Mục lục
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao chú có thể lấy quần áo cô lau chứ? Tằng Trạm rất nhanh đem cự vật mềm nhũn lau chùi sạch sẽ, lại nhìn về phía cơ thể trần trụi của Úy Lam, không khỏi thở dài, đưa tay tách mở hai chân cô, dùng đai lưng xoa xoa, bàn tay chạm vào chỗ da thịt mềm mại, cự long đang ngủ bỗng cứng rắn vài phần, hai mắt Úy Lam trợn to, không chút nghĩ ngợi, ấn chặt tay anh lại, mắng

" Không cho làm tiếp " Cô đang đau muốn chết, còn muốn lần nữa sao.

Tằng Trạm cười hì hì, cúi đầu hôn lên mặt cô mấy cái, nói " Được, hôm nay làm nhiêu đây thôi, lần sau tiếp tục "

Vừa lau cho cô, bàn tay không an phận nắm lấy bầu ngực đầy đặn vuốt ve liên hồi, thẳng tới khi hai luồng thịt đỏ hồng một mảnh mới buông tha, thấp giọng nhận sai.

" Ừ do tôi không tốt, có hơi mạnh tay, mai mốt sẽ nhẹ nhàng hơn "

Úy Lam im lặng, cầm lấy đồ lót rơi vãi cẩn thận mặc vào, không có đai lưng đúng là rất không quen. Tằng Trạm chỉnh đốn quần áo xong xuôi, lại ngửi tới mùi vị trong phòng...ừ một lát phải mở cửa cho thoáng, lại nhìn chiếc đai lưng trên sàn hỏi " Thùng rác ở đâu?"

Úy Lam chỉ xuống dưới lầu, chần chờ nói thêm " Chú mang ra ngoài hẳng quăng "

Tằng Trạm gật đầu, suy nghĩ kỹ nửa ngày mới lên tiếng " Để tôi đi tìm thuốc cho em, buổi tối mang tới "

Úy Lam lắc đầu không đồng ý.

Tằng Trạm giải thích " Em muốn sinh con với tôi? Tốt thôi, tôi cầu còn không được " Nói xong liền đưa môi áp tới, ngậm lấy miệng cô hôn say đắm, tiếp đó buông ra, thở hổn hển nói " Buổi tối tôi ghé..."

Tằng Trạm nhét đai lưng vào trong túi quần rồi rời đi, Úy Lam lau vội hai mắt, dè dặt cẩn trọng từ phòng đàn ló đầu ra, quan sát không thấy ai, mới nhanh chân chạy về ký túc xá tắm rửa.

Tằng Trạm đi ra ngoài, trong đầu hồi tưởng cảnh xuân kiều diễm vừa rồi, không khỏi xuýt xoa, phòng đàn rất tốt, hơn nữa ngực của cô bé quả thật ngày càng lớn ...

Mấy ngày nay Úy Lam đều không thấy Tô Như, lúc gặp, Tô Như lại đang trên sân khấu biểu diễn, phía dưới là vô số nữ sinh hét hò, Úy Lam tìm một chỗ tùy tiện ngồi xem, Tô Như không chỉ là thầy, mà còn là bạn...khó khăn lắm cô mới có được một người bạn.



Diễn tấu kết thúc, Úy Lam cảm thấy chẳng có gì thú vị nên chuẩn bị trở về ký túc xá, ai ngờ Tô Như đã đứng đợi ngay cửa, gặp cô liền hỏi " Hôm đó em không sao chứ? "

Úy Lam không chút nghĩ ngợi nói " Không có chuyện gì "

Tô Như nở nụ cười bí hiểm " Tôi biết hai người ở trong một phòng luyện đàn khác" Hắn cũng biết bọn họ làm gì trong đó.

Úy Lam há hốc mồm, ngây người nhìn Tô Như, Tô Như giọng điệu càng rỡ hỏi tiếp " Hắn nuôi em? "

Cái gọi là nuôi, theo ý của Tô Như chính là bao dưỡng.

Úy Lam không nói ra lời, đúng là chú nuôi cô, hơn nữa còn nuôi thời gian khá dài, nhưng đánh chết cô cũng không thừa nhận, đó là bao dưỡng. Gương mặt từ kinh ngạc lúc đầu chuyển thành thản nhiên, biết thì biết, cũng chẳng có gì đáng lo, Úy Lam tức giận vòng qua người Tô Như bước đi, Tô Như đuổi theo phía sau nói " Chúng ta phải nói cho rõ ràng cái đã "

Úy Lam đột ngột dừng lại, không khí phút chốc rơi vào trầm mặc, cuối cùng cô mím môi, kiên định nói "Tôi thích chú!"

Nếu không thích, sao cô cho chú chạm vào người, nếu không thích, bị chú làm như vậy cô đã lấy dao làm thịt chú từ lâu.

Tô Như bám riết không tha " Em còn nhỏ, nào biết thích là cái gì "

Úy Lam lớn giọng mắng " Anh không phải thầy tôi, về sau không cần anh dạy " Người bạn Tô Như này có hay không cũng chẳng sao, không thể so sánh với chú được.

Úy Lam rời đi, Tô Như kéo mạnh cánh tay cô, nói " Trầm Úy Lam, em không sợ tôi đem mọi việc nói ra hay sao "

Cánh tay bị nắm đau, Úy Lam nghiến răng nói " Thích thì cứ đi nói, tôi không sợ "



Cô bé này còn rất gan lỳ...Tô Như buông cánh tay Úy Lam, hạ giọng " Em còn nhỏ, làm chuyện như vậy là không đúng "

Úy Lam cũng không buồn đáp lại, xoay người đi thẳng.

Về tới ký túc xá, Úy Lam liền gọi điện thoại cho Tằng Trạm, một lúc lâu, anh mới bắt máy " Ừ .." Công việc bề bộn, mấy ngày anh chưa gọi cho côb

Úy Lam mất hứng, vặn hỏi " Chú đang làm cái gì?"

" Một núi công việc đang chờ " Đêm đó sau khi đưa thuốc xong, đã mấy ngày nay anh chưa được gặp cô.

Úy Lam bắt đầu suy nghĩ vu vơ, cô thường nghe người khác nói, một khi ngủ cùng đàn ông họ sẽ nhanh chóng thay lòng...đắn đo suy tư cả buổi, cô quyết định, nếu chú cũng như vậy, về sau nhất quyết không ngủ với chú nữa.

Thấy Úy Lam cứ im lặng, Tằng Trạm đè lại cổ họng đang đau rát, nhẹ giọng nói " Không có chuyện gì cúp máy nhé "

Úy Lam phát hỏa, hung hăng gào vào điện thoại " Ừ cúp đi " Xong vứt điện thoại qua một bên, bạn cùng phòng nhìn Úy Lam chăm chú, dè dặt hỏi

" Bạn làm sao vậy? "

Úy Lam xé rách tấm chăn, giọng buồn bực " Không sao!" Bộ dạng kia giống như con cừu nhỏ bị ấm ức.

Chuyện kết hôn của Tằng Trạm vẫn chưa được hủy bỏ, việc như vậy ai cũng không tình nguyện lên tiếng trước, hơn nữa dựa theo ý muốn của Tằng Hải và Tần Thế Vinh, khiến hai người làm con như Tằng Trạm và Tần Cẩn đều không xoay chuyển được tình thế, lại nói, dạo này Úy Lam luôn ở trong trường, Tần Cẩn tưởng rằng Tằng Trạm đã không còn lui tới với cô bé, tâm cũng dần buông lỏng. Lại thêm Tần Thế Vinh ở bên cạnh không ngừng khuyên nhủ " Đàn ông ai chẳng như vậy, nếu con muốn tìm một người không bao giờ phạm sai lầm, có lẽ cả đời này con cũng tìm không thấy, tương lai Tằng Trạm vô cùng sáng lạn, ba có thể bảo đảm, còn là một người đàn ông tốt, con tha thứ cho nó lần này đi, về sau lại thuần phục nó, đó là người đàn ông hiếm có "

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Cẩn nghe ba mình nhận xét về Tằng Trạm, cô xác định bản thần vẫn còn thích Tằng Trạm, bất quá đối với chuyện xảy ra trước đó cô luôn canh cánh trong lòng, nhưng mấy lần gặp mặt vừa qua, biểu hiện của Tằng Trạm cũng không có vẻ phản đối...

Gọi cho Tằng Trạm xong, Tần Cẩn đi thẳng tới văn phòng của anh, hai người họ vốn là một đôi, ai cũng không thể nói cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK