc thái tử vài Đại hoàng tử đến mừng sinh thần của Khánh Lâm Vương. Ái phi chưa từng gặp qua họ, cũng nên qua thỉnh lễ đi.”



“Tuân, hoàng thượng.” Mộ Dung Ca cúi đầu nhẹ gọng đáp, rồi xoay người khom eo thi lễ:



“Thiép bái kiến Hạ quốc thái tử, Hạ quốc Đại hoàng tử.”



“Thanh phi chớ đa lễ.” Nguyên Kỳ khép hờ tầm mắt, dư quang nhìn theo hai đầu gối đang uốn nhẹ của nàng, đáy mắt lộ vẻ lãnh liệt, giọng nhàn nhạt nói.



Ánh mắt sắc bén của Lan Ngọc lướt qua bộ dạng bình tĩnh của Mộ Dung Ca, từ lúc nàng tiến vào đến giờ, hắn luôn quan sát thần sắc của nàng, thấy nàng bình tĩnh như vậy thật khiến hắn phải bất ngờ và có chút e sợ! Nếu bây giờ nàng mất đi lý trí, không biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì! Khi đó, Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ bất đắc dĩ sẽ hình thành cục diện đối lập! Và người trong thiên hạ sẽ hay tin hai người cùng tranh một nữ tử!



Đáng tiếc là… nàng lại rất mực trấn định.



“Thanh phi không cần đa lễ.” Lan Ngọc nói ngay.



Vẻ dịu dàng và hơi thở ấm áp vô cùng quen thuộc khiến Mộ Dung Ca thấy ghê tởm. Nàng khép hờ tầm mắt, đứng dậy bước về phía Triệu Tử Duy.



Long ỷ khá rộng, Triệu Tử Duy liền nói: “Ngồi bên cạnh trẫm là được rồi.”



Lông mày Mộ Dung Ca khẽ chau, ngồi xuống bên cạnh hắn.



Hơi thở thanh mát độc đáo của riêng nữ tử này phà vào trong mũi, lòng Triệu Tử Duy chợt cảm thấy yên bình, khóe miệng khẽ nhếch, cười nhìn Nguyên Kỳ, Lan Ngọc và Triểu Tử Tận, “Hai ngày trước trẫm mới nghe nói Hạ quốc thái tử và Đại hoàng tử muốn đến Tề quốc để thăm hỏi Khánh Lâm vương phi, không ngờ hôm nay đã thấy mặt. Nếu sớm biết vậy, trẫm sớm đã cho cung nhân sắp xếp tiệc tẩy trần.” Dứt lời lại nhìn sang Triệu Tử Tận, giọng điệu trách móc nặng nề, “Sao Khánh Lâm vương lại không báo trước cho trẫm?”



Triệu Tử Tận sớm đã thu hồi mọi suy nghĩ, khôi phục trạng thái trầm tĩnh bình ổn cười nói: “Thần đệ cũng chỉ vừa biết tin, cũng không ngờ các vị liền đến rồi! Thỉnh hoàng huy thứ lỗi.



Nguyên Kỳ mắt thấy Triệu Tử Duy cùng Mộ Dung Ca ngồi sát nhau, đáy mắt lộ vẻ lãnh liệt, nhưng hết thảy đều được hắn che giấu rất tốt dưới ‘hàn đàm’ âm u, ngọc ban chỉ đó tía chớp hiện qua đôi mắt khiến dung nhan hắn như ác quỷ kiểu cách. Sự trầm mặc của hắn khiến tâm tư Triệu Tử Duy cũng trở nên nặng nề.



“Cũng do ngày đêm đi đường sao cho kịp lúc, thật cũng không định làm phiền đến hoàng đế Tề quốc. Thầm nghĩ chỉ cần đến thăm qua người, Khánh Lâm vương phi và Khánh Lâm vương là được. Hoàng thượng Tề quốc không cần quá để tâm. Lan Ngọc dịu dàng đáp.



Triệu Tử Duy gật gật đầu, "Nếu đã vậy, trẫm cũng không truy cứu thêm. Nhưng cũng còn tầm hai ba ngày mới đến sinh nhật của Thập đệ, chi bằng Hạ quốc thái tử và Đại hoàng tử cứ thong thả du ngoạn trong kinh đô. Cảnh trí ở đây cũng không tệ đâu.” Hắn mắt ngài mày phượng nhìn chằm chằm Lan Ngọc, Nguyên Kỳ mà cười.



Mộ Dung Ca lặng yên nhìn bọn họ chiến tranh ngầm với nhau, mắt quang khẽ dao động. Dư quang bên trong, tựa hồ còn có thể nhìn thấy góc áo thêu hoa của Nguyên Kỳ. Bây giờ mới để ý, trên góc áo hắn có thêu vài đóa hoa phù dung, chính là màu hoa thêu bằng chỉ đen, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra. Thật ra, hai năm nay hắn cũng thay đổi một chút.



Nhận thấy nàng đang thất thần, Triệu Tử Duy kéo khẽ vai nàng, ghé tai nói nhỏ, một cảm giác vô cùng ái muội: “Nàng là muốn rời đi ư?” Chỉ một câu như vậy nhưng tim hắn đã muốn ngừng đập.



Mộ Dung Ca khẽ chau mày, nghiêng đầu né tránh hơi thở ái muội của hắn. Nàng biết Triệu Tử Duy đang nhắc nhở nàng, cảnh tỉnh nàng đừng lọt bẫy, nhất định phải khống chế tốt cảm xúc của mình.



Cử chỉ thân mật này lọt vào trong mắt Nguyên Kỳ, đôi mắt đen láy của hắn lập tức xoay cuồng, tức khí không ngừng sinh sôi nảy nở… Hắn là đang ghen. Nhưng hắn vẫn cố gắng thể hiện một thần thái như vân đạm gió nhẹ, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên bàn tay ai đó đặt trên vai nàng.



Trên mặt Lan Ngọc vẫn dịu dàng nở nụ cười, ánh mắt hắn lộ chút tâm cơ, quét một lượt khắp người Mộ Dung Ca.



Triệu Tử Duy mỉm cười.



"Tuy Thanh phi không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại được Tề quốc hoàng thượng sủng ái như vậy, xem ra cũng phải có chỗ hơn người." Lan Ngọc nói.



Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lan Ngọc, tựa hồ đã trở lại vài năm trước, lần đầu tiên đối mặt đấu cờ, lúc đó nhìn rất trong sáng và thuần khiết, nên sau này nàng đã xem hắn như một người bạn tốt… không ngờ chỉ vài năm đã đứng ở cục diện đối lập, thân phận không rõ ràng. Nàng cười nhạt nhìn Lan Ngọc: “Thiếp nào có biệt tài, chỉ là hoàng thượng nể mặt Khánh Lâm vương đã dâng thiếp cho người nên mới có vài phần hậu đãi mà thôi.”



"Tề quốc hoàng thượng quả nhiên rất thương hương tiếc ngọc." Lan Ngọc khẽ cười. Ánh mắt như có như không lướt qua Như Băng đang đứng ở một bên.



Như Băng theo Mộ Dung Ca tiến vào đại điện mới nhìn thấy Lan Ngọc đang ngồi kế Nguyên Kỳ thì khiếp sợ vô cùng! Hôm đó khi nàng vừa nhảy xuống vách núi, cho rằng kiếp sống này đã được chấm dứt thì hắn đã cứu nàng! Bây giờ hắn còn là Hạ quốc Đại hoàng tử, thân phận tôn quý như vậy sao lại đến dưới vực sâu, còn cứu nàng nữa chứ? Lúc này, chạm phải ánh mắt hắn, nhất thời nàng cũng hoảng hốt.



"Thái tử không biết là Thanh phi và Mộ Dung Trắc phi có vài phần tương tự sao?" Lan Ngọc chuyển mắt nhìn người bên cạnh có vẻ mặt khó lường, Nguyên Kỳ, trầm giọng hỏi.



Đôi tay Mộ Dung Ca run lên, chau mày nhìn Nguyên Kỳ.



Đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy lộ vẻ lãnh liệt.



Ánh mắt Triệu Tử Tận sáng quắc nhìn Nguyên Kỳ vẫn luôn trầm tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK