Tằng Trạm từng bước đi về phía trước, có chút chột dạ, lảng tránh không dám nhìn thẳng vào mắt Uý Lam, cũng không dám đưa tay an ủi, tiếng khóc rất lớn, gần như chuyển thành gào thét thảm thiết, bầu không khí trong phòng tràn ngập một cổ hương vị của nước mắt, vừa mặn chát vừa cay đắng.
Trong đầu Uý Lam chỉ có duy nhất một ý nghĩ, người chú như vậy cô không thích và cũng không cần. Một lúc sau, đến khi nước mắt khô cạn, cô cắn răng đứng dậy, dáng người thẳng tắp, nói
" Tôi phải về nhà "
Tằng Trạm cảm thấy trái tim như bị ai khoét một lỗ, máu chảy đầm đìa, anh không phủ nhận mình đã gây cho cô thật nhiều thương tổn, có điều không ngờ tới cô lại mở miệng đòi rời xa anh.
" Tôi..." Tằng Trạm giơ tay định kéo cô lại, bất quá Uý Lam nhanh chân lùi về phía sau, đánh gãy lời anh " Tôi và chú không có quan hệ gì hết "
Tay chân Tằng Trạm luống cuống, một cơn gió từ cửa sổ thổi vào, cũng khiến anh run lập cập, không khỏi rùng mình một cái, cảm giác bất an không ngừng dâng lên, anh và Uý Lam ở chung gần một năm, hiện tại bắt anh từ bỏ? Tằng Trạm làm không được, cô bé này anh mới nếm thử vài lần, dự định nuôi lớn ăn lâu dài...giờ không cho anh ăn, chẳng khác nào muốn mạng của anh.
Tằng Trạm đột ngột bắt lấy Uý Lam, cô trở tay không kịp bị anh lôi kéo ôm vào trong ngực, nhỏ giọng thì thầm " Tôi không bao giờ rời em...em cũng đừng bỏ tôi lại một mình, có được không?"
Uý Lam chua xót hít hít mũi, một bên kháng cự chú, một bên lại không muốn chú đau lòng. Nếu không có Tần Cẩn...đời này Uý Lam nhất định ở cùng với chú, nhưng sự thật là chú đã chần chừ, có cô chưa đủ, lại còn dây dưa với người con gái khác, Uý Lam chẳng thể chấp nhận, cũng tuyệt không tha thứ.
Uý Lam mím môi, âm thanh buồn bực " Tôi phải về nhà, từ giờ không muốn có bất kỳ quan hệ gì với chú "
" Em cứ nghỉ ngơi trước đã, suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói " Tằng Trạm buông Uý Lam, xoay người nhận điện thoại. Trong cục cần điều động một người xuống tỉnh thị sát, cục trưởng liền nghĩ ngay tới Tằng Trạm, lần này đi thời gian khá dài, bù lại có thể củng cố thêm nhiều mối quan hệ
Mới đầu Tằng Trạm có chút do dự, nhưng sau đó lại đồng ý. Tằng Trạm liếc thấy Uý Lam đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt cực kỳ khó coi, anh lặng lẽ bước lại, cũng không dám động tay động chân, chỉ dịu dàng nói " Em đi với tôi nhé!"
Uý Lam lập tức lắc đầu, trừng mắt nhìn anh. Chú nghe không hiểu lời cô hay sao? Cô muốn về nhà! Vĩnh viễn không muốn gặp mặt chú nữa!
Tằng Trạm nhích tới, nở nụ cười hề hề, nói " Không đi thì thôi, đừng trừng tôi như vậy " Dứt lời, bất ngờ hôn lên má cô một cái
Uý Lam nghiến răng, khuôn mặt căm tức, giơ tay muốn đánh anh, Tằng Trạm lật đật đứng dậy, thở dài " Trầm Uý Lam, cuối cùng em muốn cái gì hả?"
Uý Lam coi như đã hiểu được câu bình nứt không sợ bể, đưa tay cầm lấy gạt tàn đập xuống đất, mắng " Tôi muốn đi, chú nghe mà không hiểu à? Tôi phải về nhà của mình! Tôi với chú vốn không có bất kỳ quan hệ...." Lửa giận bùng phát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, đỏ ké, chẳng nói lời thứ hai, đem bàn trà trân quý lập đổ.
Tằng Trạm cảm thấy mệt cho cô bé, bàn trà này nặng tới cỡ nào, không biết cô lấy khí lực ở đâu ra? Âm thanh va chạm đinh tai nhức óc vang lên, đến sàn nhà cũng nứt ra...
Tằng Trạm không tức giận, ngược lại thấy tính cách Uý Lam thật hoang dã, đáng tiếc dùng không đúng chỗ. Anh cũng nên thể hiện chút tính cách đàn ông của mình, đưa tay bắt lấy cằm Uý Lam, hỏi.
" Em nói cho rõ ràng, rốt cuộc muốn thế nào? "
" Tôi muốn trở về thôn, về lại nhà của mình..." Uý Lam uỷ khuất khóc lên, nơi này chẳng có gì tốt, thầy giáo thì biến thái, Tần Cẩn nói cô là tình nhân, còn có chú mỗi ngày đều bắt nạt cô. Cuộc sống như vậy, Uý Lam không thể chịu đựng thêm nữa, cô không cần ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống trước kia tuy kham khổ nhưng ít nhất cô không bị khi dễ.
" Tôi không ở đây, tôi phải đi về..." Uý Lam hét the thé, người giúp việc cũng bị cô bé doạ bỏ chạy.
Tằng Trạm gật đầu " Em đi thu dọn đồ đạc, tôi lập tức đưa em về "