Tuy đã cúi đầu xuống, nhưng thần sắc Mộ Dung Ca vẫn trầm đọng.
“Phụ hoàng đúng là bệnh sinh hồ đồ, về chuyện đại hôn không phải đã tỏ như mặt trời vượt quá ngọn sào, sao bây giờ đột nhiên thay đổi chủ ý? Phụ hoàng ngày đêm bận rộn, việc nhỏ này không cần phiền đến phụ hoàng lo lắng. Công công, đem thánh chỉ này về cung, cứ thuật lại đúng lời bản cung đã nói, đồng thời hãy giao lá thư này cho phụ hoàng, sau khi xem xong nhất định phụ hoàng sẽ xem chuyện này như chưa từng xảy ra.”
Hiển nhiên công công đó biết Nguyên Kỳ sẽ không tiếp nhận thánh chỉ, nhưng những lời vừa nói ra khiến hắn chết đứng tại chỗ, song vẫn không dám nói thêm run run đón nhận lá thư. Sau khi cúi người hành lễ với Nguyên Kỳ, hắn hốt hoảng rời đi.
Mộ Dung Ca hơi nhíu mày ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ, “Thái tử, cử chỉ này của hoàng thượng là muốn thử. Bọn họ muốn biết thiếp ở trong lòng thái tử có vị trí gì, qua đó sẽ dùng thiếp để áp chế người.” Thường ngày Nguyên Kỳ che giấu tâm tư rất tốt, tuyệt đối không để ai bắt được nhược điểm, nhưng từ khi nàng xuất hiện, hắn đã vì nàng mà thay đổi không ít sách lược, vì thế vô hình chung nàng đã trở thành mối uy hiếp của hắn. Thật ra, đạo thánh chỉ này của Nguyên Du là vô nghĩa, nếu một ngày Nguyên Kỳ đăng cơ, thánh chỉ của tiên hoàng này nói có cũng như không.
Thần sắc Nguyên Kỳ nhàn nhạt tựa hồ không quan tâm việc này, chẳng qua Mộ Dung Ca lại không hề xem nhẹ vấn đề này khiến hắn có chút khó chịu, “Không đáng ngại.”
Có thể không ngại sao? Mộ Dung Ca không mở miệng hỏi lại, hắn đã vướng phải quá nhiều chuyện rồi. Hiện giờ nàng muốn cùng hắn đồng cam cộng khổ, cùng đối mặt hết thảy vấn đề! Nàng tin chỉ cần hai người đồng tâm hiệp lực thì việc gì đều có thể hóa giả. Chẳng qua, hắn vốn có thói quen một mình đảm đương tất cả.
Nguyên Du, Lan Ngọc muốn đạt được mục đích? Đúng là si tâm vọng tưởng!
“Thái tử, hãy để thiếp và người cùng hợp sức, nhất định có thể đối mặt với mọi sóng gió.” Mộ Dung Ca nắm chặt tay hắn, hai mắt tha thiết biểu lộ suy nghĩ trong lòng mình. Lời này cho biết nàng đã hiểu rõ, hiển nhiên hắn sẽ biết.
Nguyên Kỳ cảm nhận được hơi ấm truyền đến, đồng thời nhìn thấy ánh mắt tha thiết của nàng, đáy mắt nàng sáng rõ chưa hề gợn một điểm đen. Nhưng hắn… những gì hắn sắp phải làm đều vô cùng tăm tối. Nàng nhất định sẽ chán ghét mà rời xa hắn. Cho nên, hắn không muốn mạo hiểm. Hắn dùng bàn tay khác vuốt ve mái tóc tơ của nàng, dịu dàng nói: “Mộ Dung Ca, trong phủ thái tử an toàn vô lo. Nàng không cần lo lắng.”
Nghe vậy, đáy lòng Mộ Dung Ca gõ độp một tiếng, không nhịn được cười nhẹ trong lòng. Thật sự nàng rất sốt ruột, trước giờ hắn vẫn quen một mình đối mặt hết thảy sao có thể dễ dàng vì nàng mà thay đổi? Nàng nguyện lòng chờ, thậm chí tình nguyện đợi hắn tin tưởng nàng, không phải sao?
Trong tình cảm, điều quan trọng nhất chính là sự tin tưởng.
“Thái tử, khi thiếp quyết định cùng người trở về Hạ quốc thì đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ cùng ngài đối mặt hết thảy vấn đề.” Nàng vẫn thiết tha nhìn hắn, trong mắt không chút bức bách, chỉ là sự bao dung nhẫn nại.
Cả người Nguyên Kỳ thẳng tắp nhìn nàng, giọng nói dịu dàng của nữ tử vang lên bên tai, trước mắt hắn dần dần hiện lên mớ ký ức đen tối hỗn độn chôn sâu tận đáy lòng, chúng như một màn ác mộng quấn thân khiến hắn không thể nào quên, không ngừng đan xen với những gì sắp sửa xảy đến.
Hắn dần dần im lặng, mãi rất lâu sau cũng không từng nói thêm tiếng nào.
...
Hoàng cung.
Nguyên Du xem xong lá thư trước mặt lập tức nổi giận, vung tay xé nát, “Hắn quả nhiên rất cứng cựa, bây giờ còn dám quay ngược lại uy hiếp trẫm!”
Lan Ngọc hơi chau mày, “Không ngờ hắn đã sớm có phòng bị.”
“Hắn giả dối đa đoan, hôm nay vào cung chắc đã phát hiện ra điều gì đó.” Nguyên Du trầm giọng nói, chỉ là ứng đối nhanh như vậy không khỏi khiến người ta cảm thấy sợ hãi!
Có điều, qua lần này hắn càng thêm khẳng định, Mộ Dung Ca quả nhiên có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Nguyên Kỳ. Chỉ cần như vậy thì mọi thứ đều dễ xử rồi!
...
Hôm sau, tờ mờ sáng, sau bữa ăn sáng Nguyên Kỳ liền lập tức tiến cung xử lý triều chính, đồng thời qua thỉnh an Nguyên Du.
Gần giữa trưa, Mộ Dung Ca và Tiểu Thập đến trà lâu.
Chuyện làm ăn ở đây quả nhiên mỗi ngày một khá, chưa tới trưa mà đã ngồi đầy khách.
Chưởng quầy thấy Mộ Dung Ca đến liền đi qua cung kính hỏi: “Hôm nay Mộ Dung Trắc phi muốn đến kiểm toán sao?” Nói xong, hắn liền mang sổ sách ra.
Mộ Dung Ca lắc đầu, “Không. Vẫn theo quy định cũ, hai tháng mới rà sổ một lần. Hôm nay ta chỉ định ghé trà lâu dùng ít điểm tâm thôi, phiền chưởng quầy mang lên cho ta ít giấy mực.”
Chưởng quầy của trà lâu đó giờ là kẻ thông minh, tuy không biết Mộ Dung Ca cần giấy bút có chuyện gì nhưng vẫn cung kính lĩnh mệnh.
Tiểu Thập kinh ngạc, dùng thủ ngữ hỏi “Sao Mộ Dung cô nương cần đến giấy bút?”
Mắt quang Mộ Dung Ca khẽ chớp động, cười nhàn nhạt: “Ta muốn để lại một lá thư.”
Nàng giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, vừa hay là giờ dùng bữa trưa.
“Tiểu Thập, trên người ngươi còn đem theo công cụ này nọ để dịch dung không?”
...
Màn đêm buông xuống, vầng trăng lưỡi liềm móc giữa không trung tỏa ra ánh sáng lành lạnh.
Phủ thái tử yên tĩnh một cách dị thường.
Nguyên Kỳ ngồi ở trong sảnh chính của La Dương các nhìn đám hạ nhân quỳ đầy trên đất, đôi mắt tàn nhẫn lạnh thấu xương đảo qua một lượt.
Xảo Xảo run bần bật, dập đầu dưới đất, nơm nớp lo sợ trả lời: “Sau bữa sáng, Mộ Dung Trắc phi đã ra ngoài nói là muốn làm xà phòng gì đó, sau bữa trưa sẽ dùng bên ngoài trà lâu. Thiếp cũng không biết vì sao đến giờ Mộ Dung Trắc phi vẫn chưa trở về. Liệu có phải Mộ Dung Trắc phi mải dung ngoạn bên ngoài quên giờ trở về?”
Hạ nhân trong phòng đều sợ hãi không thôi. Ngày xưa, mỗi khi ra khỏi phủ Mộ Dung Trắc phi đều cho hộ vệ đi theo nên chắc sẽ không gặp chuyện không may! Chỉ không biết vì sao đến giờ Mộ Dung Trắc phi vẫn chưa hồi phủ.
“Lui cả ra!” Giọng nói lạnh như băng chậm rãi vang lên, Nguyên Kỳ thu hồi tầm mắt lạnh giọng hạ lệnh.
Đám hạ nhân lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Thật ra trong lòng bọn họ đều thầm phỏng đoán, không biết Mộ Dung Trắc phi có đột nhiên biến mất như hai năm trước?
Đôi mắt sâu thẳm của Nguyên Kỳ lãnh liệt như sương quan sát gian phòng. Mấy ngày qua nàng luôn ôn tồn dịu dàng với hắn, chưa từng có dấu hiệu sẽ rời đi! Song nàng đã cố tình lựa chọn rời đi một lần nữa! Rời bỏ hắn…
Chuyện này xảy ra từ lúc nào?
Có phải từ ngày nàng phát hiện mẩu giấy cháy dở nên đã dấy lên ý nghĩ sẽ rời đi?
Thế nên nàng vẫn luôn án binh bất động, muốn lặng yên không một tiếng động mà chuẩn bị rời bỏ? Lựa chọn lúc lý trí hắn không kịp phòng bị mà lẳng lặng rời bỏ hắn sao?
"Mộ Dung Ca, nàng cho rằng có thể thoát khỏi bản cung sao?” Hắn ngẩng đầu nhìn bóng đêm mờ mịt bên ngoài. “Xuất phát thôi.”
Ngay khi đám người Nguyên Kỳ rời đi không bao lầu, chưởng quầy của trà lâu mới đến phủ thái tử xin được gặp Nguyên Kỳ, không ngờ hạ nhân báo lại Nguyên Kỳ không ở trong phủ.
Chưởng quầy nhìn lá thư do Mộ Dung Ca để lại trong tay, có chút khó xử nhăn mày lại. Vốn còn nghĩ một canh giờ trước có thể mang thư tới, nhưng hôm nay khách ở trà lâu đặc biệt nhiều, hắn thật sự không thể rời đi. Thật không ngờ bây giờ thái tử lại không ở trong phủ!
“Có thể gửi thư này lại cho Gia tiên sinh bảo quản, sau khi thái tử trở về, nhất định Gia tiên sinh sẽ giao lại cho thái tử.” Thủ vệ ngoài cửa nhắc.
Chưởng quầy nghe vậy cảm thấy cũng rất tốt. “Vậy nhờ ngài đem thư này giao tận tay cho Gia tiên sinh bảo quản, đây là thư tín của Mộ Dung Trắc phi để lại, tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót gì.”
...
"Mộ Dung Ca đã rời khỏi phủ thái tử?" Lan Ngọc hơi kinh ngạc nói. Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ nhiều lần trải qua gian khổ mới trở lại Hạ quốc, sao Mộ Dung Ca lại chọn thời điểm này mà rời đi?
Ám vệ lắc đầu nói: “Đúng vậy. Đêm nay thái tử đã cho tra xét mọi ngõ ngách để tìm Mộ Dung Trắc phi, thật ra sau buổi sáng, Mộ Dung Trắc phi ra phủ thái tử đến giờ vẫn chưa trở về.”
Lan Ngọc hơi nhăn mày, gật đầu. Không lẽ Mộ Dung Ca lại muốn rời đi như hai năm trước? Rời bỏ Nguyên Kỳ… hay là Mộ Dung Ca bị người khác bắt đi?
Trong Hạ quốc kinh đô này nào có ai dám ở dưới tầm mắt của Nguyên Kỳ mà cả gan làm ra chuyện tày trời như vậy?
Hai mươi ngày sau, tại trà quán ở vùng biên giới Hạ quốc.
Mấy ngày nay mưa phù liên miên, Mộ Dung Ca ngồi ở ngay vị trí mà mấy năm trước đã từng ngồi.
Hai năm trước nàng sửa soạn chu đáo để rời đi đã ghé qua trà quán này nghỉ ngơi một lát. Bây giờ trở lại tâm tình của nàng đã hoàn toàn đổi khác. Lần trước, nàng như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, tính toán mọi cách để có được cuộc sống tự do như mình mong muốn. Song bây giờ, nàng chỉ là muốn bản thân bình tĩnh lại một chút.
Cơn mưa này rơi từ nửa canh giờ trước mà vẫn chưa dứt, cho tới bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Ông chủ trà quán vẫn còn nhận ra nàng, có lẽ khuôn mặt của nàng khiến cho người ta không dễ quên.
“Không ngờ sau hai năm hơn còn được gặp lại cô nương. Nhờ có phương phát châm trà mà cô nương chỉ dẫn, trà nước của lão phu mới được người ta khen ngợi không dứt.” Ông chủ phấn chấn khoe với nàng.
Đối với bình sinh dân chúng mà nói, chỉ cần một chút này nọ đã cảm thấy vô cùng đầy đủ rồi.
“Chỉ là chút phương pháp vặt thôi.” Mộ Dung Ca cười đáp.
Ông chủ trà quán cho rằng Mộ Dung Ca quá khiêm tốn, hắn vạn phần cảm tạ: “Nhờ có công thức này của cô nương, trà quán của lão phu đã vang danh trăm dặm gần đây, việc làm ăn cực kỳ tốt. Dù sao đi nữa, lão phu cũng phải cảm tạ cô nương. Hôm nay mọi thứ cô nương dùng đều không cần trả tiền. Ngày sau chỉ cần cô nương ghé qua, trà quán này của lão phu đều có thể ăn hết mình.”
Nghe vậym, Mộ Dung Ca cũng không chối từ, tươi cười vui vẻ đáp lại.
Mộ Dung Ca quay đầu lại thấy Tiểu Thập đang ngái ngủ, lại nhìn sắc trời chập tối, để đến được thị trấn tiếp theo e còn phải mất năm ba canh giờ.
Chỉ là nàng đang gấp rút chạy đi, chi bằng cứ nép theo mưa mà đi cho rồi.
Còn nhớ mấy năm trước nơi đây có rất nhiều dòng chảy nhỏ. Nàng lập tức xuống ngựa, tẩy đi lớp dịch dung trên mặt, Tiểu Thập cũng vậy.
Vừa nãy ở trà lâu có rất nhiều người nhìn thấy nàng, bộ mặt này đã không thể sử dụng nữa.
Thật ra nàng cũng không phải đang đào thoát hay lưu vong, chỉ là muốn đi làm một số việc mà bản thân cần làm. Chờ thời cơ đến, sau khi xác nhận hết thảy sự tình nàng nhất định sẽ trở về.
“Mộ Dung cô nương, bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Rời khỏi thành, Tiểu Thập hỏi ngay.
Nàng đáp: “Cứ qua Tề quốc trước, sau đó sẽ ghé sang Lương quốc.” Tuy thời cuộc Tề quốc hiện giờ khá phức tạp nhưng nơi đó có đáp án mà nàng cần tìm.
Dưới màn mưa phùn mênh mong, tựa hồ không nhìn rõ con đường phía trước là bằng phẳng hoặc gấp khúc.
Nàng nhắm hai mắt lại, những ngày mưa như vậy luôn khiến người ta dễ buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Tiểu Thập ngừng xe ngựa lại.
Nàng lờ mờ tỉnh giấc xốc lên màn xe, còn định hỏi nguyên do thì ánh ngay vào mắt chính là mười mấy tên binh lính được trang bị đầy đủ. Họ đang chắn ở trước đường, người lĩnh đầu chính là Lưu Vân đã lâu không gặp.
Bây giờ Lưu Vân là đại tướng quân của Tề quốc, chỉ cần đứng giữa đám người cũng toát ra khí chất như ‘tiên hạc giữa bầy gà’, khiến người ta không thể phớt lờ phong độ của một trang đại tướng. Bây giờ gặp lại mới phát hiện thời gian đã để lại rất nhiều ấn ký trên gương mặt hắn. Ngũ quan trên mặt hắn hằn lên dấu vết của những cuộc chinh chiến nơi sa trường cùng sát khí nhạy bén của bậc quân nhân lão luyện.
"Lưu Vân, đã lâu không gặp.” Nàng mỉm cười nói. Đây là biên giới Tề quốc, không biết sao Lưu Vân không đi chinh chiến mà lại ở đây? Hình như là đang đợi nàng.
Được gặp lại Mộ Dung Ca, trong lòng Lưu Vân đầy những cảm xúc phức tạp, dường như nhớ lại thời gian còn ở phủ thái tử Hạ quốc, hắn vẫn luôn không tự chủ được nhớ đến Bích Nhu. Hắn ôm quyền cung kính trả lời: “Bản tướng tham kiến Mộ Dung Trắc phi."
Mộ Dung Ca nhìn Lưu Vân, cảm thấy đoán được lý do hắn tự mình đến đón nàng, "Lưu Vân, không cần đa lễ." Chỉ cách xa vài năm, Lưu Vân đã có thể dựa vào thực lực của bản thân mà có được thành tự ngày hôm nay cũng đủ thấy rõ hắn là một người có tài. Nếu năm đó Bích Nhu không chết thảm, bây giờ nhất định có thể cùng Lưu Vân sống một cuộc sống giàu sang nhung lụa. Dựa vào cá tính của hai người, nhất định sẽ là một cặp thần tiên quyến lữ mà người đời phải hâm mộ.
“Bản tướng đã ở đây chờ Mộ Dung Trắc phi hồi lâu, có việc cực kỳ quan trọng thỉnh cầu Mộ Dung Trắc phi." Lưu Vân trầm giọng nói.
Nụ cười trên môi Mộ Dung Ca hơi tắt đi, ánh mắt lộ vẻ lợi hại nhìn Lưu Vân, “Có chuyện gì?”
“Thỉnh Mộ Dung Trắc phi cùng bản tướng đến Tề quốc kinh đô một chuyến.” Lưu Vân đã từng đi theo bên người Mộ Dung Ca một đoạn thời gian nên biết nàng không thích quanh co lòng vòng, mọi việc cứ trực tiếp vào thẳng vấn đề là tốt nhất. Huống hồ, hắn có muốn giấu giếm, bằng sự thông minh tài trí thì nàng cũng sẽ đoán được ít nhiều.
Mộ Dung Ca nhíu mày, “Vì sao? Nói rõ ta nghe.” Vốn dĩ nàng cũng định đến Tề trước rồi mới qua Lương quốc, chỉ là nàng vừa rời khỏi Hạ quốc mà đã gặp Lưu Vân cố ý ở đây chờ.
Nếu nàng không đi Tề quốc, như vậy Lưu Vân cũng sẽ đến Hạ quốc tìm nàng?
Lưu Vân trầm lặng nửa khắc mới đáp: “Hoàng thượng có việc quan trọng muốn tự mình nói với Mộ Dung Trắc phi. Còn cụ thể là việc gì thì bản tướng không rõ. Thỉnh Mộ Dung Trắc phi nể tình trước kia hoàng thượng đã từng cứu giúp, xin hãy đến Tề quốc một lần.”
Dứt lời, Lưu Vân ngẩng đầu dè dặt quan sát thần sắc Mộ Dung Ca, thấy nàng vẫn trầm tư nên sốt ruột nói thêm: “Hiện tại Mộ Dung Trắc phi đã rời khỏi Hạ quốc tất là đã có mưu tính riêng cho bản thân. Hơn nữa, lần này đến Tề quốc là có việc quan trọng hoàng thượng cần nhờ. Thỉnh Mộ Dung Trắc phi niệm cập hoàng thượng đã từng vì người mà làm rất nhiều chuyện, lần này nhất định phải đến một chuyến.”
Ánh mắt Mộ Dung Ca vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Lưu Vân. Thật sự nàng cũng muốn đến Tề quốc để tìm hiểu đáp án mà mình muốn biết, chỉ là không ngờ Triệu Tử Duy lại cho Lưu Vân đến tận đây tìm nàng!
Rốt cuộc Triệu Tử Duy có mục đích gì? Lưu Vân nói ra được hai vấn đề, một là có việc cần cho nàng biết, một là có chuyện muốn nhờ… Chẳng lẽ bây giờ Triệu Tử Duy đang gặp những hai vấn đề khó? Triệu Tử Duy từng cùng Nguyên Kỳ hợp mưu, cho dù là Triệu Tử Tận hay Lan Ngọc cũng là một đòn trọng kích! Như vậy, trong đó còn có ẩn tình gì? Không lẽ lại liên quan đến Nguyên Kỳ?
Thấy nàng vẫn trầm ngâm chưa đáp lại, Lưu Vân càng không dám xác định liệu Mộ Dung Ca có niệm tình cũ mà đến Tề quốc một chuyến? Nếu không phải hôm đó Mộ Dung Ca lấy bản thân áp chế, chắc gì hoàng thượng không diệt cỏ tận gốc, nào có thể bỏ qua cho Triệu Tử Tận. Một khi đã giết được Triệu Tử Tận thì làm gì có cục diện ngày hôm nay?
Mộ Dung Ca nhìn dung mạo thâm trầm của Lưu Vân, còn lãnh khốc vô tình hơn hai năm trước. Chỉ là, giờ phút này đối mặt với nàng mới tạm buông bỏ vẻ mặt uy hiếp kia. Tiểu Thập quay đầu chờ nàng ra đáp án. Nàng gật đầu nhìn Lưu Vân: “Ta cũng đang định đến gặp hoàng thượng Tề quốc, không ngờ trùng hợp gặp ngươi ở đây. Nếu đã vậy, xin mời Lưu đại tướng quân dẫn đường.”
“Tuân.” Lưu Vân mừng rỡ đáp.
Khi Mộ Dung Ca vừa buông mành xe, định nhắm mắt dưỡng thần một lát, muốn suy nghĩ ngọn ngành sự tình thì phát hiện xe ngựa vẫn chưa khởi hành.
Lưu Vân lại đang chắn trước xe ngựa.
Nàng xốc lên mành xe, chỉ nháy mắt mà phía trước đã đông nghịt người. Nàng thầm nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì mà Lưu Vân lại đề phòng cẩn mật như vậy?
Mộ Dung Ca hơi chau mày nhìn lướt qua đám người này, quan sát phía xa.
Chỉ vừa nhìn đã phát hiện một vẻ mặt vô cùng quen thuộc, thân thuộc đến độ đôi mắt không thể nhắm lại.
Nàng không lường trước được hắn lại đến đây tìm nàng ở thời điểm mấu chốt này.
Hắn không nhận được thư nàng để lại sao? Không phải trong thư nàng đã ghi rất rõ cũng như lời hứa hẹn, nhưng hắn vẫn đến đây.
Trong một khắc, đáy mắt hắn lộ một vẻ nhìn sủng nịch mà bất đắc dĩ vô cùng. Hắn nhếch khóe môi cười nhẹ, giọng nói nhàn nhạt cũng không bị gió thổi tan được, hoàn chỉnh rót vào tai nàng, “Mộ Dung Ca, nàng muốn rời khỏi bản cung để đi đâu?”
Hắn cho rằng nàng giận chuyện đại hôn nên mới rời đi, nhưng nàng vốn biết hắn phải phụng chỉ thành thân nên cũng không thể cưỡng cầu. Thêm vào đó, trong một khoảng thời gian ngắn tất nhiên cũng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, cho du không có việc gì xảy ra hắn cũng sẽ tự suy đoán lung tung. Hắn chỉ dung túng sự ngỗ nghịch của nàng một lần, tuyệt đối sẽ không cho nàng cơ hội lần thứ hai!