Tằng Trạm nhíu mày hỏi " Xảy ra chuyện gì? "
" Hôm này là ngày giỗ mẹ Tiểu Cẩn....Tiểu Cẩn uống thuốc ngủ, mau tới bệnh viện đi " Tần Thế Vinh đọc tên bệnh viện xong lập tức cúp máy.
Tình huống đại khái là, mẹ Tần Cẩn qua đời đã ba năm, hôm nay là năm mới Tần Thế Vinh dẫn theo người phụ nữ về giới thiệu, Tần Cẩn không thích, lại nghĩ không thông, trong một phút nông nổi uống thuốc ngủ. Tằng Trạm đau đầu, liếc nhìn Uý Lam đang ngủ say trên giường, đành thay quần áo đi ra ngoài, hiện tại đã ba giờ sáng, lựa chọn thời gian thật hay.
Hai mươi phút sau, Tằng Trạm có mặt tại bệnh viện, Tần Cẩn còn đang được cấp cứu, vẻ mặt Tần Thế Vinh vô cùng lo lắng, không ngừng đi qua đi lại, ít phút sau Tằng Hải cũng chạy tới. Tần Thế Vinh thở dài.
" Đều do chú không tốt "
Tằng Trạm không để ý tới Tằng Hải, tiến lại vỗ vỗ vai Tần Thế Vinh an ủi " Sẽ không có chuyện gì đâu, chú đừng lo lắng quá "
Tần Thế Vinh suy sụp ngồi xuống ghế dài, Tằng Trạm nhìn Tần Thế Vinh suy ngẫm, Tần Cẩn không phải cô gái yếu ớt, nhất định Tần Thế Vinh đã chạm tới giới hạn nhẫn nhịn của cô, có lẽ hoàn cảnh Tần Cẩn cũng khá giống anh. Tằng Hải nhìn Tằng Trạm ho khan một tiếng nhắc nhở.
" Thằng nhóc này gặp ba cũng không chào một tiếng "
Tằng Trạm đứng thẳng lưng, giơ tay chào theo tiêu chuẩn quân đội " Tham mưu vẫn khoẻ "
Thằng nhóc này, không biết lại nuôi ý tưởng gì....Tằng Hải không muốn để ý đến Tằng Trạm, liền xoay mặt đi. Tằng Trạm bỏ tay xuống, quay đầu nhìn cửa phòng cấp cứu, anh chẳng kinh hoàng, cũng không đau lòng, chỉ thấy tiếc cho Tần Cẩn, dù gì cô vẫn còn rất trẻ. Rửa ruột xong, Tần Cẩn được đẩy ra ngoài, sắc mặt chỉ hơi trắng một chút, Tằng Trạm đi theo Tần Thế Vinh vào phòng, nghe ông thở dài.
" Tiểu Cẩn rất đơn thuần, mấy năm nay cũng do chú ít quan tâm đến nó "
Tằng Trạm im lặng, sau đó Tần Thế Vinh nói thêm " Chú muốn để cho Tiểu Cẩn đi chơi một chuyến cho khuây khoả "
Đi một chuyến? Tằng Trạm xem như đã hiểu lời Tần Thế Vinh ám chỉ, là muốn anh bồi Tần Cẩn đi chơi.
Tần Thế Vinh cười cười " Hai đứa đã đính hôn, xem như chú Tần tạo cơ hội cho hai đứa bồi dưỡng tình cảm "
Tằng Trạm chưa trả lời, Tằng Hải đã xem vào " Hai đứa còn trẻ, nên đi ra ngoài vui chơi nhiều hơn "
Tần Thế Vinh gật đầu, nói " Bạn chú mới xây một làng du lịch, cách thành phố G không xa, không khí trong lành, con dắt Tiểu Cẩn tới đó giải sầu đi, trở về chú sẽ sắp xếp công việc mới cho con "
Tằng Trạm bỗng nhiên hối hận, muốn lập đổ Tằng Hải hoàn toàn có thể dựa vào thực lực bản thân, không cần thiết...nhưng phải mất bao nhiêu năm? Hay chờ tới lúc Tằng Hải chết đi? Đúng là quá chậm, Tằng Trạm nở nụ cười, gật đầu đồng ý. Tần Cẩn ngủ rất sâu, Tằng Trạm ngồi một bên, nhìn cô chăm chú, nhưng trong lòng chưa bao giờ có bóng dáng của cô.
Sáng sớm hôm sau Tần Cẩn mới tỉnh lại,nhìn ánh mắt đầy tơ máu của Tằng Trạm, đáy lòng đau xót, nắm lấy tay anh nói " Anh thức cả đêm?"
Tằng Trạm gật đầu, vỗ vỗ bàn tay Tần Cẩn, nói " Dù xảy ra chuyện gì cũng không nên lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn "
Tần Cẩn ngẩn người, đưa mắt nhìn sang chỗ khác " Anh về nghỉ đi, em sẽ không như vậy nữa đâu " Rồi nhìn Tằng Trạm cổ nở nụ cười nói tiếp " Anh đã mệt lắm rồi "
Sợ Tằng Trạm lo lắng không chịu về, Tần Cẩn nhờ anh lấy dùm di động, gọi điện cho cô bạn thân. Đáy lòng Tằng Trạm thở dài...nếu anh và Tần Cẩn ở chung....Anh không muốn nghĩ tiếp, vì chung quy điều đó là không thể. Tằng Trạm thuộc típ người luôn làm theo trái tim, căn bản anh đối với Tần Cẩn không hề có cảm giác, còn với Uý Lam...cảm giác thật mãnh liệt.
Tần Cẩn cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói " Một chút nữa bạn em sẽ tới, anh trở về đi "
" Vậy chờ bạn em tới đã "
Năm mới phải vào bệnh viện, tâm trạng anh có chút không vui, đợi bạn Tần Cẩn đến, anh liền đi về nhà. Vừa mở cửa bước vào, Tằng Trạm liền sững sờ, trong nhà có giày của Barbie, vội vàng đưa mắt nhìn vào trong liền thấy, trên sô pha, Uý Lam cả người nép ở trong lòng Barbie, bàn tay nhỏ nhắn của cô còn nắm lấy tay Barbie lôi kéo, Tằng Trạm nổi nóng, anh mới ra ngoài chưa được bao lâu, cô lại dám vụng trộm gọi đàn ông tới nhà.
Tên Barbie này đúng là trái bom, có thể nổ bất cứ lúc nào, anh phải chú ý đề phòng mới được.
Uý Lam nhìn thấy Tằng Trạm trở về, cười hì hì hỏi " Sao chú lại về?"
Tằng Trạm tức giận liếc cô một cái, đây là nhà anh, anh muốn về lúc nào thì về. Barbie nhìn đại ca của mình, thấy sắc mặt anh đen thui, liền hiểu ý, vội đẩy Uý Lam ra, cười nói " Uý Lam nói ở nhà một mình rất sợ nên ..."
Tằng Trạm lạnh nhạt lên tiếng " Cậu về trước đi "
Uý Lam mất hứng chen vào " Tôi không muốn anh Barbie đi "
Barbie xẩu hổ cúi đầu, cô bé này rất biết thêm dầu vào lửa. Barbie không đợi Tằng Trạm nói tiếng thứ hai, liền nhanh chóng ra về, trước khi đóng cửa Tằng Trạm dặn.
" Về sau, Uý Lam có gọi cậu cũng đừng tới "
Lời này...rất thẳng thắn nha, Barbie cảm thán, Tằng Trạm luôn là người như vậy, cái gì của anh ai cũng đừng mơ tưởng, tóm lại...Tằng Trạm thật lòng thích Uý Lam, là anh em bao nhiêu năm Barbie rất dễ nhận ra.
Barbie vừa đi, Uý Lam liền nhăn nhó " Chú về liền đuổi anh Barbie đi, vậy chú đừng về nữa "
Tằng Trạm hừ lạnh một cái, chất vấn " Rốt cuộc tôi là chú em hay nó là chú của em? "
Đặt mông ngồi xuống cạnh cô, khuôn mặt Tằng Trạm ai oán mười phần, đây cũng là lần đầu tiên anh hâm mộ gương mặt xinh đẹp của Barbie.
@ chú về liền đuổi Barbie đi, vậy chú đừng về nữa
Ôi ôi Uý Lam...ngây thơ dễ sợ...cho anh ghen chết luôn