Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ thở ra một hơi, cũng không ngẩng đầu nhìn ai, chỉ nắm chặt tay của Lam Vong Cơ, rồi tự cổ vũ tinh thần tiếp tục đọc xuống.
Dù sao hắn cũng đã thẳng thắn một lần rồi, chẳng qua mình trong sách lại bị vạch trần thêm lần nữa, trước lạ sau quen mà, không có gì ghê gớm. Sư tỷ vẫn ổn cơ mà, Giang Trừng cũng không yếu ớt như vậy... đâu nhỉ?
[Giang Trừng cúi đầu nhìn chằm chằm thanh kiếm sáng lấp lánh trong tay mình... Sau cuộc bao vây tiêu diệt ở Loạn Tán Cương... đã tự động phong kiếm từ lâu... Ôn Ninh nói: "Không phải đã giải trừ phong kiếm... Nếu đổi là người khác rút kiếm, thì đổi bất kỳ ai cũng không thể rút ra được". Trong đầu và trên mặt Giang Trừng là một mảnh hỗn loạn, "Vậy tại sao ta có thể rút ra được?" Ôn Ninh nói: "Bởi vì thanh kiếm này nhận ngươi là Nguỵ công tử... Hiện giờ viên kim đan vận chuyển linh lực trong cơ thể ngươi, là của hắn!".... Giang Trừng nói: "Ngươi câm miệng cho ta! Kim đan của ta... kim đan của ta là..." Ôn Ninh nói: "Là Bão Sơn Tán Nhân chữa trị cho ngươi". Giang Trừng nói: "Làm sao ngươi biết? Hắn ngay cả chuyện này cũng nói cho ngươi?"
Ôn Ninh nói: "Không có. Nguỵ công tử chưa từng nhắc đến một câu với bất kỳ người nào. Ta là chính mắt nhìn thấy... Ngay từ đầu ta đã ở trên ngọn núi đó". Trán Giang Trừng nổi đầy gân xanh, nói: "... Nói láo!" Ôn Ninh nói: "Ngươi nghe ta nói một chút xem có phải nói láo hay không! Khi ngươi lên núi bịt mắt bằng một miếng vải đen, trong tay cầm một cành cây dài, sắp lên đến đỉnh núi thì đi qua một khu rừng đá... Sau đó ngươi nghe thấy tiếng chuông... Có một thanh kiếm kê ngay ngực ngươi, ngươi nghe thấy một giọng nói của nữ tử, ra lệnh cho ngươi không được đi tới... Hỏi ngươi là người ở đâu, làm sao tìm tới nơi này. Ngươi trả lời..." Giang Trừng gào lên: "Câm miệng!" Ôn Ninh cũng rống lên nói: ".... Ngươi trả lời là con trai của Tàng Sắc Tán Nhân, Nguỵ Anh!... Bỗng nhiên nghe thấy một mùi hương, ngươi liền mất đi ý thức..." Giang Trừng nhìn qua chỉ ước gì có thể che được lỗ tai mình "Ngươi làm sao biết được? Ngươi làm sao biết được!"
Ôn Ninh nói: "... Ta đã ở đó. Không chỉ có ta, Nguỵ công tử cũng ở đó... còn có tỷ tỷ của ta... Hoặc nói cả ngọn núi đó, chỉ có ba người chúng ta đang đợi ngươi... Giang tông chủ, ngươi cho rằng đó thật sự là nơi ẩn cư của Bão Sơn Tán Nhân hay sao? Nguỵ công tử chính hắn cũng hoàn toàn không biết phải đi đâu để tìm chỗ đó... Ngọn núi đó, chẳng qua là một ngọn núi hoang ở Di Lăng!" Giang Trừng khàn cả giọng lặp lại một câu giống nhau "... Kim đan của ta tại sao chữa được?!" Ôn Ninh nói: "Kim đan của ngươi căn bản không được chữa trị... Sở dĩ ngươi cho rằng nó chữa được, là bởi vì tỷ tỷ của ta, Ôn Tình - y sư giỏi nhất Kỳ Sơn Ôn thị, mổ kim đan của Nguỵ công tử ra, đổi cho ngươi!"]
Nếu Giang Trừng biết ý tưởng của Nguỵ Vô Tiện, nhất định sẽ đứng dậy hành hung một trận. Quen thuộc cái gì mà quen thuộc, ngươi coi đây là cái gì chứ?!
Đó là viên kim đan được người tu luyện xem như là sinh mệnh á, trọng lượng như thế ai có thể chịu nổi?
Nhưng thật ra thoạt nhìn y, vẫn luôn rất bình tĩnh lắng nghe, mặc dù phần bình tĩnh này phải dùng tất cả sức lực để duy trì.
Y nghe một chính mình khác ôm hận, oán giận suốt mười ba năm, giống như Nguỵ Vô Tiện nói, bị một sự thật giống như sấm sét giữa trời quang đập trúng, trạng thái gần như phát điên. Bộ dạng khàn cả giọng đó, y cũng phải lo lắng liệu mình có thể cứ như thế thật sự phát điên luôn hay không.
Dù sao một chính mình khác, sau cái chết của 'Nguỵ Vô Tiện', vẫn một mình ôm nỗi hận giận chó đánh mèo chịu đựng nhiều năm như vậy, phát điên cũng không có gì lạ.
Vì thế y còn có thể thờ ơ suy nghĩ một chút đến những thứ vớ vẩn linh tinh khác.
Nếu đã nói Kim Quang Dao, à, Mạnh Dao, quen thói làm bộ làm tịch, kỳ thật đối với với tỷ đệ Ôn gia cũng không tệ nhỉ? Liên hợp kẻ xướng người hoạ ở bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, lừa gạt y triệt để. Bất quá thật ra vẫn là do mình quá sức vô dụng, khi đó quá yếu không thể gượng dậy nổi, đoán chừng chỉ cần một con khỉ mặc quần áo cũng có thể lừa gạt được y.
Ôn Ninh - thằng nhỏ cà lăm này, thật sự là trung thành và tận tâm với Nguỵ Vô Tiện.
Còn dám can đảm kêu oan thay cho Nguỵ Vô Tiện nữa chứ.
Nếu dám nói, tại sao không ngăn cản hắn lúc đổi đan, mà trơ mắt nhìn hắn không có kim đan trở thành phế nhân?
Ôn Ninh: Tỷ tỷ cứu mạng, ánh mắt Giang tông chủ nhìn ta thật là đáng sợ Σ( ° △ °|||)
[Giang Trừng trên mặt trống rỗng trong một chớp mắt, "Đổi cho ta?" Ôn Ninh nói: "Không sai! Ngươi cho rằng tại sao sau này hắn không bao giờ dùng Tuỳ Tiện, vì sao luôn không mang kiếm khi ra ngoài? Thật sự vì thiếu niên khinh cuồng gì đó sao? Chẳng lẽ hắn thật sự thích người ta trong tối ngoài sáng chỉ trích sau lưng hắn nói hắn vô lễ không có giáo dưỡng sao? Bởi vì hắn có mang theo cũng vô dụng! Chỉ là bởi vì... nếu hắn mang bội kiếm đến tham gia những buổi tiệc và những chuyến săn đêm đó, không tránh khỏi có người muốn dùng đủ loại lý do để so kiếm luận bàn với hắn, mà hắn không có kim đan, linh lực không chống đỡ nổi, vừa rút kiếm ra, căn bản không chống đỡ được bao lâu..."
Giang Trừng ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt xanh lè, môi run rẩy, ngay cả Tử Điện cũng quên dùng, bỗng nhiên thả Tuỳ Tiện xuống, đột ngột chưởng một cái ngay ngực Ôn Ninh, quát: "Nói láo!" Ôn Ninh bị chưởng một cái, thụt lùi hai bước, nhặt Tuỳ Tiện từ dưới đất lên, cắm vào vỏ, đẩy trở lại trước ngực Giang Trừng, nói: "Cầm!"
Giang Trừng không tự chủ được cầm lấy thanh kiếm đó... Hoang mang lo sợ nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện bên kia. Y không nhìn còn đỡ, vừa nhìn tới, bộ dạng uể oải, sắc mặt trắng bệch, khoé miệng còn dính máu tươi của Nguỵ Vô Tiện giống như cây búa tạ đập trúng tim y, mà ánh mắt Lam Vong Cơ càng khiến cho cả người y ớn lạnh, như rớt vào hầm băng. Ôn Ninh nói: "Ngươi cầm thanh kiếm này, đi ra sảnh tiệc, đi đến giáo trường, đi bất kỳ chỗ nào, kêu từng người mà ngươi nhìn thấy tới rút thanh kiếm này. Ngươi nhìn xem đến cuối cùng có ai có thể rút ra được hay không! Ngươi sẽ biết rốt cuộc ta có nói láo hay không! Giang tông chủ --- ngươi, ngươi là một người háo thắng như vậy, cả đời tranh đua với người khác, nhưng ngay từ đầu đã biết là ngươi vĩnh viễn không thể hơn được hắn!"
Giang Trừng đá một cước trúng Ôn Ninh, chụp lấy Tuỳ Tiện, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng sảnh tiệc.
Y vừa chạy vừa gào thét, cả người giống như phát điên. Ôn Ninh bị y đá đập vào một thân cây trong vườn, chậm rãi đứng lên, vội quay qua xem hai người còn lại. Khuôn mặt tuyệt đẹp của Lam Vong Cơ lúc này vô cùng tái nhợt, vẻ mặt cũng lạnh lùng đến cực điểm, lại liếc mắt nhìn từ đường của Vân Thâm Bất Tri Xứ một cái, đỡ thân thể Nguỵ Vô Tiện lên trên lưng, ghì chặt lấy hắn, cũng không quay đầu lại mà đi về một hướng khác. Ôn Ninh nói: "Lam, Lam công tử, ngươi, ngươi đi đâu?"
Thân hình Lam Vong Cơ khựng lại một chút ở bậc thềm, nói: "Mới vừa rồi, hắn muốn ta dẫn hắn đi".
Ôn Ninh vội vàng đuổi theo, cùng y đi ra khỏi cửa lớn Liên Hoa Ổ.]
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện nảy lên một dự cảm không ổn, quả nhiên, lúc ánh mắt ngó xéo qua một chút, Giang Trừng cũng đang quay đầu sang nhìn hắn, trong bầu không khí an tĩnh xung quanh, dường như còn nghe được tiếng xoay cổ răng rắc của y.
Giang Trừng nói: "Ngươi kêu y mang ngươi đi?"
Trong cặp mắt hạnh đó của Giang Trừng, từng có vui sướng kinh ngạc, từng có ngạo mạn trào phúng, thậm chí từng có tuyệt vọng hụt hẫng, nhưng bao giờ từng có dáng vẻ thoạt nhìn bề ngoài gợn sóng bất kinh, bình tĩnh như nước giống lúc này.
Nguỵ Vô Tiện: "....." Sởn tóc gáy.jpg
Nhiếp Hoài Tang giơ tay nói: "Có câu này, ta nghe được nè, khúc sau còn có câu 'Không bao giờ quay trở về'."
Nguỵ Vô Tiện trợn mắt giận dữ nhìn: Thấy ngươi không nói lời nào cứ tưởng ngươi là người câm, kết quả lại là đâm sau lưng ta?
Nhiếp Hoài Tang đưa quạt lên che: Nguỵ huynh, ta là đang giúp ngươi đó.
Giang Trừng cũng mặc kệ bọn hắn trao đổi ánh mắt thế nào, tự ý ra quyết định nói: "Nguỵ Vô Tiện, sau khi trở về, lăn tới Thử Kiếm đường cho ta, chúng ta quyết đấu!!" Ta cmn mắng ngươi cút thì ngươi cút đi thật à? Còn dám nói phải rời khỏi Liên Hoa Ổ, lúc trước tại sao không thấy ngươi nghe lời như vậy!
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ngoại trừ vài bí mật nói năng cận thận ra, bọn hắn chỉ nhìn đối phương đảo mắt là biết đối phương muốn phun ra ý nghĩ xấu xa gì, làm sao có thể không nhìn ra chút ý tưởng biệt nữu này của y.
Kéo tay Lam Vong Cơ lắc lắc vài cái, một nụ cười giảo hoạt hiện ra trên gương mặt sợ sệt của Nguỵ Vô Tiện.
Đánh thì đánh thôi, còn chưa biết ai sẽ đánh ai đâu.
.....
Mắt thấy hai người sắp sửa huynh đệ bất hoà, Giang Yếm Ly trái lại nở nụ cười trên mặt, Kim Tử Hiên cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: "A Ly, hai bọn hắn sắp sửa quyết đấu, tại sao nàng không ngăn cản?"
Giang Yếm Ly nói: "Bé trai ấy mà, đánh một trận là không có mâu thuẫn gì không giải quyết được, chỉ cần không bị thương, đánh hai trận cũng không thành vấn đề". Không sợ bọn hắn đánh, chỉ sợ nghẹn trong lòng cái gì cũng không chịu nói ra.
Kim Tử Hiên: Hai người này cộng tuổi lại cũng đến nửa trăm rồi ấy chứ, bé trai á?!
[Đến bến tàu nhìn một cái.... Chỉ còn lại mấy con thuyền cũ không ai trông coi... Lam Vong Cơ cõng Nguỵ Vô Tiện, không chút do dự lên thuyền. Ôn Ninh vội vàng nhảy lên đuôi thuyền, tự giác cầm mái chèo khua mấy cái, con thuyền vững vàng trôi ra xa mấy trượng... Lam Vong Cơ để Nguỵ Vô Tiện dựa vào người y, trước hết đút cho hắn hai viên thuốc, sau khi xác nhận hắn đã nuốt xuống, mới lấy khăn tay ra chậm rãi lau vết máu trên mặt hắn. Bỗng nhiên, giọng nói lo lắng của Ôn Ninh truyền đến: "Lam, Lam công tử". Lam Vong Cơ nói: "Chuyện gì". Khí thế mạnh mẽ... mới vừa rồi đã sớm biến mất tăm, y căng da đầu nói: "Xin... xin ngươi tạm thời đừng nói cho Nguỵ công tử, ta đã tiết lộ chuyện mổ đan của hắn. Hắn từng rất nghiêm khắc cảnh cáo ta, nói ta tuyệt đối không được nói ra ngoài... Nhưng ta..." Im lặng một lát, Lam Vong Cơ nói: "Ngươi yên tâm".
Nhìn qua, Ôn Ninh giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng người chết không có hơi thở để mà thở phào. Y chân thành nói: "Lam công tử, cám ơn ngươi". Lam Vong Cơ lắc đầu, Ôn Ninh nói: "Cảm ơn ngươi năm đó ở trên Kim Lân Đài, vì ta và tỷ tỷ của ta nói chuyện. Ta vẫn luôn nhớ rõ. Sau đó ta mất khống chế, ta... thật sự xin lỗi".
Lam Vong Cơ không trả lời. Ôn Ninh lại nói: "Càng cảm ơn ngươi đã chăm sóc a Uyển nhiều năm như vậy". Nghe vậy, Lam Vong Cơ hơi ngước mắt lên. Ôn Ninh nói: "Ta còn tưởng rằng mọi người nhà chúng ta đều đã chết hết, không còn lại người nào. Thật sự không ngờ, a Uyển còn có thể sống sót. Nó lớn lên rất giống với đường ca của ta lúc 20 tuổi".
Lam Vong Cơ nói: "Nó trốn trong hốc cây rất lâu. Bị sốt cao, bệnh một trận". Ôn Ninh gật đầu nói: "Ta biết nhất định là sinh bệnh. Chuyện lúc nhỏ nó đều không nhớ. Ta và nó nói chuyện thật lâu, nó vẫn luôn kể chuyện của ngươi". Y có chút mất mát nói: "Trước kia là kể chuyện của Nguỵ công tử... dù sao cũng chưa từng kể chuyện của ta".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi không nói cho nó". Ôn Ninh nói: "Ngài nói thân thế của nó sao? Không nói".
Y xoay người... vừa ra sức chèo thuyền vừa nói: "Hiện giờ nó sống rất tốt. Biết... một vài chuyện quá nặng nề... ngược lại sẽ khiến cho nó không thể sống tốt như bây giờ". Lam Vong Cơ nói: "Sớm muộn cũng phải biết". Ôn Ninh sững người, nói: "Đúng vậy. Sớm muộn cũng phải biết". Y nhìn trời, nói: "Giống như Nguỵ công tử và Giang tông chủ. Chuyện dời đan, sớm muộn Giang tông chủ cũng phải biết. Hắn thực sự không thể cứ mãi giấu Giang tông chủ cả đời".]
Ôn Tình nghe vậy, trịnh trọng cảm tạ Lam Vong Cơ, nói: "Hàm Quang Quân, Ôn Tình đa tạ đại ân của Hàm Quang Quân, a Uyển của chúng ta được cứu một mạng, được sự dạy dỗ của ngươi, thật sự không có gì để báo đáp".
Lam Vong Cơ đáp lễ, "Ôn cô nương không cần như thế". Người trên Loạn Tán Cương, về tình về lý, y đều nên cứu giúp, chỉ là không biết lúc ấy nguy hiểm cỡ nào, Nguỵ Anh chết đi, không ai còn sống, thế mà chỉ có một đứa nhỏ a Uyển được cứu ra.
Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện đang bị Giang Trừng nhìn chằm chằm, có phần chột dạ vào trong lòng, mắt hiện lên một tia đau xót, bất kể thế nào, cuộc đời này nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ.
Biết được vài chuyện quá nặng nề trái lại sẽ không tốt sao. Ôn Tình ôm tiểu a Uyển vào lòng, thầm nhắc lại lời này của Ôn Ninh, nghĩ đến Nguỵ Vô Tiện cũng từng nhắc qua việc này, về sau số mệnh của a Uyển là họ Lam... sao? Có lẽ gửi gắm a Uyển đến Lam gia, thật sự là lựa chọn tốt nhất.
Mặc kệ sau này Nguỵ Vô Tiện thế nào, tội nghiệt trên đầu người họ 'Ôn' là không thể tẩy sạch -- bất kể là tội nghiệt do người Ôn gia gây ra trước đó, hay là tội lỗi mà người đời sau này áp đặt lên bọn họ, những người còn sót lại trong tộc.
Chỉ là hiện giờ không thể so với thế giới đó, biết được tiên cơ ở nơi này, mấy chục người trong tộc bọn họ vẫn ở trên Loạn Tán Cương sống tạm bợ qua ngày, sau này ít nhất không lo đến tính mạng, a Uyển cũng không bị bệnh nặng một trận, quên đi quá khứ.
Đứa bé còn nhỏ thế này, đã rời bỏ người thân thay tên đổi họ mà sống, đối với nó thật sự là tốt sao?
Đúng là nghĩ quá nhiều rồi, kết cục đã không giống nhau, làm sao biết Lam gia có bằng lòng nhận nuôi a Uyển không.
[Bóng đêm yên tĩnh, dòng sông trĩu nặng. Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ nói: "Đau đớn không".
Ôn Ninh: "Cái gì?" Lam Vong Cơ nói: "Mổ đan, đau đớn không".
Ôn Ninh nói: "Nếu ta nói không đau đớn, Lam công tử ngươi chắc cũng sẽ không tin".
Lam Vong Cơ nói: "Ta cho rằng Ôn Tình sẽ có cách". Ôn Ninh nói: "Trước khi lên núi, tỷ tỷ của ta đã làm rất nhiều loại thuốc gây tê hòng giảm bớt đau đớn khi mổ đan. Nhưng sau đó tỷ ấy lại phát hiện, nhưng loại thuốc đó căn bản không thể dùng. Bởi vì nếu mổ kim đan ra, lúc tách ra khỏi cơ thể, người này trong trạng thái gây mê, thì viên kim đan đó cũng sẽ bị ảnh hưởng, khó có thể bảo đảm có thể tiêu tán hay không, khi nào tiêu tán".
Lam Vong Cơ nói: ".... Cho nên?" Ôn Ninh dừng một chút, nói: "Cho nên, người mổ đan, nhất định phải tỉnh táo mới được." Nhất định phải tỉnh táo, nhìn thấy kim đan kết nối với linh mạch bị tách ra khỏi thân thể, cảm nhận được dòng linh lực mạnh mẽ từ từ bình lặng, bình tĩnh, bình thường. Cho đến khi biến thành một mặt nước tù đọng không thể nổi lên bất kỳ một gợn sóng nào nữa. Sau một lúc lâu, giọng Lam Vong Cơ mới vang lên, hơi hơi khàn, hai chữ đầu dường như run rẩy "Vẫn luôn tỉnh táo?" Ôn Ninh nói "Hai đêm một ngày, vẫn luôn tỉnh táo". Lam Vong Cơ nói: "Lúc ấy, các ngươi nắm chắc được mấy phần". Ôn Ninh nói "Khoảng năm phần".
"Năm phần" Lặng lẽ hít sâu một hơi, Lam Vong Cơ lắc đầu, lặp lại: "... Năm phần".
Cánh tay ôm Nguỵ Vô Tiện của y siết chặt, khớp xương trên mu bàn tay đã trắng bệch. Ôn Ninh nói: "Dù sao, trước kia chưa từng có người nào thực sự làm thủ thuật đổi đan này, tỷ tỷ của ta... chỉ đưa ra một vài giả định, căn bản không có ai để tỷ ấy thí nghiệm... Không có khả năng có người nguyện ý mổ kim đan của mình cho người khác... Cho nên lúc Nguỵ công tử quay lại tìm chúng ta, tỷ tỷ của ta lúc đầu căn bản không muốn, cảnh cáo hắn... Tỷ ấy chỉ nắm chắc không đến một nửa".
Nhưng Nguỵ công tử cứ luôn quấn lấy không bỏ, nói năm phần cũng tốt, được một nửa cơ mà. Cho dù không thành công hắn bị phế đan cũng không lo không có đường đi, nhưng Giang tông chủ người này không được. Y quá háo thắng quá chú trọng đến phương diện được mất này, tu vi chính là tính mạng của y. Nếu Giang tông chủ chỉ có thể làm một người bình thường, thì cả đời y coi như xong rồi".]
Nguỵ Vô Tiện vừa không ngừng mắng trong lòng, vừa đọc liên tục không ngừng nghỉ đến cuối cùng. Ôn Ninh rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, nếu 'ta' đã cảnh báo rồi, tại sao phải nói tường tận như vậy; Lam Trạm cũng thế, có vài việc biết đại khái là được rồi, cuối cùng biết nhiều như thế chỉ có thể càng thêm chua xót.
Điều càng hối hận hơn chính là, cái miệng ăn mắm ăn muối thế nào lại đòi tự mình đọc?
Ký ức tách kim đan ra khỏi thân thể đang sống sờ sờ, thật sự không phải là một trải nghiệm nhẹ nhàng gì, hắn một chút cũng không muốn nhớ lại hết lần này đến lần khác nữa.
Vẻ bình tĩnh bên ngoài của Giang Trừng đã hoàn toàn không thể duy trì nổi nữa, nỗi đau đớn thấu tim gan khi mất đi kim đan đó, y cũng quá biết rõ ràng. Chính vì biết, cho nên có một số việc, Nguỵ Vô Tiện cho dù là suy đoán gần sát đến mức nào, y cũng cắn răng không lộ ra nửa câu.
Vì chuyện này, y vẫn luôn cố ép mình nhẫn nại nghe Nguỵ Vô Tiện đọc xong, nhưng lời nói cuối cùng kia, vẫn khiến y bùng nổ! Ta là cái xác không hồn thì liên quan gì đến ngươi! Ta nản lòng thoái chí đến lượt ngươi hy sinh thân mình cứu người sao!
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, đợi đến khi hoàn hồn, Giang Trừng đã đứng dậy đi qua túm lấy vạt áo của Nguỵ Vô Tiện hét lớn: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi hiểu ta, ngươi giỏi ha, ngươi vĩ đại ha, ai cmn kêu ngươi đi cầu xin bọn họ, ai kêu ngươi mổ đan cho ta, ngươi..."
"Câm miệng cho ta!"
"....."
Nguỵ Vô Tiện giơ tay quẹt qua gương mặt, lau đi nước miếng phun đầy mặt, sau đó đẩy cổ tay đang vận sức chờ hành động của Lam Vong Cơ ra, mới nói tiếp: "Muốn đánh thì trở về lại đánh, bây giờ ngươi liều mạng phun nước miếng vào ta là như thế nào?"
"....."
"Chúng ta đều là người giữ sĩ diện phải không, quay về hai ta tái chiến 180 lần cũng được á, nhưng bây giờ ngươi mà không bình tĩnh lại, ta kêu Ôn Tình đâm kim cho ngươi ngất xỉu ngươi có tin không?"
Ôn Tình: LÃO NƯƠNG dựa vào cái gì nghe lời ngươi?
Giang Trừng bị Nguỵ Vô Tiện mắng đến ngốc rồi, dòng chữ 'phun nước miếng phun nước miếng phun nước miếng' vẫn không ngừng chạy qua trong đầu, ngốc tại chỗ không nhúc nhích, Nhiếp Hoài Tang vừa nhanh tay lẹ mắt tiến đến kéo người ra xa một chút, vừa sống sót sau tai nạn mà cảm khái: Nguỵ huynh giữ sĩ diện nói ra lời này thật quá đúng lúc, bằng không đánh nhau lên cũng không biết có ảnh hưởng đến cá trong mương là hắn không, với lại, lúc quá sức kích động, vẫn là bớt nói lời vi diệu, bằng không thật sự rất dễ dàng xấu mặt, phụt ~
Hiểu Tinh Trần nghẹn cười, chiêu giành xuống tay trước này của Vô Tiện sư điệt, dùng để đánh trống lảng rất tốt, cũng thật sự là rất hiểu biết vị Giang tông chủ này.
Kim Tử Hiên rất phối hợp mà nghĩ lệch đi, có phải có thể kết luận rằng, Giang Vãn Ngâm cực ghét bị so sánh lại vô cùng giữ sĩ diện hay không? Cũng không biết hai người này ai xếp thứ nhất.
Giang Yếm Ly: "...." Các ngươi vẫn là nhanh đánh nhau một trận đi.
Danh Sách Chương: