• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lilac | Beta-er: lnc

Đêm trước ngày thi đại học, Doanh Kiêu không có cảm giác gì. Ngược lại là Cảnh Từ, người mà từ trước đến giờ coi thi cử là chuyện đơn giản như cơm bữa lại lo lắng khác thường.

Trên mặt cậu không để lộ biểu cảm gì, vẫn cứ lãnh đạm như cũ. Nhưng Doanh Kiêu để ý thấy trong vòng mười phút ngắn ngủi cậu đã kiểm tra túi đồ dùng của mình đến tận ba lần, còn soạn trước quần áo mình sẽ mặc vào ngày mai.

"Bảo bối, em đang làm gì đấy?" Doanh Kiêu thả quả vải trong tay lên bàn, cười nói: "Để vải nghỉ một lát là hết lạnh đó."

Cảnh Từ không quay đầu lại: "Anh ăn đi."

Thực ra là cậu quan tâm quá nên loạn, trong kì thi thử cuối cùng của năm mười hai, Doanh Kiêu chưa bao giờ lọt khỏi top ba của lớp. Nếu không có vấn đề gì phát sinh thì vào cùng trường đại học với cậu là chuyện chắc cú.

Sợ Doanh Kiêu nhận ra điều gì rồi cũng sẽ lo theo, Cảnh Từ nghĩ một lát rồi lại nói thêm: "Em không thích ăn vải."

Doanh Kiêu xùy một tiếng, rút một tờ khăn giấy lau tay, đứng dậy bước qua.

Cảnh Từ không để ý đến hành động của hắn, đang định kiểm tra lại lần nữa cho chắc chắn thì một cánh tay chợt vươn tới từ phía sau, vòng qua cổ cậu.

Tiếp đến, đầu gối hơi cong bị đỉnh một cái. Giây sau đó, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng. Chờ đến khi Cảnh Từ phản ứng lại, cậu đã bị Doanh Kiêu đỡ eo đè ngã xuống đất.

"Anh?" Cảnh Từ thở gấp, chưa kịp hoàn hồn nắm lấy cánh tay Doanh Kiêu: "Anh... anh làm gì thế?"

"Qua tìm em ăn vải." Doanh Kiêu vươn hai ngón tay thon dài, miết nhẹ đôi môi Cảnh Từ: "Há miệng nào."

Cảnh Từ còn đang mơ hồ, không hiểu ăn vải với bị đánh liên quan gì đến nhau nhưng cơ thể lại nghe lời hắn nói trước.

Doanh Kiêu khúc khích cười, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu, thần tốc tiến quân vào trong.

Qua một hồi lâu, phòng khách mới vang lên chất giọng trầm thấp của Doanh Kiêu: "Vải có ngọt không?"

Cảnh Từ bị hôn đến hô hấp không thuận, tim đập rộn lên. Nghe vậy, cụp mắt gật đầu.

Quả thực rất ngọt, ngay cả khoang miệng Doanh Kiêu cũng tràn ngập ngọt ngào.

"Vậy còn muốn ăn nữa không?"

"... Ăn."

"Tự mình tới." Doanh Kiêu ngẩng đầu, cách cậu xa một chút, cong môi nói: "Nếm thử nhiều chút mới biết rốt cuộc mình có thích hay không chứ."

Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Từ lập tức hiểu ý hắn.

Yết hầu cậu giật giật, một tay chống xuống đỡ cả nửa người trên, ngẩng đầu tìm môi Doanh Kiêu.

Doanh Kiêu làm chuyện xấu, lúc cậu sắp chạm tới thì nhanh chóng lui ra sau.

Cảnh Từ hôn vào không khí, nhất thời sửng sốt.

"Tiếp tục đi chứ." Doanh Kiêu nhướng mày, như không biết mình vừa làm gì, uể oải nói: "Sao lại bỏ cuộc giữa chừng?"

Cảnh Từ tính tình tốt, bị bắt nạt như thế cũng không giận. Từ từ đưa tay lên vai hắn rồi tiến lại gần.



Lần này, Doanh Kiêu không trốn nữa. Sau khi để cậu hôn một lúc, hắn quay người lại ấn cậu xuống đất, hôn thật sâu.

"Lo đến thế làm gì?" Doanh Kiêu sờ tóc Cảnh Từ, bật cười: "Cũng không phải là không thi đỗ, dù không nhớ đề thi nhưng đây đã làm lần thứ hai tiến cung rồi."

Cảnh Từ xấu hổ mím môi: "Không hiểu có chuyện gì."

"Nếu như em thực sự cảm thấy bất an..." Doanh Kiêu cắn vành tai cậu nhỏ giọng nói: "Vậy để anh dính chút vía học thần đi, biết đâu anh còn có thể đạt được giải thưởng cao nhất thành phố gì đó."

Trước kì thi đại học một tuần, Cảnh Từ đắt như tôm tươi, cứ đi đến đâu là có người xin bắt tay đến đó, nhiều khi ngay cả Doanh Kiêu cũng không phòng được.

Dù biết chẳng qua chỉ là an ủi về mặt tâm lý nhưng sau khi nghe Doanh Kiêu nói, Cảnh Từ lại như quỷ thân xui khiến mà động tâm.

Nhưng cậu vẫn có chút băn khoăn...

"Bỏ... bỏ đi," Cảnh Từ suy tư mãi, vẫn là từ chối: "Để thi xong đi, chúng ta phải giữ đủ tinh lực."

Một câu còn chưa kịp dứt thì cằm đã bị nắm lấy.

"Em nói ai thiếu tinh lực?" Doanh Kiêu cười nửa miệng nhìn cậu: "Thử nói lại lần nữa xem?"

"Không..." Cảnh Từ muốn giải thích nhưng Doanh Kiêu không muốn nghe.

Đêm đó, Doanh Kiêu dùng thực lực chứng minh mình "không đủ tinh lực". Ngày hôm sau, tỉnh dậy khoan khoái thong thả bước vào phòng thi.

Cảnh Từ không đưa hắn đi.

Lúc hai người không đi cùng nhau, một người không đi đến đưa người kia đã trở thành truyền thống của nhà hai người họ.

Ông trời phù hộ, thời tiết trong khoảng thời gian thi đại học năm nay không quá lạnh cũng không quá nóng.

Hơn ba trăm nghìn sĩ tử tỉnh Đông Hải cuối cùng cũng được thả phanh sau hai ngày thi căng thẳng.

Doanh Kiêu ước tính điểm của bản thân một chút, thấy khoảng 710 điểm là ổn. Không cần nghĩ nhiều, hắn trực tiếp điền đơn vào Bắc Đại, nguyện vọng một là chuyên ngành kinh tế ứng dụng, nguyện vọng thứ hai và ba lần lượt là kinh tế và tài chính.

Sau khi thầy Lưu thấy hai nguyện vọng cuối của hắn, ông do dự nhưng vẫn nhắc: "Ngành tài chính bên Thanh Hoa tốt hơn Bắc Đại chút đấy."

Nếu hai năm trước có người nói với thầy Lưu rằng trong tương lai Doanh Kiêu sẽ chọn giữa Thanh Hoa và Bắc Đại thì điều đầu tiên mà thầy Lưu làm đó là đánh bể đầu chó của người đó.

Đây là đang coi ai là thằng đần vậy?!

Nhưng ai có thể ngờ được rằng, anh chàng gai nhím đầy mình, ngày nào lên lớp không ngủ cũng là nghịch điện thoại ấy giờ đây lại có thành tích tốt đến vậy.

"Em biết." Doanh Kiêu nhìn Cảnh Từ một cái, lười biếng dựa lưng vào ghế, ám chỉ nói: "Em chỉ ghi danh Bắc Đại thôi."

Thầy Lưu ngẩn ra, sau cũng thở phào: "Em tự quyết định là được."

Hóa ra Doanh Kiêu còn có tư tình với Bắc Đại, khó trách lên năm mười một lại cố gắng nỗ lực đến vậy.

Thầy Lưu vui vẻ thở dài, quả nhiên khi lòng có lý tưởng thì khả năng là vô hạn.

Sau khi đăng ký làm tình nguyện viên, Cảnh Từ cùng Doanh Kiêu tản bộ về nhà, vừa đi vừa bàn chuyện du lịch sắp tới.

Ba người Hà Chúc đã định ngày bay, cơ hội gặp gỡ sau này cũng ít đi. Mấy người bàn tính với nhau một chút, định kết bạn ra ngoài chơi một vòng.

"Lý Trụ cũng đi." Cảnh Từ hơi tránh ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nói: "Như vậy thuê ba phòng là vừa đẹp."

"Ừ." Lúc băng qua đường, Doanh Kiêu kéo cậu về phía mình: "Chúng ta đi với họ trước, chờ sau này rồi lại tự đi riêng với nhau. Em có muốn..."

Lời còn chưa dứt thì điện thoại trong túi chợt rung lên.

Doanh Kiêu lấy ra liếc nhìn, trực tiếp từ chối.

Cảnh Từ thấy vậy, thuận miệng hỏi: "Tiếp thị?"

"Không phải." Doanh Kiêu nói: "Bố anh."

Bước chân Cảnh Từ chậm lại.

"Vẻ mặt em như thế là sao đó?" Doanh Kiêu khẽ gõ trán cậu: "Ông ấy đối với anh hiện tại chẳng khác người dưng là bao, cũng không có ảnh hưởng gì."

Cảnh Từ biết Doanh Kiêu không cần an ủi nhưng cậu vẫn muốn nói gì đó. Nhưng cậu chưa kịp nói thì điện thoại Doanh Kiêu lại rung.

"Nhận đi." Cảnh Từ biết cứ tiếp tục như vậy không phải cách, vậy nên thấp giọng nói: "Để xem ông ấy rốt cuộc muốn thế nào, cùng lắm thì sau này chúng ta đổi số."

Doanh Kiêu nghe cậu: "Được."



Điện thoại vừa thông, ông Doanh đã chờ không nổi, vội nói: "Kiêu Kiêu, thi xong rồi chứ?"

Doanh Kiêu nhàn nhạt ừ một tiếng.

Ông Doanh thấy Doanh Kiêu chịu để ý đến mình, thở phào một hơi nhẹ nhõm, lấy lòng nói: "Con muốn vào trường nào? Để ba nghĩ cách cho con! Trường của anh con thì sao? Ba..."

Doanh Kiêu lạnh lùng cụp mắt, cắt lời ông: "Anh ai?"

"Là ba lỡ lời." Ông Doanh vội nói: "Trường của Thắng Quân là 211, trong tỉnh mình cũng có thứ hạng cao, ba thấy tốt lắm."

Doanh Kiêu giễu cợt: "Tôi thấy chẳng ra làm sao."

Ông Doanh lập tức đổi lời: "Là chẳng ra làm sao, ít nhất cũng phải 985." Ông ta hơi ngừng một chút, thử thăm dò hỏi: "Vậy con về nhà một chuyến? Để ba tham mưu giúp con chút."

"À." Doanh Kiêu theo thói quen lại muốn tìm thuốc, tay vừa sờ được nửa thì chợt bị nắm lấy. Hắn ngẩn ra, quay đầu nhìn sang.

Trên đường người đến người đi, Cảnh Từ cụp mắt đưng bên cạnh hắn, nắm lấy tay hắn. Sống lưng thẳng tắp, mặt không có biểu cảm gì nhưng tai lại hơi đỏ.

Tâm trạng Doanh Kiêu chợt tốt lên trông thấy, hắn cười một tiếng: "Được, quay về thương lượng với mẹ tôi một chút."

Ông Doanh ngẩn người, ngay sau đó lại tức giận gầm nhẹ: "Kiêu Kiêu đừng có quậy! Mẹ con ở đâu ra!"

"Đúng vậy, tôi không có mẹ." Doanh Kiêu nhả từng câu từng chữ, như thể là trần thuật, lại như là nhắc nhở: "Vậy nên miễn thương lượng."

"Con..."

"Sau này đừng gọi tới nữa." Doanh Kiêu không muốn nói với ông ta thêm một chút nào: "Chuyện của tôi không cần ông lo."

Nói xong, hắn trực tiếp cúp máy.

"Đi." Doanh Kiêu cất điện thoại đi, nắm lại tay Cảnh Từ: "Đi đổi số nào, muốn số điện thoại đôi không?"

Giữa mùa hè, đôi tay nóng bỏng của hai nam sinh nắm chặt lấy nhau, lòng bàn tay nhanh chóng tiết mồ hôi nhưng Cảnh Từ không giãy ra khỏi tay hắn: "Được."

Đi một hồi, Cảnh Từ chợt mở miệng nói: "Anh."

"Ừ?"

"Sau này chúng ta không quay lại nữa, ở lại Đế Đô hoặc chỗ khác cũng được."

"Được, em muốn đi đâu thì chúng ta đi đó."

"Ừm."

Thời gian bay nhanh theo gió, thoáng cái đã qua hai mươi ngày.

Sau khi công bố thành tích đi đại học, toàn bộ Thực Nghiệm tỉnh đều chấn động.

Không có cậu, Doanh Kiêu thi được 733 điểm.

Cơ bản là chẳng cần phải nghĩ, thành tích này hoàn toàn là Trạng nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh.

Tuy rằng hiện tại không được tuyên truyền thủ khoa đại học nữa nhưng vô ý hay hữu ý thì vẫn sẽ có không ít tin tức liên quan.

Trong lúc làm việc, ông Doanh tình cờ cập nhật được tin tức liên quan đến kì thi đại học. Vừa thờ ơ liếc qua vừa nghĩ tới Doanh Kiêu.

Con trai nhỏ thành tích kém nhưng lại tự ái cao, vẫn luôn không cho ông ta hỗ trợ.

Nhưng không giúp thì sao, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nó học cao đẳng à?

Ông Doanh nhấp vào một bài báo tin đậu Trạng Nguyên, cảm khái, không biết người ta dạy con thế nào, bản thân minh...

Ông Doanh đứng bật dậy, trừng to mắt...

"Kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay kết thúc, tân khoa Trạng Nguyên tỉnh Đông Hải Doanh Kiêu với tổng số 733 điểm..."

Là, là trùng tên đúng không? Ông Doanh run tay lướt xuống. Khi thấy bức ảnh với độ phân giải cao của Doanh Kiêu đi kèm, điện thoại chợt rơi xuống đất.

Mấy ngày sau, Doanh Kiêu đến tìm thầy Lưu để lấy phiếu điểm.

"Anh Kiêu, trâu bò thật đấy." Sau khi biết điểm của hắn, mấy bạn học cũng đang trong văn phòng thở dài: "Muốn vào Bắc Đại là vào Bắc Đại thật luôn."

Đều tốt nghiệp cả rồi, mọi người khi đối mặt với giáo bá cũng tự nhiên hơn không ít.

Một người trong số đó đánh bạo hỏi: "Anh Kiêu, rốt cuộc thì sao mà cậu thi được điểm cao thế? Có bí quyết gì không?"



"Các cậu..." Doanh Kiêu chậm rãi lướt qua mấy người một lượt, bỗng mở miệng hỏi: "Có yêu đương không?"

"Không có không có!" Mấy người vội lắc đầu.

"Sao có thể yêu sớm chứ!"

"Anh Kiêu muốn nói không thể yêu đương ảnh hưởng học tập đúng không? Chúng tôi đều biết mà."

"Không." Doanh Kiêu khẽ phất phơ tờ phiếu điểm trong tay, lẳng lơ cười một tiếng: "Bí quyết chính là yêu đương đấy."

Mấy người bạn học: "..."

Sau đó, một lời này của Doanh Kiêu truyền mười rồi truyền trăm, cuối cùng bị đẩy lên diễn đàn trường Thực Nghiệm Tỉnh.

Mọi người bà tám rất lâu cũng không tám ra nữ sinh ở bên hắn là ai, cuối cùng đưa ra một kết luận: Giáo bá nói linh tinh.

Ai cũng than thở hắn chẳng phúc hậu gì cả, không nói thì thôi, sao lại lừa người ta yêu sớm chứ?

Ở nhà, Doanh Kiêu ôm Cảnh Từ từ phía sau, dựa cằm lên vai cậu thở dài: "Đầu năm nay, nói thật mà chẳng ai chịu tin."

Cảnh Từ mím môi cười, để hai tờ giấy báo trúng tuyển lại gần nhau, chụp mấy tấm rồi đăng vào vòng bạn bè mà chỉ mình cậu mới thấy.

"Vui như vậy sao?"

"Ừm."

Tờ giấy mỏng manh này là minh chứng về những nỗ lực của Doanh Kiêu cho tương lai hai người.

Doanh Kiêu cười lớn, vén áo Cảnh Từ lên xoa xoa bụng cậu: "Nói mới nhớ, đám người Ngô Vĩ Thành nói đúng, vía học thần quả nhiên hữu dụng thật đấy."

Hắn cố ý hạ giọng, dòng khí ấm áp khẽ vờ lấy tai Cảnh Từ: "Sau này, trước khi thi đều làm như vậy được không?"

Cảnh Từ đỏ mặt không nói gì.

"Không cho dính hả?" Tay Doanh Kiêu cũng đã luồn vào trong quần Cảnh Từ, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ nghiêm trang đứng đắn: "Keo kiệt vậy sao Cảnh Thần?"

Nhịp thở Cảnh Từ có hơi gấp, cậu nuốt nước miếng. Hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "...Cho mà."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Rất lâu sau này...

Thầy Lưu: Lòng có lý tưởng thì khả năng là vô tận, tôi đã từng dạy qua một học sinh tên Doanh Kiêu, hắn...

Bạo chúa giới học thuật khôi phục trí nhớ: Có nhiều chuyện đã xảy ra nhưng ngươi vẫn luôn quá ngây thơ rồi.

Gợi ý cho các đồng chí đây: "Sau khi sống lại hai lần, tôi xuyên lại vào sách" của Ôn Du Khoan, giới thiệu một câu vắn tắt—Giang Thần: Một người đàn ông bị quốc gia nắm trong tay.

Editor có lời muốn nói: Còn một chương ngoại truyện nữa là kết thúc rồi nhưng tui phải nói lời tạm biệt với Doanh Kiêu và Cảnh Từ tại đây thôi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cuộc sống của đôi bạn trẻ sau này có vui có buồn nhưng chắc chắn sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc, chúc cho chúng ta sẽ sớm tìm được một "Doanh Kiêu" hoặc một "Cảnh Từ" của riêng mình nhé. Một lần nữa xin cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn theo dõi truyện ở nhà của chúng mình dù tui biết là ở ngoài kia sẽ còn có nhiều lựa chọn khác. Yêu mọi người rất nhiều ٩(ˊᗜˋ*)و ♡

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK