Tằng Trạm có thuê một căn nhà trong toà cao ốc gần chỗ làm, hơn tám mươi thước vuông, trang hoàng tiện nghi, so với trong thôn tốt hơn rất nhiều. Uý Lam chạy quanh xem xét, vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của anh.
Tằng Trạm ngước nhìn đồng hồ, nói với Uý Lam " Em ở nhà đợi, tôi đến cơ quan một lúc sẽ về ngay”
Uý Lam vui vẻ gật đầu. Đợi tới khi Tằng Trạm mở cửa định bước ra, Uý Lam mới bắt lấy tay anh ngập ngừng.
" Chú..."
Tằng Trạm khó hiểu, đáp " Ừ "
Uý Lam nở nụ cười ngọt ngào " Chú đừng gặp người khác nữa, được không? "
Uý Lam nói người khác, ám chỉ những người phụ nữ khác. Tằng Trạm thoáng sững sờ, trong mắt anh lúc này tất cả đều là khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đầy mong đợi, xem ra cô bé đã thực sự giao trái tim cho anh, phút chốc tâm tình Tằng Trạm phức tạp đứng lên, có mừng rỡ, có đắc ý, cuối cùng con nhóc khó đối phó đã bị anh chinh phục hoàn toàn!
Miệng cười xán lạn, Tằng Trạm gật gật đầu, trán anh đặt lên trán cô cọ xát, giọng điệu trìu mếm " Trong lòng tôi chỉ có duy nhất một người là Uý Lam "
Cảm giác ngọt ngào như uống cả hũ mật, Uý Lam hôn tạm biệt Tằng Trạm xong liền đóng cửa lại. Lúc lái xe, Tằng Trạm bỗng thông suốt một vấn đề, mặc kệ là phụ nữ hay là cô bé, chỉ cần trước tiên đoạt lấy thân thể người đó, về sau không phải họ sẽ khăng khăng nhất mực đi theo anh sao? Vẻ mặt Tằng Trạm nhẹ nhõm, tâm trạng cực kỳ cao hứng.
Đến đơn vị xử lý ít công vụ, lại chạy về nhà với Uý Lam. Gần ba mươi năm làm người, lần đầu tiên anh mới biết tình yêu là như thế nào. Uý Lam cũng là cô bé ngốc nghếch, từ lúc nhận định Tằng Trạm, liền bắt đầu quấn quít, gắt gao bám lấy anh.
Xem ti vi phải ngồi trong lòng chú, ăn cơm phải có chú bên cạnh. Tằng Trạm đi ra ngoài liền đòi theo, mỏi chân thì bắt anh cõng, ngay cả đi toilet cũng muốn Tằng Trạm đứng canh ở cửa. Khi Tằng Trạm đi làm, Uý Lam liên tục gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, trừ những lúc bận họp không tiếp điện thoại, còn lại anh đều ngoan ngoãn bắt máy, dỏng tai nghe cô lải nhải, kể lể những việc nhỏ nhặt như ti vi chiếu cái gì, ăn được hết mấy loại trái cây, đã đi bao nhiêu vòng trong nhà.
Tằng Trạm cảm thấy cô bé lủi thủi một mình, rất cô đơn, ngẫm lại Uý Lam còn trẻ suốt ngày bị nhốt trong nhà, có khi buồn chán đến hỏng người cũng nên, nghĩ vậy anh hỏi cô có muốn tiếp tục đi học không.
Uý Lam nhìn màn hình ti vi đến ngơ ngẩn, bất giác thốt lên " Tôi nhớ chú " Liếc nhìn đồng hồ trên vách tường, thì ra chú mới rời đi có hai tiếng đồng hồ... Sao cô lại nhớ chú nhiều đến vậy?
Tay cầm bút của Tằng Trạm khựng lại, cô nhóc vừa nói cái gì? Khoé miệng cong lên, trêu " Tôi chưa nghe được "
Uý Lam chớp chớp mắt, chề môi " Thật không? "
" Tôi muốn nghe em nói " Tằng Trạm đặt bút xuống, đi về phía cửa sổ, nhìn chăm chú toà cao ốc trước mặt, anh có thể dễ dàng nhận biết, vị trí hiện giờ của cô.
Uý Lam có chút đỏ mặt, cắn môi nhắc lại " Tôi nói, tôi rất nhớ chú " Tằng Trạm thở dài thoả mãn, nhẹ nhàng ừ một tiếng đáp lại.
Uý Lam lẩm bẩm " Chẳng hiểu được tại sao, không nhìn thấy chú là nhớ "
Tằng Trạm thoải mái cười to, cũng không tiếp tục đề tài này, nhỏ giọng hỏi " Em có muốn đi học lại? "
Trải qua chuyện của Tô Như, Uý Lam vẫn còn sợ hãi, cô có chút chần chờ " Tuỳ chú "
Tằng Trạm ừ một cái, nói thêm " Tôi xong việc sẽ về nhà với em "
Chữ nhà này đối với Uý Lam mà nói bỗng trở nên thiêng liêng, tượng trưng cho niềm hạnh phúc cô hằng ao ước. Đặt điện thoại xuống, Uý Lam thoả mãn nở nụ cười, nằm trên ghế sô pha ngủ .
Trong văn phòng yên tĩnh, Tằng Trạm nghiền ngẫm lại hành vi của bản thân, không thể phủ nhận, từ đầu mang Uý Lam về thành phố là vì dục vọng chiếm hữu, sau đó lại nhịn không được ăn luôn ... ăn xong, lại luyến tiếc buông tay...hiện tại thì sao? Khi Uý Lam bắt đầu mở lòng, nói lời yêu thương nhung nhớ, vẻ mặt còn rất mãn nguyện. Đột nhiên Tằng Trạm có chút sợ, anh yêu một cô bé, nhỏ hơn mình những mười một tuổi ... Trước kia anh từng chơi đùa với phụ nữ, bất quá chưa lần nào thật tâm đối đãi, để bây giờ, rơi vào trong tay Uý Lam!
Có điều, thua liền thua đi, dù sao đàn ông thua trong tay phụ nữ là chuyện thật bình thường không phải sao? Anh là đàn ông, cũng không phải là thánh! Nghĩ như vậy, Tằng Trạm thấy thoải mái không ít.