[..... Nguỵ Vô Tiện nói: "Đều lại đây, dựa sát vào, đừng lộn xộn, cũng đừng xuất kiếm".
..... Sau một lát, âm thanh kia đột nhiên im bặt. Sau khi yên lặng chờ một hồi lâu, một đệ tử thế gia nhỏ giọng nói: "Lại là nó... đến tột cùng muốn đi theo chúng ta tới khi nào!"
..... Nguỵ Vô Tiện nói: "Các ngươi đi vào bao lâu rồi?" Lam Tư Truy nói: "Sắp nửa nén nhang".
"Nửa nén nhang?" Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Hàm Quang Quân, chúng ta đi vào bao lâu rồi?"
Giọng Lam Vong Cơ vang lên sau lớp sương mù mênh mông: "Gần một nén nhang"
"Ngươi xem," Nguỵ Vô Tiện nói: "Chúng ta đi vào lâu hơn so với các ngươi, làm thế nào các ngươi lại có thể chạy trước chúng ta được? Quay trở lại rồi mới gặp chúng ta à".
Kim Lăng rốt cuộc nhịn không được xen vào: "Chúng ta có quay trở lại đâu? Chúng ta vẫn luôn đi theo con đường này, đi thẳng về phía trước"...... Mọi người đều im lặng một trận..... Màn sương mù này gần như chắc chắn không phải hình thành một cách tự nhiên, mà thật sự là yêu khí.
Lam Cảnh Nghi cả kinh nói: "Sương mù này không có độc chứ?!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Chắc là không có độc. Chúng ta đã ở bên trong lâu như vậy, vẫn còn sống".
Kim Lăng nói: "Sớm biết thế ta đã mang Tiên Tử tới đây. Đều tại con lừa chết bằm kia của các ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy tên con chó, trên lưng liền nổi lên một tầng da gà, lại nghe Lam Cảnh Nghi nói: "Chúng ta còn chưa trách con chó kia của ngươi đó nha! Là nó cắn trước, đúng lúc bị Tiểu Bình Quả đá hậu, trách ai? Dù sao hiện giờ cả hai con đều không nhúc nhích gì được".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cái gì? Tiểu Bình Quả của ta bị chó cắn á?!". Kim Lăng nói: "Con lừa kia có thể sánh với con chó của ta sao? Tiên Tử chính là tiểu thúc thúc tặng cho ta, nếu nó xảy ra chuyện gì, một vạn con lừa cũng không đền nổi!"
Nguỵ Vô Tiện nói nhảm không thèm suy nghĩ: "Ngươi bớt lấy Liễm Phương Tôn ra đè người ta đi, Tiểu Bình Quả của ta còn do Hàm Quang Quân đưa để cưỡi thì sao. Các ngươi sao có thể mang Tiểu Bình Quả xuống núi đi săn đêm? Còn làm nó bị thương?!"
Tiểu bối Lam gia đồng loạt lên tiếng: "Gạt người!"..... Kim Lăng cũng không tin con lừa đó là do Lam Vong Cơ đưa: "Con lừa đó ta vừa nhìn đã chán ghét, còn gọi Tiểu Bình Quả gì đó, ngốc muốn chết!"
Lam Cảnh Nghi còn đang suy nghĩ, nhỡ đâu thật sự là Hàm Quang Quân đưa thì sẽ không tốt, vội vàng nói thay cho nó: "Tiểu Bình Quả thì thế nào? Nó thích ăn táo, thì kêu là Tiểu Bình Quả, quá giản dị còn gì. Cái tên này hay cách xa 18 con phố so với tên Tiên Tử của con chó mập mà ngươi nuôi!"
Kim Lăng: "Tiên Tử mập chỗ nào?! Ngươi tìm ra một con linh khuyển mạnh mẽ hơn nó thử xem...."
Đột nhiên lặng ngắt như tờ. Sau một hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện nói: "Còn ai ở đó không?"
Xung quanh một loạt tiếng "ô ơ", "ưm a", tỏ ý tất cả đều ở đó. Lam Vong Cơ lạnh lùng lên tiếng: "Ồn ào"
..... Thế mà một lần cấm ngôn toàn bộ mọi người. Nguỵ Vô Tiện nhịn không được sờ sờ môi, trong lòng rất là may mắn.]
Suy nghĩ của mọi người đang bị tác động bởi âm thanh kỳ quái, bóng người kỳ lạ vô cùng mơ hồ cùng với màn sương mù tràn ngập quỷ dị trong thành, nhưng ngay sau đó đã bị cuộc tranh cãi chó lừa giữa Di Lăng Lão Tổ cùng với đám tiểu bối đánh bay sạch sẽ, mặt nghệt ra nghe cuộc tranh cãi hoàn toàn vô nghĩa chẳng đâu vào đâu đó, quả thực nhịn không được muốn chui vào trong sách đánh cho bọn hắn tỉnh lại, trong tình huống hoàn cảnh chưa rõ, địch ta chưa biết có thể nào đừng lạc đề như vậy được không?! Cũng may bị Hàm Quang Quân kịp thời cấm ngôn ngăn lại.
"Mấy tiểu bối này cũng thật thú vị, nếu không nhắc tới chó thì càng tốt hơn". Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ha, Kim Lăng với cả nhóc Tư Truy kia thế mà không tin lời bổn lão tổ, Lam Trạm, sau khi ra ngoài nhất định đưa một con vật cho ta cưỡi, không cần linh thú chỉ cần lừa thôi, một con lừa tên là 'Tiểu Bình Quả' có thể đá hậu được một con linh khuyển á!"
Giang Trừng: Ồ, có phải sau này ngươi đều dựa vào lừa giúp ngươi đuổi chó không đó?
Mọi người cạn lời, người này trong sách ngoài sách gì cũng đều lạc đề nghiêm trọng. Hơn nữa Nguỵ Vô Tiện ngươi coi Hàm Quang Quân là ai hả, sao có thể tặng một con lừa?
Lam Vong Cơ trịnh trọng gật đầu, "Được"
Mọi người: "....." Hàm Quang Quân nghiêm túc đứng đắn được khen ngợi đâu rồi, thúc phụ đại nhân người không quản một chút sao? Chẳng lẽ tiên phủ trăm năm Vân Thâm Bất Tri Xứ sau khi nuôi con thỏ lại muốn bắt đầu nuôi con lừa sao?
Lam Khải Nhân: Quản không được, ta nhịn (`ι_′メ)
Giang Yếm Ly đọc đến đoạn Kim Lăng vẫn luôn rất chú ý, tiểu thúc thúc tặng linh khuyển cho Kim Lăng chắc là nói Liễm Phương Tôn rồi, ít nhất chứng tỏ vị này vẫn rất chiếu cố con của nàng, cộng thêm Giang gia, Kim Lăng nói chung là không cần lo lắng.
Kim Tử Hiên hiển nhiên cũng nghĩ như thế, lập tức chắp tay nói cảm tạ về phía Kim Quang Dao đối diện. Thật ra trước lúc tới chỗ này, hắn đối với người đệ đệ này cũng không có ác cảm, nếu không phải đọc thấy những điều viết trên vách đá này... Vẫn là sau khi ra ngoài điều tra xác minh trước đã, nghĩ nhiều vô ích.
Kim Quang Dao đáp lễ, rõ ràng cũng hiểu được vì sao có cái chắp tay này. Vị huynh trưởng này của hắn tuy tính cách cao ngạo, nhưng bản tính thiện lương cương trực công chính, ngược lại có vẻ là khác biệt với người Kim gia.
Nhiếp Hoài Tang nói: "Nguỵ huynh, thật đáng mừng nha, lúc trước ngươi còn nói bị thuật cấm ngôn của Lam gia hành hạ, sau này Hàm Quang Quân cấm ngôn ai cũng không cấm ngôn ngươi, có phải rất vui sướng không?"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm nói: "Ngẫm nghĩ lại như vậy đúng thật là rất khoái ha ha ~"
Mọi người: "......"
[..... Tuy rằng sương mù quá dày đặc, nhìn không rõ hình dạng, nhưng mùi hôi thối cũng bay lại đây.
Nguỵ Vô Tiện...... khẽ huýt sáo một tiếng.... Những tẩu thi sau màn sương mù đó nghe tiếng huýt sáo, quả nhiên hơi dừng lại. Ai ngờ, ngay sau đó, bọn chúng lại đột nhiên lao tới!
..... Nhưng mà lúc này không kịp nghĩ nhiều hơn.... Luồng kiếm quang màu xanh lạnh lẽo của Tị Trần xé rách màn sương trắng..... đồng thời chém đứt ngang số tẩu thi..... Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Tại sao".
Nguỵ Vô Tiện cũng suy nghĩ tại sao.... Trong giây lát, hắn nghĩ tới một việc, trên lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
..... Chính xác là có một loại hung thi ác linh mà hắn không thể nào điều khiển.
Đó chính là ___ những hung thi ác linh nằm dưới sự khống chế của Âm Hổ phù!
Lam Vong Cơ giải trừ cấm ngôn, Lam Tư Truy lại có thể nói: "Hàm Quang Quân, có phải tình huống rất nguy hiểm hay không? Chúng ta có nên lập tức rời khỏi thành?"
"Nhưng mà, sương mù dày như vậy, đường đi cũng không thông, bay ra cũng không được...."
..... "Hình như ta nghe thấy tiếng hít thở kỳ quái....."
Lời còn chưa dứt, lại có một bóng người to khoẻ đánh tới.... Cảnh Nghi nói: "Con tẩu thi kia phun ra thứ gì từ trên người nó á, hình như là bột phấn gì đó. Vừa đắng lại vừa ngọt, tanh nữa!".... Thứ bay ra từ trên người tẩu thi cũng không phải ít.... Nguỵ Vô Tiện nói: "Tất cả các ngươi đứng cách xa chỗ này một chút! Ngươi nhanh qua đây, ta xem thử".
Lam Cảnh Nghi nói: "Ờ. Nhưng ta không nhìn thấy ngươi, ngươi ở đâu?"
...... Nguỵ Vô Tiện..... nói: "Hàm Quang Quân, ngươi rút kiếm ra một chút, để nó đi tới".
Lam Vong Cơ đứng ở bên cạnh hắn, nhưng không trả lời, cũng không làm động tác gì.
Bỗng nhiên, ở một chỗ cách khoảng bảy bước chân, một luồng kiếm quang màu xanh trong trẻo sáng lên... Lam Vong Cơ ở đó sao?
Vậy cái người vẫn luôn im lặng không nói gì đứng bên trái hắn là ai?!
..... Người này đưa tay chụp lấy túi càn khôn phong ác treo ở bên hông hắn, tay vừa chụp tới.... Ba con ác linh oán khí cuồn cuộn, hỗn loạn thành một cục ào tới, tấn công ngay mặt hắn!
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ngươi muốn cướp túi càn khôn phong ác sao? Vậy mắt ngươi không tốt rồi, lấy túi khoả linh nang của ta làm chi!"..... Chỉ là Nguỵ Vô Tiện đã sớm đánh tráo túi càn khôn phong ác chứa cánh tay trái thành túi khoả linh nang.
..... Nguỵ Vô Tiện..... kêu lên: "Hàm Quang Quân, gã đào mồ tới rồi!"
..... Tình hình lúc này, không cho phép lạc quan.... Nguỵ Vô Tiện nghe thấy có âm thanh bị trúng kiếm đâm, trong lòng căng thẳng, buột miệng thốt lên: "Lam Trạm? Ngươi bị thương sao?!"
...... Lam Vong Cơ nói: "Sao có thể". Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Cũng đúng!"
...... Trong lòng Nguỵ Vô Tiện biết Lam Vong Cơ không muốn ngộ thương bọn họ, cố tình dời chiến trường đi để đối phó tên đào mồ kia, phần còn lại đương nhiên giao cho mình. Hắn xoay người, nói: "Những người mới hít bột phấn thế nào rồi?"
Lam Tư Truy nói: "Bọn họ hơi đứng không vững!" Nguỵ Vô Tiện nói: "Gom lại chính giữa, điểm danh".
..... Những đệ tử thế gia còn lại cùng tập trung lại, kiểm tra số người, không thiếu người nào. Nguỵ Vô Tiện tiếp nhận Lam Cảnh Nghi, sờ sờ trán cậu ta, có hơi sốt.... Hắn lật mí mắt Lam Cảnh Nghi lên, nói: "Thè lưỡi ra xem, kêu a"
Lam Cảnh Nghi: "A". Nguỵ Vô Tiện: "Ừ. Chúc mừng, trúng thi độc rồi".
Kim Lăng: "Này có gì hay mà chúc mừng?!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cũng là một trải nghiệm trong đời, về già có chuyện kể".]
"Ai da chết tiệt, mấy đứa tiểu bối này cũng quá thiếu kinh nghiệm rồi, bột thi độc mà đưa hết vào miệng". Nguỵ Vô Tiện khẽ gào lên, nếu không phải những tiểu bối này kéo chân sau, hắn đã có thể cùng Lam Trạm kề vai chiến đấu, ngẫm lại vẫn là không cam lòng trừng mắt liếc nhìn tiểu Cảnh Nghi đang say ngủ một cái. Đột nhiên ý tưởng chợt loé lên, vỗ vỗ vào cánh tay bên hông nói với chủ nhân của nó: "Lại còn 'Sao có thể', Lam Trạm, đây không giống lời nói của ngươi một chút nào ha, nhà các ngươi không phải cấm kiêu căng ngạo mạn sao?"
Lam Vong Cơ lại một lần nữa nắm chặt lấy hai tay của người nào đó, điềm đạm nói: "Là tự tin".
Thân là tông chủ Lam thị, Lam Hi Thần không thể không (cắt ngang trò ve vãn yêu đương của hai người) giải thích một chút cho tiểu bối nhà mình, "Khụ, bọn chúng chỉ là nhất thời vô ý hít bột thi độc, nhưng, theo như lời trong sách, trúng thi độc mà giống như bị tẩu thi cào cắn, hoặc bị máu của thi thể dính vào, loại bột thi độc cấp độ này chưa từng nghe qua".
Nhắc tới lĩnh vực mình am hiểu, tinh thần Nguỵ Vô Tiện tỉnh táo lên, "Bột thi độc này tất nhiên không thể được hình thành một cách tự nhiên từ những tẩu thi cấp thấp, nhưng con người có thể chế tạo ra, hoặc rải lên hoặc dùng cách nào đó để lên trên người tẩu thi, đến khi người săn đêm chém vào tẩu thi, sẽ khó lòng ngăn chặn được những bột thi độc đã được bố trí sẵn đó".
Lam Khải Nhân: Việc này sẽ được đưa vào giảng dạy trong khoá học về săn đêm, tuyệt đối không cho phép xuất hiện loại tình huống này, những thứ khác đều KHÔNG! NHÌN! THẤY (????)
Giang Trừng giật mình, nhớ tới lúc trước người này kể nhiều cách bảo vệ tính mạng, lại thấy hắn nói hùng hồn như thế, vội vàng hỏi: "Ngươi chắc sẽ không làm chuyện này chứ?"
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, "Ta nói nha Giang Trừng, ngươi cũng quá coi thường ta rồi, hung thi dưới tay bổn Lão tổ thực lực đủ mạnh nha, hơn nữa cũng chỉ dùng để phòng thủ, cần gì xài đến loại thủ đoạn thấp kém này".
Giang Trừng trợn trắng mắt, "Ngươi lợi hại, ngươi lợi hại nhất, được chưa?" Còn không phải sợ ngươi cả ngày tiếp xúc với thứ độc hại đó rồi xảy ra sơ suất hay sao ╭(╯^╰)╮
Tiết Dương ở bên cạnh nghe thấy Di Lăng Lão Tổ nói như vậy, trong mắt lập tức xẹt qua một tia u ám, ý vị không rõ cười khẽ một tiếng.
Tống Lam đột nhiên hỏi: "Trong sách nói hình như tẩu thi có tiếng hít thở, có thể sao?"
Ngược lại rất hiếm khi nghe vị đạo trưởng mặc hắc y nghiêm túc hơn người này nói chuyện, Nguỵ Vô Tiện nói: "Chuyện này ấy hả, khả năng tẩu thi trở nên như thế một cách tự nhiên cũng tính là cực kỳ thấp, gần như không thể nào. Ừm, còn có một loại, nếu như dùng người sống luyện thi thành công, thì những tẩu thi đó có vài đặc trưng của người sống cũng không có gì lạ".
Nghe vậy, mọi người đồng loạt xoay người nhìn về phía Kim Quang Dao và Tiết Dương, hai người bọn họ đúng là vì nguyên nhân này mới bị Di Lăng Lão Tổ áp chế. Chẳng lẽ, tẩu thi của quỷ thành này có quan hệ đến bọn họ?
Tiết Dương cười ha ha, nói: "Nhìn ta làm gì, không phải đã đọc trên Thiên Thư vô cùng thần bí này rồi sao, Liễm Phương Tôn sau khi bước lên vị trí tiên đốc là lập tức thanh toán 'ta' nha".
Kim Quang Dao mỉm cười, "Thành Mỹ vậy mà rất ghi thù"
Không phải là ghi thù sao, mọi người đều hiểu rõ nếu thật sự có quan hệ, thì khả năng có liên quan trực tiếp đến Kim Quang Dao không lớn, dù gì hắn cũng không tu quỷ đạo, chắc hẳn lúc hắn ra tay với Tiết Dương đã giữ lại tính mạng.
Nụ cười Tiết Dương cứng lại, oán hận nói: "Đừng kêu ta như thế, tên quỷ lùn!"
Trước mặt mọi người mà bị kêu như vậy, nụ cười trên mặt Kim Quang Dao cũng cứng đờ.
Mọi người: "....." Liễm Phương Tôn, lùn sao?
Hiểu Tinh Trần im lặng, quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ố (quân tử giúp người khác trở nên tốt đẹp, không giúp người khác trở nên xấu xa). Cái tên này (Thành Mỹ) ẩn chứa sự kỳ vọng, ngụ ý sâu sắc, đã không bằng lòng, thì chán ghét quân tử, hay là, không bằng lòng làm quân tử?
Danh Sách Chương: