Với thiên phú dị bẩm, cộng thêm ngày thường luôn nỗ lực học hỏi, chỉ một thời gian ngắn, Uý Lam đã trở thành người nổi bật nhất so với toàn bộ học sinh trong trường, cô giáo Trần, người giảng dạy trực tiếp cho Uý Lam cũng không ngừng bồi dưỡng, đối với cô bé cực kỳ chiếu cố.
Qua mấy tháng, cô giáo Trần liền dẫn theo nghệ sĩ đàn cello tiếng tăm lừng lẫy tên Lương Nhạc, tìm gặp Uý Lam, cô bé vô cùng bất ngờ, không biết bản thân có tài cán gì khiến cho cô giáo Trần coi trọng mình đến vậy.
Uý Lam chỉ đơn thuần yêu thích đàn violon xen, mơ ước rất nhỏ nhoi, muốn kéo được một bản nhạc hoàn chỉnh, trái lại chưa bao giờ đặt kỳ vọng lớn lao hay có điểm dã tâm nào. Năm nay cô giáo Trần đã hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt hiền hoà, nắm lấy tay Uý Lam giới thiệu với Lương Nhạc
" Đây là đứa học trò mà cô tâm đắc nhất, tuy mới học không lâu, nhưng tiềm lực vô hạn "
Cô giáo Trần quay đầu nở nụ cười đối với Uý Lam, nói " Chắc em đã biết đây là nghệ sĩ đàn cello trẻ tuổi và có thực lực nhất hiện nay, Lương Nhạc "
Uý Lam đương nhiên biết vị này, mọi người trong trường ai cũng hâm mộ, mơ ước được như Lương Nhạc. Năm nay Lương Nhạc hai mươi sáu tuổi, nheo mắt đánh giá cô bé đang ôm cây đàn violon xen trước mặt, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt trong veo, đơn thuần, ngoài trừ trợn lên vì ngạc nhiên cũng không pha lẫn chút vui mừng nào. Càng là người không có tạp niệm, tiếng đàn kéo ra càng lay động lòng người. Bất giác Lương Nhạc nhớ lại thuở nhỏ của mình, cô cũng đơn thuần yêu thích đàn violon xen, luôn khắc khổ luyện tập, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ trở thành nhà diễn tấu tài ba.
" Lương Nhạc, em hãy mang cô bé theo, cố gắng dạy dỗ về sau nhất định sẽ toả sáng " Cô giáo Trần cười nói, tiếp đó quay sang Uý Lam, yêu thương sờ sờ đầu cô, nói khẽ " Hãy đi theo Lương Nhạc, cô ấy rất lợi hại, em có thể học được nhiều thứ, về sau tiền đồ thênh thang "
Uý Lam trừng mắt nhìn cô giáo Trần, thấp giọng đáp " Em chỉ muốn học đàn ở trường " Một câu nói làm cô giáo Trần không khỏi nghẹn lời.
Trong ngôi trường này, bất kỳ người nào cũng lo lắng cho tiền đồ mai sau của mình? Cho dù không có dã tâm đi nữa, nhưng đứng trước cơ hội tốt như vậy, có ai lại chọn bỏ qua.
Lương Nhạc thừa dịp cô giáo Trần chưa phát hoả, lôi kéo Uý Lam nói " Em theo tôi cũng giống như đi học vậy thôi, tôi sẽ hết lòng dạy dỗ em thành tài "
Uý Lam cúi đầu, có chút né tránh, căn bản là cô không cần Lương Nhạc dạy....
" Em không muốn, em học ở trường...tốt lắm " Uý Lam không biết cự tuyệt thế nào cho phải, cái cô để tâm duy nhất là, nếu đi theo Lương Nhạc thời gian còn lại sẽ không còn bao nhiêu, cô với chú thời gian chung đụng đã ít tới đáng thương, còn muốn giảm tiếp sao? Cô không đồng ý, tuyệt đối không.
" Em cứ cẩn thận nghiền ngẫm, tôi sẽ nói chuyện với chú của em " Cô giáo Trần híp mắt nói, giơ tay chỉ chỉ vào trán Uý Lam " Đứa nhỏ ngu ngốc này, tiền đồ cực tốt không thích, vậy cuối cùng em muốn cái gì "
Uý Lam rất muốn nói với cô giáo, thực ra em chỉ cần mình chú là đủ rồi. Nhưng lời này không thể nói lung tung được.
Cô giáo Trần quay đầu, liền gọi điện cho Tằng Trạm, Tằng Trạm cũng vô cùng quyết đoán, nói việc này do Uý Lam định đoạt, con bé muốn thế nào liền theo thế đấy. Hết gặp Uý Lam, lại đến Tằng Trạm, cô giáo Trần sốt ruột muốn chết, nhưng cô kiên quyết không buông tha một cơ hội tốt như vậy. Cô giáo Trần mong Tằng Trạm suy ngẫm kỹ càng việc này, khuyên nhủ Uý Lam mấy câu.
-----
Buổi tối Tằng Trạm ôm Uý Lam làm tổ trên ghế sô pha, đột nhiên anh lên tiếng " Em thật không muốn đi theo người khác học hỏi?"
Tằng Trạm không nói thẳng tên Lương Nhạc, chỉ dùng từ người khác đề cập.
Uý Lam thản nhiên gật đầu.
" Tại sao?" Tằng Trạm tươi cười, dùng sóng mũi cao ngất cọ cọ chóp mũi của cô.
Uý Lam xoay người, dựa đầu lên lồng ngực rộng lớn của anh, nhỏ giọng nói " Chú lúc nào cũng bận rộn, bởi vậy tôi muốn giành thời gian ở cùng với chú "
Có đôi khi Uý Lam luôn nhanh mồm nhanh miệng, bất quá toàn lời thật lòng ... đánh thẳng vào tim anh. Cô bé này đâu biết lời nói của mình có bao nhiêu kích thích, đôi mắt to tròn mở lớn, vẻ mặt ngây thơ vô tội, giọng điệu ẩn chứa uất ức không thôi.
" Chú, tôi muốn ở bên chú " Uý Lam kéo chiếc áo sơ mi màu đen của anh, tha thiết nói " Tôi lúc nào cũng nhớ đến chú "
Tằng Trạm có phần sợ hãi, trước đây chiếm lấy cô bé vì dục vọng, hiện tại thì sao? Không cần đụng chạm thể xác cũng cảm thấy lo lắng nhớ nhung ... anh đã thật lòng thật dạ yêu Uý Lam, một cô bé chưa thành niên, một người nhỏ hơn anh những mười một tuổi ..Tình huống hiện tại không quan trọng, nhưng còn tương lai? Anh có thể cho cô cái gì?
Tằng Trạm vuốt mái tóc đen mượt của cô, dịu dàng nói " Tôi cũng chưa bao giờ nói sẽ rời xa em "
Uý Lam ôm anh thật chặt, khẽ " Ừ " một cái.
Lều trại phía dưới đã dựng đứng, căng phồng cứng ngắt, bất quá nhìn vào đôi mắt Uý Lam, thế nào lại trong sáng sạch sẽ, cô bé rõ ràng ... là đang dụ dỗ anh đó!
" Em muốn làm gì? " Tằng Trạm hít một hơi thật sâu, đưa tay nhéo hai má Uý Lam.
Uý Lam nhếch miệng, vui vẻ cười rộ lên nói " Cái gì cũng làm "
Cô bé giống như con hồ ly nhỏ gian xảo, động tác cực kỳ nhanh nhẹn nhào qua, hai tay giữ lấy đầu Tằng Trạm, đôi môi đỏ hồng ập đến, thình lình tập kích khiến Tằng Trạm choáng váng, ngây ngất. Toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn đều đặt trên người Tằng Trạm, hai luồng thịt non phía trước cọ lên ngực anh, liên tục chà xát lên xuống, miệng không ngừng gặm cắn bờ môi mỏng của anh, dần dần bắt đầu cục cựa, dùng cặp mông tròn trịa khiêu khích vật nam tính đang sưng to ... Một cô nhóc lại đi làm động tác kích tình này, thật khiến người khác chướng tai gai mắt.
Tằng Trạm cũng chịu không nổi, giữ chặt eo cô, hỏi " Làm gì đó?"
Uý Lam hất cằm, rất thành thật trả lời " Làm chú "
Tằng Trạm bật cười, nhướng mày đính chính " Cho dù muốn, cũng phải do tôi làm em mới đúng "
Nói xong định cởi bỏ quần áo trên người cô. Uý Lam không thuận theo, lắc đầu quầy quậy.
" Không muốn ...Chú...chú cho tôi cưỡi một lần đi, một lần thôi cũng được "
Tằng Trạm liếc mắt nhìn cô " Lớn như vậy rồi nói chuyện văn minh một chút "
Uý Lam đang cởi đồ, ngẩng đầu trừng anh một cái nói " Tôi học từ chú " Thoát hết chỉ chừa lại kiện nội y màu đen, hai má Uý Lam đỏ ửng, thẹn thùng chỉ vào ngực mình hỏi " Màu đen, có phải ...ừ...rất đẹp mắt phải không?"
Hai điều thỏ trắng nõn nà, ẩn núp trong cúp áo ngực đen tuyền, theo mỗi nhịp thở của Uý Lam khẽ rung rinh mời gọi, liếc sơ qua đã biết nó có bao nhiêu hấp dẫn. Tằng Trạm nuốt nước bọt, không chút xấu hổ gật đầu.
" Tốt lắm "
Uý Lam lập tức cao hứng, hỏi tiếp " Chú thích đúng không?"
Cô rướn người, đưa bộ ngực đến trước mặt Tằng Trạm, vừa tắm rửa xong, mùi hương sữa tắm thoang thoảng, nhẹ nhàng khoan khoái thật sâu kích thích hóoc-môn nam tính trong anh.
" Tất cả của em, tôi đều thích " Tằng Trạm lè lưỡi liếm lên vùng thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, tay còn lại vuốt ve vùng lưng mịn màng của cô.
" Ừm..." Uý Lam rên khẽ, tính ra đã một tháng rồi cô với chú chưa làm chuyện kia.
Đầu lưỡi Tằng Trạm len lõi vào trong nội y của cô, ở trên bầu ngực căng mọng tìm tới đỉnh nhọn mềm mại, không thể cuốn vào miệng nhấm nháp chỉ có thể dùng chiếc lưỡi đùa bỡn một hồi. Lăn qua lộn lại một hồi, gãi gãi tới khi đầu nhũ tiêm trở nên đỏ tươi ướt át, nửa muốn lôi ra ngoài tiếp tục chơi đùa, nửa muốn đặt ở bên trong chơi trò ẩn núp.
Uý Lam chống đỡ không xong, cả người mềm nhũm, hơi thở ồ ồ ...
" Chú..." Âm thanh nũng nịu vang lên, hai mắt phản chiếu tia sáng khác thường, lông mi run run lợi hại.
Hạ thể Tằng Trạm cương cứng nhức nhối, trực tiếp chỉa thẳng vào đùi cô. Uý Lam ôm cổ Tằng Trạm, chôn khuôn mặt nóng bừng vào hõm vai của anh. Đúng là cô đang nhóm lửa tự thiêu mình mà! Tằng Trạm liếm mút thời gian thật lâu, Uý Lam có chút mất hứng, níu lấy tóc anh, nhỏ giọng thì thầm.
" Để tôi tiếp nhé ..."