Mục lục
Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Hi Thần đương nhiên chú ý tới động tác của Kim Quang Dao, đối với việc mình lại trở thành tấm chắn thiên nhiên một lần nữa, hắn vẫn là muốn thở dài, bỗng nhiên không đúng lúc mà nghĩ, e rằng có lẽ hắn sắp thở ra hết tất cả những lần thở dài trong cả cuộc đời ở tại nơi đây quá.

Thật ra tất cả bọn họ đều có thể hiểu rõ, đại ca sẽ không thật sự xuống tay, ít nhất không xuống tay bởi những sự việc đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu, so với những người khác, nghe thấy nghĩa đệ được mình tín nhiệm phản bội, hại chết, phanh thây mình, sắc mặt đại ca chỉ là khó coi, đã rất là bất ngờ rồi, hơn nữa hắn vô cùng tin rằng, là nghĩa huynh lớn tuổi nhất, chỉ sợ so với thù hận, ghét bỏ, thì càng nhiều hơn nữa chắc hẳn là đau lòng, là hận rèn sắt không thành thép, thậm chí là tự trách mình đã không quản giáo, không ngăn cản, hắn và đại ca kết nghĩa quen biết nhau, nếu so ra... thì lâu hơn nhiều, về điểm này vẫn có thể xác nhận.

Cho nên, sự việc là chưa xảy ra, mình càng thản nhiên, thì mới càng là cách làm thông minh nhất, không phải sao.

Nếu Kim Quang Dao ngồi sau Lam Hi Thần biết được suy nghĩ trong lòng Lam Hi Thần mà nói, thì nhất định sẽ nghiêm túc hỏi một câu: Vậy Nhị ca ngươi không thấy Nhiếp Hoài Tang như hổ rình mồi ở bên cạnh hay sao?

Tuy nói rằng hắn vẫn luôn rất sợ Nhiếp Minh Quyết, nhưng cũng không phải là chưa từng phản kháng ở trước mặt, hắn cũng đã bị Xích Phong Tôn cầm đao đuổi giết vài lần nhưng không phải hắn vẫn còn sống đó sao. Nhưng hai người họ Nhiếp kia cùng chung một chỗ thì căn bản là không so được, hơn nữa rất có thể một 'ta' khác còn thua trong tay 'Nhiếp Nhị thiếu', không cần nghĩ cũng biết ở trước mặt đệ đệ ruột, người nghĩa đệ quá khứ làm đầy chuyện xấu, tương lai lại còn âm mưu hại chết mình là hắn đây, có thể sánh bằng hay sao?

Hắn xưa nay, không đánh giá cao vị trí của mình trong lòng người khác.

[Trận pháp đã bị phá, sắp sửa sụp đổ. Đám môn sinh Mạt Lăng Tô thị kia sắc mặt mờ mịt, xem ra... Ở kế hoạch ban đầu, các môn sinh Mạt Lăng Tô thị này, cũng giống những người khác, đều phải chết... Tình cảnh trong Phục Ma động đã hoảng loạn, không còn ai lo trả thù bọn họ. Vài gia chủ túm lấy con trai mình, dặn dò: "Đợi lát nữa đàn tẩu thi xông vào, ngươi hãy bảo vệ chính mình, tìm cách chạy thoát, bất kể thế nào cũng phải sống sót! Biết không?!"

Kim Lăng nghe xong, cảm thấy khó chịu một trận, nhưng từ đáy lòng cũng có chút chờ mong cữu cữu của mình cũng nói những lời này, đợi hồi lâu cũng không thấy y tỏ vẻ gì, nhịn không được ra sức nhìn y. Cậu nhìn quá mức chăm chú, Giang Trừng rốt cuộc cũng quay sang nhìn lại, khói mù đã hơi tan đi, nhíu mày lại: "Đôi mắt ngươi bị sao vậy?"

"...." Kim Lăng rất không vui nói: "Chẳng sao cả!"

Nguỵ Vô Tiện xé xuống một đoạn tay áo sạch sẽ xử lý băng bó vết thương cho Lam Vong Cơ, sau lưng đột nhiên lao tới một bóng người, vung kiếm chém tới. Tay phải Lam Vong Cơ duỗi ngón tay búng một cái, vang lên tiếng kim loại, dùng tay không đánh văng thanh kiếm liều lĩnh đó, Nguỵ Vô Tiện tập trung nhìn kỹ, nói: "Sao lại là ngươi?" Người nọ bị lực búng tay này chấn động đến mức lùi lại mấy bước ngã trên mặt đất, chính là Dịch Vị Xuân. Hai mắt y đỏ ngầu, cầm kiếm nói: "Nguỵ Vô Tiện, những lời ngươi nói mới vừa rồi, ta một chữ cũng không tin!". Nguỵ Vô Tiện nói: "Sự việc bại lộ, Tô Thiệp đã mang kiếm chạy trốn rồi. Ngươi còn có điều gì không tin?"

Dịch Vi Xuân lại bổ xuống một kiếm, hét lớn: "Ta không tin! Chỉ cần là ngươi nói, ta đều không tin!"

Thù hận che mờ hai mắt của một người, khiến họ tuyệt đối không chịu thừa nhận bất kỳ điều gì có lợi cho kẻ thù của mình.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến mấy tiếng hét kinh hoàng: "Bị phá rồi!"

"Trận pháp bị phá rồi!" "Xông vào rồi!"

Ôn Ninh tay không ném bay một loạt hung thi quần áo tả tơi, nhưng chung quy y cũng chỉ có một mình, mất đi huyết trận che chở Phục Ma động, rốt cuộc không ngăn cản được cơn thuỷ triều đen của đàn tẩu thi. Mùi hôi thối cùng với tiếng rít gào trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ hang động trống trải!]

Nhiếp Hoài Tang đột nhiên có chút bội phục, hoặc là có chút thông cảm với một 'chính mình' khác, hắn chỉ là một chàng công tử nhà giàu ngắm hoa còn cần phải xông hương, chơi chim vẫn phải cầm quạt, cho dù là hiện tại, nghe thấy mấy câu đó, tưởng tượng ra tình cảnh này, đều sẽ cảm thấy không khoẻ choáng váng đầu óc, nhưng nhiều năm sau, 'hắn' bắt đầu thay đổi, thậm chí có thể trải nghiệm tình cảnh đó, không biết tâm trạng là vui sướng, hay là bày mưu tính kế, lạnh lùng đứng cạnh quan sát.

Nếu, chỉ là nếu, hắn rất muốn hỏi đại ca hắn một chút, ta đã 'tiến bộ' như vậy, ngươi có cảm thấy vui mừng không? Nhưng nếu hỏi thật ra miệng, sợ rằng chờ đợi hắn chính là 200 lần đao pháp cơ bản cộng thêm đứng tấn cho đến khi ngất xỉu ấy nhỉ?

Cảnh tượng thế này, với Nguỵ Vô Tiện mà nói thật sự là bình thường như cơm bữa.

Nghe thấy trận pháp bị phá, suy nghĩ đầu tiên của hắn là, chắc gì cha mẹ của cái tên kia thật sự 'chết' trong tay hắn? Hắn thật sự không nhớ một chút gì tên của người này nha! Suy nghĩ thứ hai chính là, mẹ kiếp, một chỗ nhét đầy người như vậy lại ùa vào số lượng lớn hung thi, Phục Ma động hình như lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, thật sự chen được hết sao?

Náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng hắn không muốn doạ sư tỷ nhà mình, vì thế trích dẫn lời nói: "Sư tỷ người xem, cái bộ dạng mắc dịch bây giờ của Giang Trừng, lúc chăm sóc Kim Lăng cũng chẳng hề thay đổi, không nói được một lời mềm mỏng nào với cháu trai lớn, có ai chăm trẻ nhỏ như vậy không!"

Giang Yếm Ly còn chưa nói gì, Giang Trừng đã suýt nữa phun nước bọt về phía hắn, đại lão gia ta đây hiếm lạ việc chăm trẻ nhỏ lắm chắc, đây đều là tại ai hả! "Ta là bộ dáng mắc dịch, chẳng lẽ bộ dạng cười giỡn chôn đứa nhỏ trong đất tưới nước giống như ngươi mới tốt hay sao? Ngươi cmn lấy đâu ra mặt mũi mà nói ta!"

Giang Yếm Ly:......

Lam Vong Cơ nhớ lại một lượt bản tính tác phong của Lam gia Tư truy và Kim gia Như Lan, gật gật đầu, Nguỵ Anh chăm rất tốt.

Lam gia Tư Truy của tương lai:???

[Kim Lăng chưa bao giờ thấy nhiều hung thi như vậy, hơn nữa khoảng cách gần như thế, nhịn không được sởn tóc gáy, nắm chặt chuôi kiếm Tuế Hoa, nhưng bỗng nhiên bị ai đó banh các ngón tay ra, nhét vào lòng bàn tay một vật lạnh như băng. Cậu cúi đầu nhìn, ngạc nhiên kêu "Cữu cữu?". Giang Trừng chống Tam Độc không có linh lực đứng dậy, thân hình hơi lảo đảo, nói: "Nếu ngươi dám làm mất Tử Điện thử xem!". Đám Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi chĩa kiếm xông lên, nói: "Quỷ tướng quân! Chúng ta tới giúp ngươi!"

Âu Dương tông chủ giữ con trai không được mà đứng dậy thì không nổi, gào lên: "Tử Chân quay lại!"

Âu Dương Tử Chân vừa ra sức vung kiếm, vừa quay đầu lại nói: "Cha đừng sợ! Con sẽ bảo vệ cha!" Ai ngờ đúng lúc quay đầu này, liền có một bộ móng vuốt khô quắt mò mẫm về phía cổ họng của cậu, Âu Dương tông chủ sợ muốn vỡ mật, thét lên thảm thiết: "Tử Chân!"

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một lưỡi kiếm đã chặt đứt bộ móng vuốt khô quắt kia. Lam Khải Nhân túm lấy Âu Dương Tử Chân, ném về lại giữa đám đông, tự mình dẫn một nhóm kiếm tu Cô Tô Lam thị xông lên chém giết. Ông nghỉ ngơi nãy giờ, thể lực hồi phục tốt hơn, kiếm pháp sắc bén, không ít người đều kinh ngạc trợn mắt há mồm. Lam Tư Truy múa kiếm như gió, chợt nghe phía sau vang lên tiếng kim loại, có người giúp cậu chắn một đòn ở phía sau. Lam Tư Truy cả kinh nói: "Kim công tử, sao ngươi cũng ra đây?" Hoá ra Kim Lăng vừa rồi thấy các bạn đồng lứa đều xông lên, cũng nhịn không được. Lợi dụng lúc Giang Trừng không chú ý, cậu nhét trả lại chiếc nhẫn bạc Tử Điện, nhảy ra khỏi đám đông, vọt với khu vực nguy hiểm nhất ở cửa động. Giang Trừng định đuổi theo, lảo đảo vài bước cố gắng chém mấy kiếm, chỉ cảm thấy Tam Độc trên tay giống như nặng ngàn cân. Hai thi thể nữ một trái một phải đánh tới, Giang Trừng mắng một tiếng, giơ kiếm tái chiến, lại có một đôi tay khác xé xác hai thi thể nữ này thành từng mảnh nhỏ, kêu: "Giang tông...."

Giang Trừng vừa nghe thấy giọng nói này liền bùng nổ cơn giận, một cước đá văng Ôn Ninh, mắng "Ngươi cmn cút ngay cho ta!" Lập tức gào lên: "Kim Lăng!!!". Lam Cảnh Nghi giật mình, nói: "Ngươi vẫn nên trở về đi! Cữu cữu của ngươi sắp ăn thịt người rồi kìa."

Kim Lăng làm lơ tiếng gào của Giang Trừng ở bên kia còn đáng sợ hơn tiếng rống của hung thi bên này, nói: "Ngươi mới là trở về á!"

Âu Dương Tử Chân bị phụ thân giữ lại một hồi, lại rút kiếm ra vọt lên, nói: "Wow, lần đầu tiên ta biết thì ra Lam Khải Nhân tiên sinh biết dùng kiếm, kiếm pháp còn lợi hại như vậy!" Lam Cảnh Nghi lớn tiếng nói: "Đó là đương nhiên, các ngươi cho rằng thầy dạy kiếm thuật căn bản cho Hàm Quang Quân và Trạch Vu Quân trước 16 tuổi là ai chứ!"]

Lại túm được chứng cứ phản bác quan trọng rằng Giang Trừng 'gào đáng sợ hơn hung thi', nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không lập tức hào hứng phấn khởi cà khịa ngược lại, mà ánh mắt lại hơi hoảng sợ quan sát Lam Khải Nhân, sau khi xác nhận Lam lão nhân không mang kiếm bên người, thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn Lam Vong Cơ với ánh mắt cầu xin giúp đỡ: Nhị ca ca, ta có nên cảm ơn ân tình thúc phụ ngươi năm đó không giết hay không?

Lam Vong Cơ không thể hiểu kịp ánh mắt hàm chứa ý nghĩa phức tạp này, sau khi nhìn nhau với Nguỵ Vô Tiện một lúc, gật gật đầu, khẳng định: "Kiếm pháp của ta với huynh trưởng thật sự là thúc phụ dạy căn bản".

Nguỵ Vô Tiện: ".... À ha ha vậy đúng là lợi hại". Cảm tạ thói quen chỉ động khẩu không động thủ của Lam lão nhân, mấy ngàn điều gia quy gia huấn của Lam thị cùng với thật lòng hy vọng tương lai không bao giờ có cơ hội thấy Lam lão nhân dùng kiếm.

Lam Khải Nhân: Đương nhiên là lão phu dạy căn bản rồi, cho nên rốt cuộc vì sao khi Vong Cơ 15 – 16 tuổi lại có thể bất phân thắng bại với Nguỵ Anh này vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK