Mục lục
Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời chất vấn bất ngờ của Nhiếp Minh Quyết, khiến những người khác sững sờ trong giây lát, tuy rằng đọc đến hiện giờ, Nhiếp Hoài Tang sau khi đảm nhiệm chức vụ tông chủ có hơi... khác thường một chút, thân làm huynh trưởng ruột thịt có thể phát hiện ra điểm không đúng cũng là bình thường, nhưng sắc mặt cũng đâu cần khó coi như vậy chứ? Chẳng lẽ Xích Phong Tôn còn có nghi ngờ khác?

Kim Quang Dao nhịn không được lên tiếng nói rõ ra: "Mọi người có lẽ quên mất một vài chuyện, chẳng hạn như, những suy đoán đã đọc trước đó, cho đến giờ vẫn chưa lộ diện, con chim hoàng tước ẩn mình chờ hưởng lợi sau khi 'Di Lăng Lão Tổ' được hiến xá và sau cuộc tranh đấu của 'Liễm Phương Tôn'?"

Mọi người: Nghĩ như vậy, thật sự là có khả năng nha, động cơ hành động, thực lực, thời cơ hình như đều thật sự rất xác thực? Bất quá, nếu bản thân Nhiếp Hoài Tang đã phủ nhận, thì có lẽ, là hiểu lầm chăng?

Từ từ, nếu Xích Phong Tôn thật sự là ý này, thì bọn họ đều bị làm cho kinh ngạc hết rồi, làm thế nào bản thân Nhiếp Hoài Tang đang bị hoài nghi vẫn có thể thản nhiên trả lời 'Không biết' như vậy?

Đây mới là chỗ không bình thường nhất đúng không?

Nhiếp Minh Quyết - người chất vấn ban đầu - ngẩn người ra: Câu hỏi của lão tử là có ý này à?

Nhiếp Hoài Tang:.... Vậy đại ca ngươi mới vừa rồi kêu ta giải thích cái gì?

Sau khi chứng kiến Kim Quang Dao thành công kéo người xuống nước, ánh mắt mọi người nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang càng lúc càng vi diệu, ngón tay kia của Nguỵ Vô Tiện chọc Lam Vong Cơ hai cái, bĩu môi về phía bên kia, "Lam Trạm, quả nhiên vẫn là Liễm Phương Tôn thiếu kiên nhẫn trước".

Lam Vong Cơ nắm lấy cái tay chọt lung tung kia, nói: "Ừm".

Kim Quang Dao thiếu kiên nhẫn: "....."

Nguỵ Vô Tiện rút mấy lần mà rút ra không được, "Nhị ca ca, lời nói kia nói thế nào ấy nhỉ, 'Không biết toàn cảnh không nên phán xét' đúng không, nói miệng không có bằng chứng, lại chưa đọc đến lúc chân tướng rõ ràng, suy đoán tóm lại vẫn là suy đoán, có vài lời, không nên nói lung tung".

Lam Vong Cơ: "Xích Phong Tôn thâm minh đại nghĩa" (ý là người hiểu rõ tình hình chung, quan tâm đến đại cục)

Nguỵ Vô Tiện: Đây chính là bố trí mười năm, từng bước gây kinh ngạc đó, đợi tra ra manh mối, Xích Phong Tôn đúng là rất có khả năng sẽ vì đại nghĩa... đánh đệ đệ, nhưng xét theo những gì đọc được cho đến giờ vẫn không có dấu vết gì, khả năng người nào đó để lại bằng chứng hình như không lớn.

Nhiếp Minh Quyết - người vô tình nhóm lửa nhưng được xem là 'thiên minh địa nghĩa':.....

Nguỵ Vô Tiện đưa một ánh mắt 'Ta đã giúp ngươi một tay rồi đó, nhanh cảm tạ đại đức đi' về phía Nhiếp Hoài Tang.

Nhiếp Hoài Tang rất bình tĩnh: Ta thật sự là cái gì cũng không biết á ╮(╯▽╰)╭

Những người khác cũng không chú ý lắm đến mấy ánh mắt kiện cáo này, nghe Lam Vong Cơ nói xong, đều yên lặng gật đầu, suy đoán một cách chủ quan, đúng là không nên. Hơn nữa, quay đầu nghĩ lại lời nói mới vừa rồi của Kim Quang Dao, thật sự không phải là cố ý gây xích mích sao?

Kim Quang Dao lại một lần nữa rơi xuống thế hạ phong: Quả thực như ta dự đoán, nhưng tại sao là Nguỵ Vô Tiện nói lời này, mà không phải là Nhiếp Hoài Tang?

Giang Trừng: Nguỵ Vô Tiện đây là nói thay cho Nhiếp Hoài Tang sao? Nhưng, dù sao so với Kim Quang Dao, Nhiếp Hoài Tang ngược lại đáng tin hơn một chút. Nhưng nếu là thật... chỉ dựa vào một chuyện Nguỵ Vô Tiện trở về trần gian, cũng không có gì để chỉ trích.

Lam Khải Nhân: Ta ngược lại muốn nhìn Nhiếp nhị công tử ở Vân Thâm ba tháng không vượt qua nổi điểm Ất thật sự có phép thần thông gì không!

Lam Hi Thần chỉ cảm thấy trong đầu rối tung thành một mớ bòng bong, xoa bóp thái dương, vẫn là lấy lại tinh thần đọc tiếp.

[.... Một nữ tu nói: "Chắc sắp được hai canh giờ, hiện giờ linh lực của các vị đã khôi phục bao nhiêu rồi?"

.... Nghe có người hỏi, đua nhau trả lời: "Ta đã hồi phục được hai phần". "Ta một phần...." Từ lúc đầu xuất phát bọn họ đều cảm thấy, so với lần đầu tiên bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương cách đây 13 năm, cuộc chiến lần này chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém, tất nhiên sẽ bi tráng đến mức có thể ghi vào sử sách... Đúng là có thể ghi vào sử sách, nhưng, không phải dựa vào sự bi tráng oanh liệt, mà là bởi vì, lần này tuyệt đối là lần hành động khôi hài đáng buồn cười nhất, không thể hiểu nổi nhất của tiên môn bách gia.... Mấy chục gia chủ cùng họp lại, sau khi bàn bạc đơn giản, nhất trí đồng ý trước hết tìm một nơi an toàn, nghỉ ngơi chỉnh đốn đến khi linh lực khôi phục được tám phần trở lên thì ai về nhà nấy, tránh trên đường phát sinh sự cố, có bất trắc khác.

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ liền biết, "chỗ an toàn" gần Di Lăng nhất, tất nhiên là địa bàn của Vân Mộng Giang thị, nói: "Cho nên kế tiếp các ngươi định đi Liên Hoa Ổ à?" Lam Khải Nhân cảnh giác nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Chẳng làm gì. Chỉ hỏi một chút, có thể đi cùng hay không". Diêu tông chủ cảnh giác nói: "Nguỵ Vô Tiện! Tuy rằng hôm nay coi như ngươi làm chuyện tốt, nhưng việc nào ra việc đó, xin ngươi hiểu rõ, nếu ngươi muốn cùng chúng ta kết giao, đó là chuyện không thể nào". Nguỵ Vô Tiện cạn lời một hồi, nói: "Không ai ép các ngươi kết giao với ta. Nhưng, hiện giờ chúng ta xem như cùng một trận tuyến đúng không. Vị đại nhân vật hôm nay thiết kế vụ bao vây hãm hại các ngươi có Âm Hổ phù trong tay, các ngươi đối phó hay sao?". Các gia chủ nhìn nhau... Nhiều năm đòi đánh đòi giết Di Lăng Lão Tổ như vậy, lập tức muốn bọn họ hợp tác với hắn, không khỏi hạ thấp thể diện. Lam Vong Cơ thì nói với Lam Khải Nhân: "Thúc phụ, huynh trưởng hiện nay, có tin tức gì không". Trầm mặc một lát, Lam Khải Nhân nói: "Không có". Nguỵ Vô Tiện nói: "Trạch Vu Quân hiện giờ nói không chừng đã bị Kim Quang Dao quản thúc, Lam tiên sinh, thêm một người thêm một sự giúp sức. Cho dù không yên tâm về ta, ít nhất cũng để Hàm Quang Quân tham dự vào kế hoạch kế tiếp của các ngươi đi chứ. Đó là huynh trưởng của y".

"...." Vẻ mặt Lam Khải Nhân đầy mệt mỏi, nói với Lam Vong Cơ: "Ngươi muốn đến thì đến". Những người còn lại nhìn về phía Giang Trừng.... Giang Trừng ở phía bên kia đang vận chuyển linh lực lần nữa, thử nghiệm Tử Điện, tuy rằng lúc sáng lúc mờ, nhưng tốt xấu gì cũng không tắt nữa. Gương mặt của Giang Trừng phản chiếu ánh sáng tím, biến hoá khó lường. Ai nấy đều biết vị Giang tông chủ bất hoà với Nguỵ Vô Tiện này là người không muốn gặp hắn nhất, nghĩ thầm quá nửa là sẽ không có kết quả. Ai ngờ, y chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cũng dám trở về Liên Hoa Ổ?" Sau khi bỏ xuống câu nói không đầu không đuôi này, thì y không nói thêm lời nào nữa... Lúc mọi người xuất phát, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đuổi theo đoàn người, y cũng không thèm nhìn một cái, coi như y không đồng ý, mà cũng không phản đối.]

Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng thở dài: "Trở về Liên Hoa Ổ ha..." Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, còn có cơ hội trở về Liên Hoa Ổ sao? Vô thức đặt một tay lên bụng, chỗ bị đâm khi đoạn tuyệt kia, đã lành lặn nguyên vẹn, rõ ràng chỉ là chuyện cách đây không lâu, nhưng bây giờ nghĩ lại, giống như đã trải qua luân hồi vậy. Sau khi rời khỏi đây, cũng nên tìm cơ hội cùng với Lam Vong Cơ, trở về Liên Hoa Ổ nhỉ?

Chắc chắn là rất nên, 'tức phụ' Lam Trạm này cho dù không xấu, cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng chứ.

Lam Vong Cơ: "....." Vừa thở dài vừa... cười ngớ ngẩn, là đang suy nghĩ cái gì?

Giang Trừng:.... Hình như có dự cảm xấu, thằng nhãi này rốt cuộc sẽ làm cái quỷ gì ở Liên Hoa Ổ?

Kim Tử Hiên: "Vãn Ngâm huynh, đợi sau khi trở về, tuyên bối 'đào tẩu' kia vẫn là nên thu hồi lại chứ nhỉ?"

Giang Yếm Ly nghe vậy gật đầu, lại nhìn hai người đang dính sát vào nhau, cười nói: "Đây là đương nhiên, tuy rằng a Tiện có thể sẽ không ở Liên Hoa Ổ lâu lắm, nhưng vẫn là nên trở về á".

Giang Trừng bình tĩnh:.... Lời tuyên bố bị trở mặt nhanh nhất ha?

Nguỵ Vô Tiện vui vẻ, cũng không quan tâm sư tỷ ẩn ý nói mình trở thành người 'gả ra ngoài', nói với Giang Trừng: "Ta mặc kệ nha, tự ngươi gây rắc rối thì tự ngươi dọn dẹp, TÔNG! CHỦ!"

Giang Trừng 'gây rắc rối': "Cút!"

......

Hoàn toàn tương phản với bên kia.

Lam Hi Thần còn đang thất thần vì câu nói 'Trạch Vu Quân bị Kim Quang Dao quản thúc' kia, Kim Quang Dao đang ngồi cùng hắn cũng đang hoài nghi, nhiều năm sau, mình sẽ ra tay, với Nhị ca, hay là, sẽ không?

Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết vẫn khó coi như cũ, nhưng nguyên nhân khó coi lần này đã thay đổi, mắt Nhiếp Hoài Tang lộ ra tia sáng lấp loé, định tranh thủ nói chút gì đó, nhưng ngẫm nghĩ, nói nhiều sai nhiều, vẫn an tĩnh như gà thì tốt hơn.

[Khi mọi người xuống núi đã là ban đêm, trở lại thị trấn, đèn đuốc đã tắt, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Mọi người đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, chật vật bất kham... Đáng mừng chính là cố lấy lại tinh thần kiểm kê số người, phát hiện thế mà gần như không có chênh lệch. Hầu hết mọi người chưa hồi phục linh lực, chưa thể ngự kiếm, đường thuỷ là con đường nhanh nhất đến Liên Hoa Ổ.... Nhưng quyết định vội vàng, ở vùng gần đó trong thời gian ngắn không thể gom đủ số lượng thuyền nhiều như vậy, các gia chủ đành phải thuê trọn tất cả thuyền lớn nhỏ, bao gồm cả thuyền đánh cá ở bến tàu, chen chúc đầy kín đệ tử các thế gia, xuôi dòng mà đi.

Một nhóm hơn mười đệ tử thế gia chen nhau trên con thuyền đánh cá... Chưa từng chen chúc trên chiếc thuyền đánh cá tồi tàn tối tăm, xưa cũ, khắp nơi chất đống lưới đánh cá và thùng gỗ dơ hầy, mùi cá bốc lên, ván gỗ kêu răng rắc thế này... Mấy thiếu niên phương bắc say tàu chóng mặt khủng khiếp, nhịn một trận rốt cuộc nhịn không nổi, lao ra khoang thuyền nôn khan một hồi, nhức đầu hoa mắt ngồi rũ rượi trên boong tàu. Một thiếu niên nói: "Ối mẹ ơi, lắc lư đến mức trong bụng ta loạn cào cào! Nè Tư Truy huynh, ngươi cũng nôn à? Ngươi không phải là người Cô Tô sao? Ngươi lại không phải là người phương bắc, tại sao say tàu nôn ói còn dữ dội hơn ta vậy!"

Lam Tư Truy xua xua tay, xanh mặt nói: "Ta... ta cũng không biết tại sao. Lúc bốn năm tuổi ta ngồi thuyền đã như vậy... Chắc là bẩm sinh ta đã như vậy". Nói xong cơn buồn nôn lại trào lên, vịn mép thuyền đứng dậy, đang chuẩn bị lại nôn lần nữa, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đen như mực ghé vào thân thuyền phía dưới mép thuyền, nửa thân mình ngâm trong dòng sông, đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cậu. Trong nháy mắt, Lam Tư Truy sợ đến mức nuốt lại hết những gì sắp ói ra. Cậu vừa mới để tay lên chuôi kiếm, tập trung nhìn kỹ, khẽ kêu lên: "Quỷ..."

Kim Lăng trong khoang thuyền vừa nghe thấy, cầm kiếm vọt ra, nói: "Có quỷ? Ở đâu, ta giúp ngươi giết!"

Lam Tư Truy nói: "Không phải quỷ, là Quỷ tướng quân!"]

Ôn Tình nhéo quai hàm của a Uyển và liên tục kêu lên: "Là a Uyển rồi, là a Uyển rồi, đứa nhỏ này giống đường huynh, từ nhỏ đã say tàu, nôn ói rất là đáng thương nè".

Ôn Ninh gật đầu theo: "Ừ ừ đúng thế".

Ôn Tình lại nói: "Nhưng bất kể nhìn thấy thứ đáng sợ gì, cũng không thể nuốt trở lại nha!"

Ôn Ninh: "Là...?" Tỷ tỷ, có phải tỷ thay đổi rồi không? Trước kia tỷ không như vậy.

Ôn Tình: Ta vẫn luôn như vậy.

Nguỵ Vô Tiện vốn đang không chú ý, vừa nghe thấy Ôn Tình nói, lập tức cảm thấy dạ dày có chút nhộn nhạo, ".... Tình tỷ, chúng ta nói chuyện có thể chú ý một chút không?"

Ôn Tình tỏ ra không biết, "Ta rất chú ý á, từ quan điểm y thuật mà nói, buồn ói và nôn mửa là triệu chứng bình thường của say tàu, việc nôn ói này...."

Nguỵ Vô Tiện vội vàng ngắt lời, "Tình lão đại, van xin ngươi đừng nói nữa!"

Ôn Tình: Hừ ~

Mọi người: Không hiểu sao cảm thấy người học y có chút đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK