Đúng lúc này, giọng Kim Quang Dao vang lên trên không gian khán đài: "Đội kỵ quân Thanh Hà Nhiếp Thị đi vào!"
Nhiếp Minh Quyết rất cao, khi đứng thẳng liền cho người ta cảm giác áp bách cực lớn, ngồi trên lưng ngựa càng có một loại uy thế đe doạ nhìn xuống toàn bộ quang cảnh, tiếng ồn ào trên khán đài thoáng chốc nhỏ đi nhiều. Khi nam tử có tên trong bảng xếp hạng thế gia lên sân khấu, gần như đều không tránh khỏi một trận mưa hoa đổ ập xuống mặt mày, Nhiếp Minh Quyết xếp thứ bảy lại là một ngoại lệ. Nếu nói Lam Vong Cơ là lạnh lùng trong băng giá, như sương tinh tuyết, còn Nhiếp Minh Quyết lại là lạnh lùng trong lửa, làm như bất kỳ lúc nào cũng sẽ nổi giận đùng đùng bùng cháy lên, càng làm cho người ta không dám dễ dàng trêu chọc. Bởi vậy, mặc dù ngực đập thình thịch kinh hoàng, những bông hoa nắm chặt trong tay các cô nương thấm ướt mồ hôi, nhưng làm thế nào cũng không dám ném đi, sợ y bực tức, lật tay một đao chém sụp cả toà khán đài. Bất quá nam tu sùng bái Xích Phong Tôn ủng hộ không ít, tiếng hoan hô ngược lại phá lệ đinh tai nhức óc. Mà Nhiếp Hoài Tang bên cạnh Nhiếp Minh Quyết hôm nay cũng ăn mặc vô cùng tỉ mỉ, huyền đao đeo bên hông, quạt giấy khẽ phe phẩy, thoạt nhìn giống một công tử đẹp trai thế tục, nhưng mà ai cũng biết, thanh đao kia của hắn căn bản sẽ không có cơ hội thể hiện gì cả, đợi lát nữa gần như chắc chắn là cũng chỉ đi dạo ngắm cảnh trên Bách Phượng Sơn mà thôi.]
Nghe đoạn này, động tác của mọi người nhất trí nhìn lại chỗ hai huynh đệ Nhiếp thị.
Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết khí phách uy vũ không thay đổi, mày kiếm oai hùng xếch lên, hình dáng góc cạnh rõ ràng, thân hình cao lớn, kiêu ngạo như tùng bách, chỉ cần ngồi ở kia, cũng đã phát ra uy thế mạnh mẽ coi thường trời đất.
Nhiếp nhị công tử Nhiếp Hoài Tang... cũng đang nhìn chằm chằm đại ca hắn, nhớ tới khí thế càn quét ngang dọc, vang dội núi sông ở khu vực săn bắn Bách Phượng Sơn, kích động đến nỗi quạt trên tay rơi xuống cũng không biết, trong lúc ngẩn ngơ còn đang suy nghĩ: Đại ca ta thật là lợi hại nha, cũng lợi hại như cha năm đó! Nhưng mà lửa giận quá lớn, làm cho cô nương người ta nhìn đã không dám ném hoa, đời này muốn có một đại tẩu sợ là rất khó à.
Mọi người: Đã giám định xong, Nhiếp nhị giống như là được nhặt về hơn, bằng không cũng là miễn cưỡng đầu thai nhầm!
Nhiếp Minh Quyết tuy rằng cũng không phủ nhận mình ghét bỏ những hoa hoa cỏ cỏ đó ném loạn xạ lên người, nhưng cảm thấy cảnh miêu tả này thật sự hơi khoa trương. Bá Hạ của y tuỳ tuỳ tiện tiện ra khỏi vỏ vậy sao, lại còn làm cái chuyện nhàm chán trở tay chém sập cả khán đài nữa à? Thà tiết kiệm một hai phần công sức đó, chém thêm mấy con yêu thú còn hơn.
Hừ, đao của Hoài Tang, chỉ luyện đao ở võ trường không chút tiến bộ, hiếm khi dùng vũ lực thấy máu, lúc đó đáng lẽ nên giữ lại một vài yêu thú không hung dữ lắm để cho hắn luyện tập mới phải.
Ừ, liên quan đến cả Kim Quang Dao, sau này cùng bổ sung luôn.
Nhiếp Hoài Tang và Kim Quang Dao: Đột nhiên cảm thấy một trận khí lạnh không biết từ đâu đến, lạnh run ~
[Sau Thanh Hà Nhiếp Thị, là Vân Mộng Giang thị.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng giục ngựa lên sân khấu, trong chớp mắt lại là một trận mưa hoa đổ xuống, đập vào khiến sắc mặt Giang Trừng biến thành màu đen, Nguỵ Vô Tiện lại tắm gội trong đó, rất là sảng khoái, phất phất tay về phía chỗ cao nhất trên khán đài kia. Vị trí tốt nhất trên khán đài là Kim phu nhân của Lan Lăng Kim thị, ngồi bên cạnh bà là Giang Yếm Ly. Trước đó Kim phu nhân vẫn luôn nắm tay nàng, vẻ mặt trìu mến nói chuyện với nàng. Giang Yếm Ly xưa nay đều là bộ dạng không mặn không nhạt chẳng thấy được cảm xúc, ngoan ngoãn nhìn xuống, lúc này nhìn thấy hai đệ đệ chào hỏi nàng, trên mặt đột nhiên rạng rỡ lên. Nàng buông cây quạt, thẹn thùng nói với Kim phu nhân vài câu, đi đến mép khán đài, ném hai đoá hoa về hướng bọn hắn.
Lần ném hoa này nàng dùng sức lực lớn nhất, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng trong nháy mắt còn có chút lo lắng nàng sẽ rơi xuống đất, thấy Giang Yếm Ly đứng vững, lúc này mới yên tâm, hai người giơ tay nhẹ nhàng đón được, đều cùng mỉm cười, cài đoá hoa màu tím nhạt vào lòng, rồi mới tiếp tục đi tới trước. Bốn phía không ít nữ tử nhìn về phía Giang Yếm Ly với ánh mắt ghen tỵ, nàng lại cúi đầu trở về bên cạnh Kim phu nhân.]
Giữa đám hoa bay tán loạn, đối lập với Lam thị Song Bích cho đến nay đã tập mãi thành quen, Nhiếp đại của Thanh Hà thanh thế uy mãnh, khí tràng mạnh mẽ, hai người Vân Mộng Song Kiệt lại là một người sảng khoái tự mãn, người kia e ngại chịu đựng, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Nhưng hai người Nguỵ, Giang đều cực kỳ trân quý đoá hoa do một người ném lại, Giang Yếm Ly đối với bọn họ mà nói là người quan trọng nhất, là một tồn tại cần ra sức bảo vệ.
Lúc đọc đến đoạn này, một dòng nước ấm áp chảy trong lòng Nguỵ Vô Tiện, chỉ tiếc lúc ấy đoá hoa sư tỷ ném cho hắn được hắn cài lên ngực, cài thế nào mà để tiên tử không biết tên kia lấy đi mất, chẳng lẽ tiên tử thẹn thùng, có sức lực lớn yêu thầm hắn kia lại ăn dấm với sư tỷ hay sao?
Nghĩ đến sự sàm sỡ to gan của đối phương đối với hắn, Nguỵ Vô Tiện thầm nói, tại sao hắn cứ không thể quên được chuyện này chứ? Bởi vì chuyện này, tâm thần hắn hoảng hốt đến nỗi cho rằng mình dựa vào Lam Trạm có cảm giác như dựa vào cái gối gỗ....
[Đúng lúc này, một loạt tu sĩ mặc áo thêu chỉ vàng trên nền trắng mang áo giáp nhẹ ngồi trên những con ngựa to lớn chạy tới. Đi trước nhất là một người mặt mày tuấn lãng, mình mặc áo giáp, đương nhiên là gia chủ Kim Quang Thiện.
Kim phu nhân vội vàng vỗ vỗ vai Giang Yếm Ly, dắt tay nàng kéo tới mép khán đài, chỉ cho nàng dàn kỵ quân Lan Lăng Kim thị bên dưới.
Giữa tiếng ngựa hí vang, bỗng nhiên một con ngựa vọt lên trước, chạy một vòng trên quảng trường, đột nhiên ghìm cương lại. Người trên người vóc dáng tiêu sái, bạch y như tuyết, gương mặt vì có nốt chu sa giữa mày nên càng thêm đẹp trai bắt mắt, tư thế kéo cung anh khí bức người, lập tức làm dậy lên cơn sóng thuỷ triều trên khán đài. Người nọ vô tình hữu ý nhìn lướt qua khán đài bên kia, tuy rằng gương mặt cố gắng kềm chế, nhưng khoé mắt đuôi mày lại giấu không được vẻ kiêu ngạo toả ra.]
Đọc đến lúc mình lên sân khấu, Kim Tử Hiên lúc này cũng nhịn không được có chút khẩn trương.
Khi đó, hắn biết là mẹ mời người trong lòng ngồi trên khán đài xem săn bắn, cưỡi ngựa kéo cung, những việc làm thường xuyên như vậy, lúc ấy cũng không kềm chế được mà lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, chỉ muốn nàng nhìn thấy khía cạnh xuất sắc của mình.
Nào có ngờ, tư thái như thế, thoạt nhìn lại vẫn là mặt mũi kiêu ngạo.
Đây chắc là cái nhìn phiến diện của Nguỵ Vô Tiện đi, khẳng định là thằng nhãi này ác ý bôi nhọ ta!
[Nguỵ Vô Tiện xuỳ một tiếng, ở trên ngựa cười nửa miệng "Ta thật phục hắn, y chang như con chim khổng tước vậy".
Giang Trừng nói: "Ngươi bớt bớt một chút, tỷ tỷ vẫn đang ở trên khán đài xem".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần hắn đừng làm sư tỷ khóc nữa, thì ta mặc kệ. Chính ra ngươi không nên dẫn sư tỷ đến". Giang Trừng nói: "Lan Lăng Kim thị ra sức mời, không thể không nể mặt".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta thấy hẳn là Kim phu nhân mời đi. Đợi lát nữa chắc chắn bà ấy sẽ nghĩ cách khuyến khích sư tỷ ở cùng một chỗ với con công đực kia".
Nói xong, Kim Tử Hiên đã giục ngựa chạy đến phía trước trường bắn. Dãy bia ngắm này là một trạm kiểm tra trước khi chính thức vào núi, người vào núi tham gia săn bắn phải đứng ở khoảng cách quy định bắn trúng một mũi tên mới có thể lấy được tư cách đi vào cuộc thi... Kim Tử Hiên không hề giảm tốc độ, trở tay rút ra một mũi tên lông vũ, kéo cung bắn một cái, trúng giữa hồng tâm. Khán đài bốn phía dậy tiếng hoan hô.... Trên mặt Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng lại không có chút xao động. Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng hừ, một người cao giọng nói: "Ở đây có ai không phục, cứ việc đến hết đây thử xem có bắn tốt hơn Tử Hiên hay không!"
Người này cao lớn tuấn lãng, màu da hơi đen, giọng nói rổn rảng, chính là cháu trai của Kim Quang Thiện, Kim Tử Huân, anh họ ngang hàng với Kim Tử Hiên. Trước đây Kim Lân Đài tổ chức yến tiệc, Nguỵ Vô Tiện và Kim Tử Huân từng có tranh chấp, gã nhớ thù này, bây giờ ở đây khiêu khích. Nguỵ Vô Tiện hơi hơi mỉm cười, Kim Tử Huân thấy hắn không trả lời, trên mặt lộ vẻ đắc ý.]
Kim Tử Huân, kẻ xấu ly gián hắn và Giang Trừng, được Kim Quang Dao sử dụng để bôi đen Nguỵ Vô Tiện hắn, bị nghi ngờ lên kế hoạch bắt người Ôn gia bao gồm cả Ôn Ninh và ra lệnh giết người!
Ác cảm lúc ban đầu của người này lại có nguyên nhân từ cuộc tranh cãi kia ở buổi tiệc, một cuộc tranh cãi chả có liên quan xíu nào đến gã.
Ở đó khoe khoang một chút tài năng không phải của chính mình, vẫn là cái thể loại mắt mọc trên đỉnh đầu này.
Càng đọc càng cảm thấy, trình độ nịnh bợ Kim Tử Hiên của người này sao lại giống Ôn Triều khi đang tự đề cao vậy chứ?
Gã cho rằng gã là ai? Cho rằng Lan Lăng Kim thị bọn họ là ai?!
Quả thực là... đồ con rùa nắm quyền, lớn đến ba đời ha!
Nguỵ Vô Tiện lại nhìn sang Kim Tử Hiên ở bên hông cách hắn một cánh tay, "Kim khổng tước, ngay cả cái loại người này bên cạnh ngươi, vẫn luôn hô mưa gọi gió, thế mà ngươi cũng không phát hiện ra, ta hoài nghi đầu óc ngươi có vấn đề!"
Càng hoài nghi, thằng nhãi Kim Tử Hiên này so với các tiểu bối khác của Kim thị, rốt cuộc chiếm trọng lượng bao nhiêu ở trong lòng Kim Quang Thiện?
Giang Trừng cũng tức giận không chịu được, rất đơn giản rõ ràng nói ngắn gọn: "Người này xác thật là một tên thiểu năng trí tuệ, hạng nhất cuộc thi bắn cung đơn, trong tiên môn bách gia có ai không biết, Nguỵ Vô Tiện mới là người đứng đầu bảng, thế mà dám ở trước mặt người ta khoe tay nghề của ngươi!"
Kim Tử Hiên bị hai người này một trái một phải, một trước một sau chèn ép đến tức giận bốc khói, chân mày nhíu đến xoắn lại, làm như ngay sau đó là có thể vén tay áo quơ nắm đấm.
Giang Yếm Ly mềm nhẹ nói: "Được rồi, hai người các ngươi, giọng điệu đừng có gay hấn như vậy chứ, người này chỉ là anh họ của Tử Hiên thôi".
Cơn tức giận của Kim Tử Hiên giống như quả bóng xì hơi, nhanh chóng xẹp xuống. Đuối lý trước, thân phận cậu em vợ trên cao, siết tay, lão tử nhịn!
Kim Quang Dao hơi nghiêng người, ghé qua Lam Hi Thần nhỏ giọng nói: "Nghe nói khu vực Thục Đông có một loại nam nhân được gọi là Bá Nhĩ Đoá (từ lóng chỉ người sợ vợ), không biết Tử Hiên huynh lớn lên có tính này không?"
Sau mấy nhịp thở, vẫn không nghe thấy giọng nói ôn hoà như mọi khi vẫn nghe, Kim Quang Dao mới nhận ra, bọn họ đã không còn là nghĩa huynh đệ thân mật khắng khít nữa.
Lam Hi Thần sau khi sửng sốt một hồi, khẽ cười nói: "Đoán chừng, chắc là vậy rồi".
Danh Sách Chương: