Hiểu Tinh Trần làm một người đứng xem, không thể không thừa nhận, chính mình cũng nhìn lầm đối với vị Nhiếp nhị công tử này.
Một người thực sự thông minh, việc nhỏ hồ đồ nhưng việc lớn cơ trí, làm người điệu thấp, không lộ mũi nhọn, mới có thể giành chiến thắng cuối cùng, giống như vị Nhiếp công tử này vậy.
Với lại, chuyện trái lương tâm thật sự không thể làm nha, bằng không bị một người như vậy theo dõi, thật sự khó lòng phòng bị.
Tống Lam thấy hắn thở dài, hỏi vì sao, Hiểu Tinh Trần không trả lời, chỉ là lắc đầu rồi lại thở dài.
Nhưng không nói, Tống Lam cũng có thể đoán được vài phần, rốt cuộc cũng là người nhìn sự việc từ đầu đến đuôi, làm một đạo sĩ 15-16 tuổi khác ở nơi này, cảm nhận của y ngược lại rất đơn giản, vẫn là năm chữ kia: Vòng quan hệ quá loạn.
[Nhiếp Hoài Tang run run nói: "Hi Thần ca ngươi tin ta, ta vừa rồi là thật sự nhìn thấy hắn..." Kim Quang Dao sắc mặt dữ tợn... Hắn lại muốn đi tới đánh Nhiếp Hoài Tang, kiếm lại cắm sâu vào lồng ngực hắn thêm một thốn, Lam Hi Thần cũng hét lên: "Đừng nhúc nhích!" Trước đó y đã chịu vô số thiệt hại từ Kim Quang Dao, vô số lần có bài học để rút kinh nghiệm từ hắn, lúc này cũng khó tránh khỏi trong lòng mang cảnh giác... Kim Quang Dao dễ dàng đọc hiểu được ý tứ trong mắt y, giận quáhoá cười: "Lam Hi Thần! Ta cả đời này nói dối vô số lần hại vô số người, như lời ngươi nói, giết cha giết huynh giết vợ giết con giết thầy giết bạn, chuyện xấu trong thiên hạ có chuyện gì ta chưa làm qua!" Hắn hít vào một hơi, nói giọng khàn khàn: "Nhưng ta duy nhất chưa từng nghĩ tới hại ngươi!" Lam Hi Thần sững sờ.
Kim Quang Dao lại thở hổn hển mấy hơi, chụp lấy kiếm của y, cắn răng nói: "... Lúc trước Vân Thâm Bất Tri Xứ của ngươi bị thiêu hủy chạy trốn ra bên ngoài, người cứu ngươi trong cảnh nước lửa chính là ai? Sau đó Cô Tô Lam thị xây dựng lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, người giúp đỡ to lớn lại là ai? Nhiều năm như vậy, ta có từng chèn ép Cô Tô Lam thị, có lần nào không tìm mọi cách để ủng hộ! Trừ bỏ lần này tạm đè ép linh lực của ngươi, ta có từng thực sự có lỗi với ngươi và gia tộc của ngươi chưa? Cókhi nào đòi báo đáp từ ngươi chưa!"
Nghe những lời chất vấn này, Lam Hi Thần lại không thể tự thuyết phục mình cấm ngôn hắn lần nữa. Kim Quang Dao nói: "Tô Mẫn Thiện chỉ vì năm đó ta nhớ kỹ tên của hắn mà đã có thể báo đáp ta như thế. Mà ngươi, Trạch Vu Quân, Lam tông chủ, lại giống như Nhiếp Minh Quyết không tha thứ cho ta, ngay cả một con đường sống cũng không chịu cho ta!"]
Kim Quang Dao nói, 'làm hết chuyện xấu, lại còn muốn người ta rủ lòng thương', người mà hắn mong đợi đó, chính là Lam Hi Thần. Hắn chưa từng thương tổn Lam Hi Thần, đây là sự thật, mà Lam Hi Thần cũng rất nhiều thời điểm lựa chọn tin tưởng Kim Quang Dao, nhưng phần tín nhiệm đó vào giờ phút này đã tiêu hết không còn, thậm chí người tự tay đem phần tín nhiệm đó từng chút xài hết gần như không còn cũng chính là bản thân Kim Quang Dao, trực tiếp dẫn tới kết quả là, huỷ hoại hy vọng và con đường sống cuối cùng.
Nhiếp Hoài Tang thấy Mạnh Dao sau khi nghe xong những lời này cúi đầu không nói gì, Lam Hi Thần đang trong cơn sửng sốt cũng vẫn không giấu được xúc động, bên môi hắn nhếch lên một độ cung lạnh lùng, nói: "Lời này nói ra được cũng thật là da mặt dày nha, cứu giúp trong cảnh nước lửa, nhiều lần giúp đỡ nhưng chưa từng đòi báo đáp? Chỉ riêng bảo vệ tính mạng ngươi từ trong tay đại ca ta, Hi Thần ca đã làm không chỉ một lần nhỉ? Từ khi mới vào Kim Lân Đài thế đơn lực mỏng, cũng khônghề mượn dùng uy thế từ hai vị nghĩa huynh sao? Giết người vô số, làm hết tất cả chuyện xấu nhưngduy nhất chưa từng hại Hi Thần ca á? Nhưng lúc nên lừa gạt đã lừa gạt, lúc nên lợi dụng cũng không thấy ngươi thủ hạ lưu tình mà không lợi dụng!"
Luôn cảm thấy hoàn cảnh của người khác hoàng tráng rực rỡ, còn mỗi một khắc của chính mình đều làtừng bước khó đi; Đáng lẽ phải giống như Tô Thiệp dùng tính mạng để báo đáp ơn nhỏ, tức giận vìkhông tranh giành, thất vọng hoàn toàn vì không để lại đường lui giống như hai vị huynh đệ kết nghĩa. Có thể nghĩ như vậy, không phải da mặt dày thì là cái gì?
"Giống như, ngươi lợi dụng Trạch Vu Quân để giết ta sao?" Mạnh Dao là lần đầu tiên đối diện vớiđịch ý cuồn cuộn không hề che giấu của Nhiếp Hoài Tang, từng câu từng chữ là muốn ném mình vàotình cảnh tội lỗi chồng chất, càng đáng sợ hơn chính là, nói để kích động lòng người như thế, lại còn nói như thể đang cố gắng tranh luận theo lý lẽ vậy.
Nhiếp Hoài Tang nói: "Có câu nói, 'Trời làm bậy, có thể tha; Tự làm bậy, không thể sống'. Ngươi...... chỉ là tự làm tự chịu thôi." Nhiếp Minh Quyết mặt vô biểu tình liếc mắt nhìn hắn (Nhiếp Hoài Tang), lời nói còn lại lập tức bị nuốt xuống.
Huống chi, đối mặt với thân hình không còn ngồi thẳng được nữa của Lam Hi Thần, lời nói tiếp tục đào sâu vào vết sẹo của người khác cũng không thể nói ra lời.
Hơn nữa nói đến cùng, cũng không có ý nghĩa gì mấy.
......
Ngụy Vô Tiện thấy vậy, thế mà cũng sinh ra vài tiếng thở dài, hắn bĩu môi về phía Lam Hi Thần, ý bảo Lam Vong Cơ: Vốn tưởng rằng đến nơi này, nghe nhiều mấy chuyện đó, người không chịu nổi nhất sẽ là thúc phụ của ngươi, nhưng không ngờ lại là huynh trưởng của ngươi chứ.
Lam Vong Cơ nhíu mày, huynh trưởng vậy mà lại suy sụp đến như thế, không biết có thể làm gì để giải quyết khúc mắc.
[Kim Quang Dao đột nhiên lùi thật nhanh về phía sau, Sóc Nguyệt rút ra khỏi ngực hắn, mang theorất nhiều máu. Giang Trừng kêu lên: "Đừng để cho hắn chạy thoát!" Lam Hi Thần tiến lên hai bước, không cần tốn nhiều sức đã bắt được hắn lần nữa... Nhưng Ngụy Vô Tiện chợt phản ứng lại, quát: "Hắn không phải muốn chạy trốn!!! Trạch Vu Quân mau rời khỏi hắn!" Đã muộn rồi, máu từ cánh tay bị chặt đứt của Kim Quang Dao đã chảy tới phía trên cỗ quan tài kia, những giọt máu tí tách tí tách bò qua chỗ Ngụy Vô Tiện vẽ lúc đầu, phá hủy phù văn, rồi theo khe hở chảy vào quan tài. Nhiếp Minh Quyết đã bị phong bế, đột nhiên phá quan tài chui ra... Một bàn tay tái nhợt bóp chặt cổ Kim Quang Dao, một tay kia, thì mò về phía cổ họng của Lam Hi Thần.
Kim Quang Dao không phải muốn chạy trốn, mà là muốn liều mạng dùng hơi thở cuối cùng dẫn dụLam Hi Thần tới chỗ Nhiếp Minh Quyết bên này, đồng quy vu tận! Lam Vong Cơ triệu Tị Trần ra, nhanh như chớp đâm tới đối phương, nhưng Nhiếp Minh Quyết gần như hoàn toàn không sợ hãi loạitiên khí này, mặc dù Tị Trần đánh trúng y, đa phần cũng không thể ngăn cản y tiến thêm một bước thu nhỏ khoảng cách đã gần trong gang tấc đến cổ họng Lam Hi Thần. Nhưng mà, ngay khi cái tay kia chỉ thiếu chút xíu nữa là có thể bóp chặt cổ Lam Hi Thần, Kim Quang Dao đã dùng tay trái còn sót lại đột ngột đánh một chưởng vào ngực y, đẩy Lam Hi Thần ra ngoài.
Chính hắn thì bị Nhiếp Minh Quyết bóp cổ túm vào trong quan tài, giơ lên cao cao, tựa như giơ một con búp bê vải, hình ảnh cực kỳ đáng sợ. Cánh tay còn lại của Kim Quang Dao gỡ bàn tay cứng như thép của Nhiếp Minh Quyết ra, vì đau đớn mà không ngừng giãy giụa, một bên đầu bù tóc rối mà giãy giụa, một bên phóng ra tia hung dữ từ trong mắt, khàn cả giọng chửi ầm lên: "Nhiếp Minh Quyết ĐM ngươi! Ngươi cho rằng lão tử thật sự sợ ngươi sao?! Ta..." Hắn vất vả sặc ra một ngụm máu tươi, tất cả mọi người ở đây nghe được một tiếng "rắc rắc" cực kỳ tàn nhẫn và rõ ràng. Trong cổ họng Kim Quang Dao phát ra một tiếng thở hắt. Đầu vai Kim Lăng run lên, nhắm mắt che tai, không dám nghe cũng không dám nhìn.]
Kim Quang Dao tự mình làm cho hung thi Nhiếp Minh Quyết phá quan tài chui ra, cuối cùng bỏ mạng! Lam Hi Thần cũng suýt chút nữa rơi vào kết cục giống vậy! May mắn Kim Quang Dao cuối cùng vẫn là đẩy Lam Hi Thần ra!
Những người khác nghe thấy cũng hãi hùng khiếp vía, Ngụy Vô Tiện càng là đọc đến mà phát hoảng, Liễm Phương Tôn ôn nhu nhã nhặn, gặp ai cũng cười trong truyền thuyết, được rồi, trong thực tế, lờicuối cùng trước người lại là lời chửi mắng thô tục đối với Xích Phong Tôn?!
Lam Hi Thần, Mạnh Dao sớm đã che tai không đành lòng nghe tiếp, Nhiếp Minh Quyết ngồi ở kia, cũng nặng nề trong lòng, lông mày nhíu chặt. Lời thề kết nghĩa vẫn còn trong tai, ba người bọn họ cuối cùng lại đi đến kết cục như thế... sao?
Mạnh Dao nhắm mắt, cho dù đã chuẩn bị từ sớm, nhưng đối với kết cục của mình vẫn quá mức kinh hãi —— rốt cuộc là chết ở trong tay Nhiếp Minh Quyết, lại còn là tự mình đưa tới cửa.
'Hắn' hại 'Nhiếp Minh Quyết', 'Nhiếp Minh Quyết' lại giết 'hắn', nhưng sau khi trở về hắn phải tới Bất Tịnh Thế để bị phạt dưới mí mắt của họ Nhiếp — đây là nhân quả tuần hoàn cắt không đứt, gỡ không ra đến thế nào cơ chứ!
Nhiếp Minh Quyết hỏi: "Thế nào, ngươi không sợ ta hả?"
Mạnh Dao ngẩn người: "......" Sợ muốn chết!
Danh Sách Chương: