Ngày khai giảng đầu tiên của trường đại học, Cảnh Từ và Doanh Kiêu có vài phần nổi bật.
Nhan sắc của hai người bọn họ quá đỉnh, trên mặt còn không mang vẻ hưng phấn và thấp thỏm như những sinh viên mới vào đại học khác. Quen thuộc với giảng đường và ký túc xá, thong dong và nhàn nhã, có vẻ cực kỳ đáng chú ý trong đám người.
Khiến những đàn chị với đôi mắt sáng như đèn pha, mong ngóng dẫn đường cho hai người liên tục đấm ngực dậm chân bóp cổ tay. Mãi mới có hai anh chàng đẹp trai đến, sao lại không có cơ hội nói chuyện phiếm vài câu, thuận tiện xin số Wechat chứ?
Không biết ai chụp lén hai người, đăng lên diễn đàn trường, ngay lập tức làm khu bình luận bùng nổ.
Các sinh viên quan hệ rộng nhanh chóng tìm hiểu được, hai người này một người theo chuyên ngành Kinh tế học ứng dụng thuộc Học viện Quản lý Quang Hoa, một người khác theo chuyên ngành Toán học, không tham gia thi đại học, được tuyển thẳng, còn cầm huy chương vàng Olympic Toán quốc tế. Người này giỏi hơn người kia.
Muốn mặt có mặt, muốn tiền đồ có tiền đồ. Thế là, còn chưa kết thúc huấn luyện quân sự, Cảnh Từ và Doanh Kiêu đã bị thêm rất nhiều số Wechat.
"Cảnh thần, duyên nữ sinh không tệ ha." Lại một lần nhìn thấy danh bạ Wechat của Cảnh Từ hiện lên thông báo đề nghị kết bạn, Doanh Kiêu nhướng mày, cười như không cười: "26 người, chậc..."
"Không, có vài người là bạn cùng lớp em." Cảnh Từ lần lượt vào xem một lần, quen thì đồng ý, không quen biết liền trực tiếp từ chối.
Hễ là yêu cầu kết bạn với Wechat của cậu, từ trước đến nay cậu không bao giờ xem nhẹ, đều chọn từ chối. Như vậy đối phương sẽ rõ ràng ý của cậu, cũng sẽ không ôm hy vọng gì.
Doanh Kiêu một tay kéo rèm phòng ăn lên, một tay duỗi về phía Cảnh Từ: "Đưa điện thoại cho anh."
Cảnh Từ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp làm theo.
Khóe môi Doanh Kiêu không khống chế được cong lên, ngón tay hắn ấn ấn hai lần xuống màn hình, lưu hình đại diện Wechat của mình rồi gửi vào điện thoại Cảnh Từ.
"Ảnh avatar này thế nào?" Doanh Kiêu đưa màn hình ra trước mặt Cảnh Từ, hỏi: "Anh vừa đổi, cũng đổi luôn cho em nhé?"
Cảnh Từ nhìn sang, lập tức bật cười.
Hình ảnh vô cùng đơn giản, trên nền trắng chỉ viết ba chữ: Đã có chủ. Chữ viết hết sức quen thuộc, vừa nhìn là biết Doanh Kiêu viết.
"Được."
"Mẹ nó anh không tin." Doanh Kiêu nhẹ nhàng nghiến răng: "Như vầy rồi còn có người muốn kết bạn?"
Hai người đồng thời thay đổi hình đại diện thành "Đã có chủ" xong, số người xin kết bạn quả thật ít đi, nhưng vẫn có. Đến tận khi cảnh Doanh Kiêu bôi thuốc cho Cảnh Từ bị chụp được, lúc này mới không còn dấu vết.
Năm nay nắng cuối thu vô cùng gắt, da Cảnh Từ mỏng, lúc huấn luyện quân sự không cẩn thận bị bỏng nắng. Trên má phải cậu đỏ rực một mảng, đụng vào là đau.
"Sao em cố chấp thế chứ?" Dưới bóng cây, Doanh Kiêu đỡ mặt cậu, vừa tức vừa đau lòng: "Lúc huấn luyện quân sự thỉnh thoảng trộm lười rất bình thường, chỉ có em tích cực."
"Không có việc gì." Cảnh Từ khẽ nghiêng đầu, thuận tiện để hắn bôi thuốc cho mình: "Mấy ngày là khỏi."
Doanh Kiêu nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vết thương của cậu, cười nhạo: "Có năng lực đấy, huấn luyện viên lớp em không phát cho em bông hồng nhỏ à?"
"Anh." Cảnh Từ biết hắn lo lắng, dỗ dành: "Thật sự không nghiêm trọng đâu, ba ngày sau vết này chắc chắn biến mất."
"Chỉ có em biết." Doanh Kiêu xoa nhẹ đầu cậu, cất thuốc mỡ đi: "Được rồi, trở về đi, bọn em sắp tập trung rồi. Sau khi giải tán thì ở đây chờ anh, anh đến tìm em."
"Được."
Tương tác giữa hai người tuy tương đối phổ biến trong đám nam sinh thân thiết, nhưng ánh mắt lúc Doanh Kiêu cụp mắt nhìn Cảnh Từ lại không lừa được người khác. Nhất là dưới HD camera, tình cảm và sự dịu dàng nhìn không sót gì.
Ảnh chụp vừa tung ra, không biết vỡ nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Tuy rằng không còn phiền muộn khi bị người khác xin làm quen, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có người dùng ánh mắt là lạ nhìn bọn họ.
Doanh Kiêu và Cảnh Từ đều không để ý, lúc học cấp ba bọn họ còn không sợ, huống chi là đại học.
Hai người nên làm gì thì vẫn làm nấy, lúc có tiết thì bận rộn việc cá nhân, không có tiết thì dính bên nhau, hoặc là đến phòng tự học, hoặc ra ngoài lêu lổng.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi, lóe lên đã qua ba năm. Tân sinh viên tre già măng mọc, người xung quanh đến rồi đi, nhưng hai người bọn họ vẫn không thay đổi.
Trong lúc này, Cảnh Từ lấy tất cả học bổng cậu có thể lấy. Cậu thành công trở thành bảo bối trong lòng các giảng viên, thậm chí còn có vị giáo sư lớn tuổi nhắc đến chuyện học tiếp lên cao với cậu từ năm thứ ba đại học.
Mà Doanh Kiêu thì từ kỳ nghỉ hè năm thứ hai đã vào Trung Kim thực tập. Hắn làm việc tỉ mỉ, trực giác nhạy bén với tài chính, lãnh đạo phòng ban vừa trực tiếp vừa ám chỉ với hắn nhiều lần, chờ hắn tốt nghiệp xong thì trực tiếp ở lại công ty.
Năm nhất năm hai người đều ở trong trường học, đến năm thứ ba thì chuyển ra khỏi ký túc xá, bắt đầu sống chung.
Một hôm nọ, buổi tối tan làm xong, Doanh Kiêu không về nhà mà đến trường học đón Cảnh Từ.
Trường học đã nghỉ một khoảng thời gian, nhưng Cảnh Từ đang đi theo giáo sư nghiên cứu một luận văn, vẫn chưa rời khỏi trường.
Hai người hẹn gặp nhau lúc sáu giờ tối trước cổng trường, nhưng sáu giờ hai mươi Cảnh Từ vẫn chưa đến.
Từ trước đến nay Cảnh Từ luôn cực kỳ đúng giờ, đến muộn nhất định do có việc. Doanh Kiêu không giục cậu, cứ thế đứng ở cửa trường học chờ đợi. Mãi cho đến sáu giờ rưỡi, sau lưng hắn mới truyền đến tiếng bước chân vội vã.
"Anh!"
Doanh Kiêu quay người, nhìn thấy Cảnh Từ đang chạy qua bên này, hơi thở dồn dập: "Anh chờ lâu không? Thầy giáo em đột nhiên tìm em nói chuyện về luận văn."
"Không, anh vừa đến thôi." Doanh Kiêu tỉnh bơ lau mồ hôi trên chóp mũi đi: "Đi thôi, về nhà."
"Dạ."
"Đêm nay đi ăn lẩu bò nhé?" Doanh Kiêu cầm lấy cặp sách của cậu, đeo lên lưng mình: "Lần trước chẳng phải em bảo nhà hàng kia ăn ngon sao?"
"Được." Đôi mắt Cảnh Từ sáng lên, hưng phấn đáp: "Sa tế của nhà đó cực chính cống luôn."
Doanh Kiêu mỉm cười: "Thế chờ chốc nữa hỏi chủ quán xem có bán riêng sa tế không."
"Hình như không bán."
"Đó là người khác hỏi, anh hỏi thì kết quả không giống đâu."
Doanh Kiêu nói được thì làm được. Sau khi ăn cơm xong, hắn dựa vào ba tấc lưỡi không xương chọc bà chủ quán tươi cười đầy mặt. Lần đầu tiên đổ cho hắn một bình nhỏ sa tế chưa từng bán lẻ, còn không lấy tiền.
Hai người xách bình sa tế về, vừa trò chuyện về sinh hoạt ngày hôm nay của nhau, vừa chậm rãi về nhà.
Cảnh Từ theo thường lệ đọc sách một lúc, Doanh Kiêu ngồi bên cạnh cậu chơi điện thoại.
Tựa báo trên website na ná giống nhau, không có gì muốn xem. Doanh Kiêu đang muốn thoát app, không cẩn thận lướt đến một vấn đề ——
Người cậu từng thích năm mười bảy tuổi giờ sao rồi?
Doanh Kiêu quay đầu.
Cảnh Từ đang đọc sách, gò má sạch sẽ tuấn tú. Thỉnh thoảng lật sang trang mới, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa chăm chú.
Ánh mắt Doanh Kiêu không tự chủ mà trở nên dịu dàng.
"Em yêu." Doanh Kiêu ném điện thoại đi, gọi cậu một tiếng.
"Hử?" Cảnh Từ ngước mắt, đang định nói gì đó, Doanh Kiêu bỗng nhiên rút quyển sách trên tay cậu đi, đè cậu xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn.
Ban đầu Cảnh Từ vốn ngơ ngác, nhưng cậu nhanh chóng phối hợp hôn lại, mặc cho hơi thở của hắn hoàn toàn bao trùm lấy cậu.
Sao rồi hả?
Doanh Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve tóc và gương mặt Cảnh Từ, trong lòng mềm nhũn như muốn hòa tan.
Giờ cậu ấy đang ở trong nhà của tôi, trong ngực tôi, và sẽ vĩnh viễn cắm rễ trong tim tôi.
Tôi yêu cậu ấy, cậu ấy yêu tôi, y hệt năm đó.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàn toàn kết thúc rồi! Một lần nữa cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cúi đầu ~
Có duyên gặp lại trong quyển sách tiếp theo, yêu mọi người ~
— Hoàn toàn văn —