Beta-er: Pchyo
Mặt Cảnh Từ bỗng nhiên đỏ bừng.
Cậu vội vàng buông vạt áo xuống, kéo khóa áo khoác đồng phục hết cỡ, tức giận trừng mắt nhìn nam sinh trước mặt: "Cậu nói bậy gì đó! Tôi không có tự, tự..." Vế đằng sau thật sự không thể nói thành lời, đành phải cứng cổ nói: "Tôi không làm cái kia!"
Nam sinh thu hết khuôn mặt đỏ bừng của cậu vào đáy mắt, thờ ơ nói: "Nói đi, lần này lại muốn chơi mánh khóe gì với tôi?"
Cảnh Từ không biết nguyên chủ và người này rốt cuộc có quan hệ gì, nhấp môi không mở miệng.
"Tôi đã nói với cậu mấy lần là đừng quấn lấy tôi, nhớ chứ?" Nam sinh cúi người nhìn cậu, giọng nói rất nhẹ, ngữ điệu cũng không có gì khác thường, sau đó lại lạnh lẽo nghiêm khắc: "Thế nào, không phải là muốn đạp vào ranh giới cuối cùng của tôi để thử xem phản ứng của tôi à?"
Hắn dùng bật lửa nhẹ nhàng vỗ lên mặt Cảnh Từ, cười một tiếng: "Thật ra tính tình của ông đây có tốt đâu."
"Nghe nói cậu bảo với những người khác, cậu là bạn trai cũ của tôi? Tới đây nói một chút, chúng ta qua lại khi nào vậy?"
"Ha ——" Hắn rũ mắt, lông mi dày và đậm cũng ngăn không được ánh mắt sắc bén: "Này, ngày mai cậu tìm người khác đi, ông đây không có hứng thú đối với cậu, hiểu không?"
Bạn trai cũ...
Lúc này căn bản không cần nhớ lại, Cảnh Từ đã biết người trước mặt này là ai.
Chính là vai chính công trong tiểu thuyết, Doanh Kiêu.
Bảo sao nguyên chủ liều chết không buông, theo đuổi tới cùng, ngay cả IQ cũng chẳng cần, bởi vì khuôn mặt này thật sự quá xuất sắc.
Thấy cậu chỉ nhìn chính mình không nói lời nào, Doanh Kiêu nhíu mày, dùng tay nhấn mạnh vào mặt cậu, nhấn mạnh: "Nghe rõ chưa?"
Vỏ kim loại của bật lửa ấn lên mặt hơi lạnh lạnh, còn có chút đau, Cảnh Từ chợt hoàn hồn, không chút do dự gật đầu.
"Cậu yên tâm, từ nay về sau tôi nhất định sẽ cách xa cậu."
Làm một con tốt thí tương lai lại có kết cục thảm, cậu ước gì phủi sạch quan hệ với nhân vật vật chính trong truyện. Ngọt sảng văn là phi logic, ai mà biết tác giả sẽ làm gì để công thụ ở bên nhau, sẽ sinh ra tình huống kịch tính gì chứ.
Doanh Kiêu còn tưởng rằng Cảnh Từ sẽ giống ngày trước quấy nhiễu hắn, không ngờ cậu sẽ đồng ý, cực kỳ thẳng thắn.
Hắn khẽ nhíu mày, nhóc con biến thái này đang lạt mềm buộc chặt hay thật sự chuẩn bị từ bỏ?
"Cậu..." Hắn đang muốn nói thêm gì đó, đột nhiên có một đám người từ bên ngoài đi vào.
Cầm đầu là một kẻ cao to, ăn mặc một bộ quần áo bóng rổ, hai cánh tay lộ ra ngoài, cơ bắp gồ lên, trông rất mạnh mẽ.
Nhìn thấy hai người, hắn ta cầm quả bóng rổ trên tay đập mạnh vào tường, cười nguy hiểm nói: "Ôi, đây không phải anh Kiêu à, trốn trong WC làm gì thế?"
Bóng rổ gặp lực cản, hung hăng bắn ngược trở về, lập tức đạp trúng Doanh Kiêu. Hắn không chút để ý mà vươn tay ra, nhẹ nhàng đỡ quả bóng rổ, sau đó liếc mắt nhìn tên cơ bắp: "Mày là đứa nào?"
"Doanh Kiêu! Mày, cmn đừng có mà không biết xấu hổ!" Tên cơ bắp nhận ánh mắt khinh miệt của hắn, tức giận hét to: "Tao nói cho mày biết! Ngày nào còn Lệ Sư tao ở đây, Thực Nghiệm tỉnh không tới lượt mày định đoạt!"
Lệ Sư, Cảnh Từ bỗng ngẩng đầu lên.
Trong tiểu thuyết, hắn ta là một tên vô cùng cặn bã, học cùng lớp Cảnh Từ, gia đình dùng tiền nhét hắn ta vào trường Thực Nghiệm tỉnh. Nhưng mà mới vừa khai giảng không đến một tháng, hắn đã bức một nữ sinh cùng nhảy lầu ở ktx. Cũng may cuối cùng cũng cứu được người đó, Lệ Sư cũng bởi vậy mà bị đuổi học.
Một năm sau, đoán chừng chuyện này đã bị người ta lãng quên, Lệ gia một lần nữa nhét Lệ Sư vào trường Thực Nghiệm tỉnh, bắt đầu học lại từ năm lớp 10.
Doanh Kiêu móc thuốc lá ra, đốt lên, khẽ cắn đầu lọc: "Lệ Sư?"
"Đối!" Lệ Sư cười lạnh một tiếng: "Thế nào, sợ rồi sao? Mấy năm nay người bị ông đây đánh gãy chân, hai tay đếm cũng không hết! Nếu không phải tao tạm nghỉ học thì mày là cái đéo gì chứ?!"
Hắn ta giả vờ hung dữ nhưng thật ra trong lòng rất sợ sệt.
Hắn ta đã từng chính mắt nhìn thấy Doanh Kiêu đánh người, thiếu niên đang cười nhưng tay lại dí đầu người khác xuống bể bơi, mặc cho người nọ có giãy giụa xin tha như thế nào cũng không buông tay, chỉ trơ mắt nhìn đối phương dần dần mất sức, sặc nước...
Sự lạnh lùng và tàn nhẫn toát ra từ trong xương, khiến cho Lệ Sư cảm thấy sợ hãi mỗi lần tỉnh mộng.
Không chỉ có vậy, một năm trước, Lệ Sư còn nghe nói Doanh Kiêu đánh giáo viên trường Thực Nghiệm tỉnh, sau đó không những không nhận hình phạt nào mà mà còn có thể đi học bình thường.
Lần này, nếu không phải bên kia đặt nhiều tiền cược khiến hắn ta thật sự không có cách nào từ chối, hắn ta chắc chắn sẽ không tìm đến tên này gây rối.
Cơ hội ngày ngày hôm nay, nhìn có vẻ là trùng hợp, những thực tế hắn ta đã chờ lâu lắm rồi.
Từ lúc nhìn thấy Doanh Kiêu đi một một mình, hắn ta biết thời cơ của mình đã tới. Doanh Kiêu cho dù có lợi hại, nhưng cũng không thể địch lại nhiều người, hơn nữa phe hắn ta tổng cộng có tám người, mỗi người đều là những tay đánh nhau lão luyện, có thể đè chết hắn.
Doanh Kiêu cười nhạo, lười biếng nhả một làn khói: "Không biết."
"Đệt mẹ mày!" Năm lần bảy lượt bị phớt lờ, sự sợ hãi trong lòng Lệ Sư nhanh chóng bị tức giận thay thế, hắn ta chỉ tay vào Doanh Kiêu: "Biết điều một chút, gọi một tiếng anh Sư, tao..."
Doanh Kiêu dùng một chân đá hắn ta ngã xuống đất, sau đó dùng một tay xách hắn ta dậy, ấn lên trên bức tường xi măng: "Đệt ai?"
Toàn thân hắn toát ra hơi thở lạnh lẽo, không còn chút dáng vẻ lười biếng ban nãy. Hắn rũ mắt, đấm một phát vào bụng hắn ta: "Lại đây, lặp lại cho bố mày nghe mày muốn đệt ai?"
Lệ Sư đau đớn hét lên, chân tay vung loạn xạ muốn phản kháng. Doanh Kiêu giữ giữ giữ chặt hai tay hắn ta, tàn nhẫn nhẫn đạp cong đầu gối hắn ta.
Đầu gối Lệ Sư mềm nhũn, "bịch" một tiếng quỳ xuống, trán đập thẳng vào tường, đau đến mức mắt trợn trắng.
Doanh Kiêu túm chặt tóc của Lệ Sư, ép hắn ta ngẩng đầu lên. Sức lực lớn đến nỗi khiến mặt mũi Lệ Sư thay đổi: "Nói, đệt ai?"
Lệ Sư ngửa đầu đối diện với hai mắt Doanh Kiêu, trong đôi mắt đó tràn ngập sự lạnh lẽo âm u, giống như băng tuyết ngàn năm không đổi. Chỉ cần liếc mắt một cái, khiến cho Lệ Sư toát mồ hôi lạnh khắp người.
"Chúng mày, chúng mày đều là người chết à?" Cả người Lệ Sư run rẩy, cuối cùng hét lên một tiếng.
Động tác của Doanh Kiêu quá nhanh, đám người mà Lệ Sư mang tới căn bản không kịp phản ứng, lúc này còn ngơ ngác đứng nhìn. Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lệ Sư, bọn chúng như vừa tỉnh lại từ trong mộng, nhớ ra mình phải hỗ trợ.
Nhung mà, sự tàn bạo và hung ác vừa nãy mà Doanh Kiêu thể hiện đã trấn áp chúng. Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không ai dám làm kẻ đầu tiên xông lên. Cuối cùng đành cắn răng, trực tiếp cùng nhau xông lên.
Giống như ném một cái bao tải rách, Doanh Kiêu ném Lệ Sư xuống đất, một chân đạp lên trên mặt hắn ta: "Đúng lúc, cùng nhau lên tiết kiệm ông đây tiết kiệm được không ít sức."
Chớp mắt, cả đám lao vào đánh nhau.
Một thiếu niên bên đám người Lệ Sư rất tinh ý, nhìn thoáng qua lập tức biết Cảnh Từ là quả hồng mềm, xoay người bỏ bao Doanh Kiêu cùng đồng bọn, trực tiếp xông tới Cảnh Từ.
Cảnh Từ không có kinh nghiệm đánh nhau, phản ứng không kịp, đầu và mặt bị đánh mấy cái.
Lúc không chạm đến ranh giới cuối cùng, tính tình Cảnh Từ rất tốt.
Cậu lớn lên cô nhi viện, từ nhỏ đã gặp rất nhiều chuyện bất công, căn bản chẳng thể nào tính toán từng chuyện. Ai mắng cậu một câu, khiêu khích cậu vài lần, Cảnh Từ chưa bao giờ để ý.
Nhưng Cảnh Từ có một cái vảy ngược, chạm vào là chết.
Đó chính là đầu cậu.
Từ nhỏ cậu cậu đã nhiều lần nghe viện trưởng dạy bảo, khắc sâu vào xương tủy câu nói đọc sách nhiều sẽ thay đổi vận mệnh. Lại nghe nói ở cô nhi viện có đứa trẻ
nào đó vì bị đầu đánh vỡ đâu nên sau này trở nên ngu ngốc, từ đó về sau cậu luôn bảo vệ đầu mình nghiêm ngặt.
Mười tám năm qua, dựa vào cái đầu thông minh này, lần nào cậu cũng đứng đầu trong các kỳ thi, sắp công thành danh toại, trúng tuyển vào trường đại học lý tưởng của mình, cậu bất ngờ xuyên không.
Xuyên không không quan trọng, Cảnh Từ là người lý trí, sợ hãi một lát sẽ bình tĩnh.
Dù sao sống ở đâu cũng là sống, cậu không sợ.
Nhưng hiện tại, lại có người đánh vào đầu cậu, còn đánh mấy cái!
Cảnh Từ nhìn chằm chằm nam sinh kia, đi phía trước một bước.
Rõ ràng trên mặt cậu không có cảm xúc gì, vậy mà nam sinh kia lại lại cảm nhận được sát khí, nhất thời bị dọa.
Doanh Kiêu liếc nhìn tình huống bên phía Cảnh Từ, nhíu mày.
Mặc dù hắn không thích Cảnh Từ, nhưng việc hôm nay rõ ràng là Cảnh Từ bị hắn liên lụy, hắn không thể nào bỏ đi xem như không thấy được.
Quật ngã kẻ cuối cùng xuống đất, Doanh Kiêu xoay người đi tới.
Sau đó hắn lập tức nhìn thấy, Cảnh Từ ngày thường bắt nạt kẻ yếu, đối diện với kẻ mạnh mạnh hơn chưa bao giờ dám nặng lời, hiện tại đang cầm cây lau nhà, cực kỳ chính xác, không một chút do dự, dùng cây lau nhà ấn lên mặt nam sinh kia.
Cây lau nhà kia vừa mới lau WC xong, trên mặt bông lau còn dính thứ gì đó vàng vàng đen đen, mùi acid có thể so với vũ khí hạt nhân. Nam sinh sửng sốt một chút,
hai tay không ngừng moi miệng, cúi người điên cuồng nôn khan, vẻ mặt gần như sụp đổ.
Doanh Kiêu: "..."
Cảnh Từ lạnh lùng nhìn nam sinh kia, giống một con dã thú nhỏ cuối cùng cũng xé rách da dê, cầm cây lau nhà liên tục đánh vào mặt nam sinh kia: "Cậu dám đánh đầu tôi? Cậu mà cũng dám đánh đầu tôi?!"
Nước mắt và nước mũi của nam sinh kia trộn lẫn với nhau, ướt đẫm mặt. Dường như muốn nôn hết tim gan phổi ra, tinh thần không rõ ràng.
Doanh Kiêu đi tới chỗ Cảnh Từ, Cảnh Từ cầm cây lau nhà, cảnh giác quay đầu lại. . Truyện Ngôn Tình
"Khụ," Doanh Kiêu đặt tay lên môi, hắng giọng, nhìn dáng vẻ phòng bị của Cảnh Từ, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn chỉ chỉ cây lau nhà trên tay Cảnh Từ, nói: "Cho tôi mượn cái này một chút."
Cảnh Từ do dự, đưa cây lau nhà cho hắn.
Doanh Kiêu cầm cây lau nhà, ánh mắt nhìn lướt qua đám người nằm trên mặt đất, trong đám người đang đau đớn kêu rên, hắn xách người khỏe nhất là Lệ Sư lên.
Ánh mắt Lệ Sư hoảng sợ, Doanh Kiêu dẫm một chân lên bụng hắn ta, học động tác của Cảnh, đem cây lau nhà ấn lên mặt hắn ta: "Vừa hỏi mày đấy, câm à?"
Mùi tanh hôi xông vào mũi, Lệ Sư bị hun đến mức sắp nôn mửa, liều mạng giãy giụa. Động tác dữ dội, vài sợi vải vụn rơi vào trong miệng. Lệ Sư rất buồn nôn, há miệng, đang nôn khan, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Doanh Kiêu ở bên tai: "Nếu mày dám nhổ ra, tao sẽ cho mày ăn tiếp"
Lệ Sư run rẩy, cuối cùng không chịu chịu được công kích vật lý và hóa học, sụp đổ nóit: "Em, em sai rồi, anh Kiêu, tha cho em..."
"Mày không hiểu lời tao nói đúng không?" Doanh Kiêu dẫm lên ngực hắn ta, ấn cây lau nhà về phía trước, gằn từng chữ: "Tao hỏi mày, mày muốn muốn đệt ai?"
"Đệt, đệt em..." Toàn thân Lệ Sư run rẩy như cầy sấy, giọng nói nức nở: "Đệt em, đệt em"
"Hừ" Doanh Kiêu lạnh lùng nhếch môi: "Quá xấu, không được."
Hắn dùng mũi chân dí vào mặt Lệ Sư, rũ mắt hờ hững nói: "Tao rất ghét người khác nói ba chữ kia với tao."
Lệ Sư liều mạng gật đầu, run run đáp lại: "Em, em sẽ không..."
"Đồ chết nhát" Doanh Kiêu ném cây lau nhà, đi phía trước hai bước, dừng lại, quay đầu lại với Cảnh Từ: "Đi thôi."
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói.
Bây giờ ---
Doanh Kiêu: Nhóc con biến thái có gì đó không đúng lắm.
Sau đó ---
Doanh Kiêu: Thấy không, người vừa đáng yêu, vừa lại hại vừa thông minh đó chính là vợ tôi!
- -----------------
Lời editor: Sau này còn rất nhiều tình huống vả mặt:<<