Sắc mặt Hà Chúc không đổi, trả cái ghế về chỗ cũ: "Xin lỗi, làm phiền rồi."
Bành Trình Trình không nói lời nào, nằm gục xuống, lặng lẽ dùng tay bịt kín tai của mình lại.
Trịnh Khuyết...Trịnh Khuyết ngây ngốc nhìn Doanh Kiêu mấy giây, sau đó xoa mặt rồi ngẩng đầu lên trời than thở: "Là do tao còn quá non dại..."
"Sao thế? Có vấn đề gì à?" Doanh Kiêu liếc nhìn mấy người bọn họ một lượt: "Không có Cảnh Từ thì tao có thể thi được từng này điểm à?"
Hà Chúc luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng nhất thời cậu mập lại không nói rõ được, đành nhíu mày rầu rĩ nói: "Nói vậy cũng không sai..."
Doanh Kiêu quay cái bút đang cầm trong tay, cười: "Chẳng thế thì sao."
"Không đúng!" Cuối cùng thì Hà Chúc cũng tìm được sơ hở, đắc ý lớn tiếng phản bác Doanh Kiêu: "Chồng cái cục cức ấy! Mày là chồng cậu ấy lúc nào!"
Cập mập khinh bỉ liếc Doanh Kiêu: "Chao ôi, đồ mặt dày!"
Chẳng biết Doanh Kiêu nghĩ tới cái gì, híp mắt cười: "Đừng nóng, sớm muộn gì cũng chung một nhà thôi."
Trên sân thể dục, Cảnh Từ vừa đi WC với Lý Trụ về, vừa đi được nửa đường thì nghe thấy có người nghị luận bên cạnh---
"Nhanh lên nhanh lên, có bảng điểm rồi kìa!"
"Uầy! Vậy chúng ta đi xem đi!"
"Bốn phút nữa là vào lớp rồi, tranh thủ đi!"
......
"Chúng ta cũng đi xem thử nào!" Ánh mắt Lý Trụ sáng rực, lôi Cảnh Từ chạy về phía trước: "Sáng nay tao còn tranh luận với người khác trên diễn đàn vì điểm số của mày đấy!"
Cảnh Từ rảo bước theo cậu ta, định tìm cách khiến Lý Trụ bình tĩnh hơn chút: "Vừa mới dán bảng điểm xong, giờ nhiều người lắm, chúng ta không chen nổi đâu."
"Sao lại thế được!" Lý Trụ thở gấp, dừng chân ngoài vòng vây, dùng sức xắn tay áo đồng phục lên, tự tin chà tay: "Trên thế giới này không có chỗ nào mà Lý Trụ tao không chen vào được hết!"
Cậu ta quay đầu nhìn Cảnh Từ: "Mày đừng vào, ở ngoài này chờ tao. Tao xem điểm giúp mày, đảm bảo nhớ rõ ràng từng phần luôn."
Cảnh Từ nhìn dòng người đông nghịt trước mặt, giật mình: "Không sao, tao cũng muốn qua xem chút."
"Ồ ~" Lý Trụ vừa dắt theo cậu xông về biển người trước mặt, vừa kéo dài âm trêu chọc: "Hóa ra học bá các cậu cũng lo lắng về điểm số à."
Cảnh Từ chỉ cười cười, không giải thích gì thêm.
Lý Trụ rẽ trái đâm phải, cuối cùng cũng chen được vào khe hở bên tay phải gần bảng tin, lập tức tận dụng cơ hội vọt qua.
Cảnh Từ nương nhờ dưới ánh sáng của vị thần chen ngang - Lý Trụ nên sau bao gian nan trắc trở cuối cùng cậu cũng được đứng trước bảng tin.
Sau khi xác nhận được điểm số và thứ hạng của bản thân, cậu cũng không đi ra ngoài luôn mà ngó sang góc phải.
Cảnh Từ muốn tìm tên Doanh Kiêu từ phía dưới tìm lên, như vậy sẽ nhanh hơn chút. Song khi cậu thấy cái tên chót bảng, nhất thời có hơi ngẩn ra.
Hạng 519: Kiều An Ngạn: 199 điểm.
Dù Cảnh Từ không nhớ chính xác được rằng sau khi Kiều An Ngạn trùng sinh thì điểm số mỗi lần thi sẽ tăng lên bao nhiêu, vượt lên trước bao nhiêu hạng nhưng cậu nhớ rõ Kiều An Ngạn tiến bộ rất nhanh, kì thi nào cũng vả mặt mấy người dám vênh váo xem thường gã.
Mà bây giờ, từ lúc Kiều An Ngạn sống lại đến nay đã qua tận hai kì thi rồi, gã lại cứ đứng thứ nhất từ dưới lên cả hai lần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hay do mình xuyên thư nên cốt truyện bị ảnh hưởng?
Nhưng lời giải thích này không hợp lý cho lắm, mặc dù khí tràng của hai người tương khắc cơ mà cậu với gã cũng chẳng tiếp xúc với nhau. Chưa kể thành tích học tập cùng cốt truyện có cách biệt rất lớn, đó không phải thứ mà cậu có thể gây ảnh hưởng tới được.
Vậy thì tại sao lại như thế được nhỉ?
Cảnh Từ đang phân tích trong đầu thì bỗng dưng giọng Lý Trụ oang oang vang lên bên tai: "CẢNH TỪ! HẠNG NHẤT! Mày lại đứng đầu rồi!"
Lý Trụ hưng phấn tới nỗi đỏ cả mặt, không để ý đến xung quanh mình toàn là người, lớn tiếng báo với Cảnh Từ: "Tổng 747 điểm!"
Lúc Lý Trụ gọi tên Cảnh Từ, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức tập trung nhìn qua bên này.
Chỉ tiếc là Lý Trụ với Cảnh Từ, một người thần kinh thô, người còn lại đang nghĩ về chuyện chính trong lòng nên không phát hiện ra tầm mắt mọi người đều hướng về phía mình.
Lý Trụ đẩy hai người cản đường mình ra, bước tới cạnh Cảnh Từ: "Lần trước mày thi được bao nhiêu điểm ấy nhở? 748 điểm đúng không nhỉ? Ui, lần này mày thụt lùi rồi, ít hơn lần trước 1 điểm!"
Mọi người đang dựng lỗ tai lên hóng hớt bên cạnh: ".........."
Mẹ nó chứ! Được 747 điểm mà còn kêu thụt lùi??!!
Bọn họ có nên cởi giày ngay tại đây rồi lấy tất chân chặn miệng cái người kia lại không?
"Bình thường mà." Cảnh Từ khôi phục lại tinh thần, không nghĩ về chuyện của Kiều An Ngạn nữa, đáp lại một câu với Lý Trụ, tiếp tục tìm tên Doanh Kiêu.
"Đi thôi, mày còn làm gì đó?" Lý Trụ hài lòng xem xong điểm của Cảnh Từ, cố nhịn cảm giác muốn chạy về lớp lướt diễn đàn ngay lập tức, gọi một tiếng vẫn thấy Cảnh Từ đứng tại chỗ không thèm động đậy, nghi hoặc hỏi lại.
"Tao xem thêm tí nữa." Cảnh Từ ậm ừ đáp lại, tăng tốc độ đọc lướt.
Lý Trụ nghĩ cậu đang lo về mấy người xếp ngay dưới mình, xích lại lặng lẽ thầm thì bên tai cậu: "Yên tâm đi, Chu Siêu hạng nhì kém mày 15 điểm lận."
Cảnh Từ vừa định nói cậu không để ý chuyện này, rồi bỗng nhìn thấy một cái tên, khóe môi nháy mắt cong lên.
Hạng 480 Doanh Kiêu: 488 điểm.
Dù kỳ thi này ra đề dễ hơn lần trước nhưng mới qua một tháng tổng điểm đã cao hơn kỳ trước tận 88 điểm, như vậy là có tiến bộ lớn lắm rồi.
Lý Trụ còn đang thúc giục ở bên cạnh, Cảnh Từ đã thấy được cái mình muốn rồi thì cũng không dây dưa thêm nữa, theo cậu ta ra khỏi đám đông.
"Mau mau mau!" Lý Trụ một người một ngựa phi về phía trước, bước chân gấp gáp: "Tiết sau là của thầy Lưu, tao không dám nghịch điện thoại đâu, mày vừa mới... Cảnh Từ? Mày làm sao đấy?!"
Lý Trụ thấy sắc mặt cậu nháy mắt trắng bệch, ngẩn ra mấy giây, sau đó lập tức quay lại: "Mày khó chịu ở đâu?"
Đột nhiên đầu đau nhói, huyệt thái dương theo đó cũng giật giật đau nhức. Trong phút chốc, cả người Cảnh Từ đều là mồ hôi lạnh, tai ong ong, khi Lý Trụ hỏi đến lần thứ ba cậu mới nghe rõ.
"Không sao." Cảnh Từ cắn răng nhịn đau, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Cậu điều chỉnh nhịp thở, liếc mắt nhìn xung quanh, quả nhiên thấy Kiều An Ngạn ở cách đó không xa.
"Mày rốt cuộc bị làm sao thế?" Lý Trụ ân cần hỏi: "Có cần tao đưa mày xuống phòng y tế không?"
Không thấy Cảnh Từ đáp lời, Lý Trụ cuống hết cả lên, nhìn theo tầm mắt cậu: "Mày nhìn gì đấy? Vãi cức Kiều An Ngạn? Cậu ta nhìn mày kiểu đ.éo gì vậy?"
Hai người họ đứng hơi xéo về phía trước, Kiều An Ngạn ở sau ghen ghét nhìn Cảnh Từ chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Cảnh Từ vào bụng.
Kỳ thi lần này, bàn tay vàng của gã lại mất hiệu lực, dù gã đã cố điền vào bài thi nhưng vẫn đội sổ như cũ.
Nếu hạng nhất là mấy cái tên quen thuộc của đám học sinh mũi nhọn ở lớp nâng cao như Chu Siêu hay Giang Sùng thì trong lòng Kiều An Ngạn cũng không nổi sóng lớn như vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác hạng nhất lại đều là Cảnh Từ, Cảnh Từ đã từng đội sổ như gã.
Dựa vào đâu mà cậu ta muốn tiến bộ là tiến bộ, còn mình rõ ràng là trùng sinh nhưng trước sau gì cũng không thể nào bước đi theo con đường đã vạch sẵn.
Quan trọng nhất là....
Kiều An Ngạn siết chặt nắm tay, Cảnh Từ đoạt mất sự chú ý của Doanh Kiêu, thậm chí trên diễn đàn còn có người nói hai người họ có gì đó mập mờ với nhau.
Đó là bạch nguyệt quang gã nhớ thương cả hai đời mà không có được, sao có thể để loại người như Cảnh Từ vấy bẩn.
Nếu không có Cảnh Từ thì tốt rồi, nếu Cảnh Từ giống trước kia thì tốt rồi... ác ý trong lòng Kiều An Ngạn ngày càng dâng cao.
Đầu Cảnh Từ đau như muốn nổ tung, hô hấp cũng nặng dần.
Lý Trụ thấy vậy nhanh chóng đưa ra quyết định, đỡ lấy cậu: "Tiết sau nghỉ, tao đưa mày xuống phòng y tế."
Xung quanh có không ít người đều đang âm thầm để ý đến Cảnh Từ, lúc này thấy xảy ra tình huống không ổn, cũng chẳng để ý đến việc Cảnh Từ có biết mình không, lập tức rối rít vây lại----
"Xảy ra chuyện gì thế? Có cần bọn này giúp gì không?"
"Cảnh Từ, cậu ốm à? Tôi đi theo giúp các cậu xin giáo viên nghỉ nhé?"
"Mặt đã tái nhợt thế này thì đừng lên lớp nữa."
....................
Từng câu chữ, từng lời nói quan tâm tới cậu, cơn nhức đầu của Cảnh Từ cũng theo đó từ từ giảm bớt.
Không phải ảo giác.
Cảnh Từ cẩn thận cảm nhận lại, đúng là không đau như lúc nãy nữa.
Khí tràng của cậu với Kiều An Ngạn quả thực là tương khắc lẫn nhau, bị gã nhắm vào sẽ khiến đầu cậu đau đớn về mặt sinh lý. Mà khi nhận được sự quan tâm từ mọi người có thể khiến cơn đau này biến mất?
Đầu óc Cảnh Từ nhanh chóng xoay một vòng, quả nhiên cậu đoán không sai, cậu với Kiều An Ngạn đối chọi lẫn nhau, trước mắt cậu vẫn chưa biết nguyên nhân mình xuyên vào quyển sách này nhưng nhất định không phải chuyện tình cờ!
"Không sao, tôi chỉ bị tụt huyết áp thôi." Cảnh Từ nghỉ một lát, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, giải thích với mọi người xung quanh một câu, từ chối để họ đưa mình đến phòng y tế. Sau khi chân thành cảm ơn ý tốt của các bạn, cậu trở về phòng học với Lý Trụ.
"Cậu thực sự không sao chứ?" Dù nhìn cậu đã khá hơn nhiều nhưng Lý Trụ vẫn khá lo lắng. Chần chừ chốc lát, cẩn thận lựa lời, mờ mịt hỏi: "Cậu... Có phải cơ thể có chỗ nào không khỏe không?"
Thực ra Lý Trụ muốn hỏi có phải cậu mắc bệnh gì mãn tính hay không nhưng sợ lời này không êm tai nên mới đổi cách nói khác.
"Không sao đâu, yên tâm đi." Cảnh Từ kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu cười với Lý Trụ: "Thực sự là tụt huyết áp."
Lý Trụ nhớ lại lúc nãy sắc mặt cậu trắng bệch, toát mồ hôi lạnh, đúng là giống biểu hiện của người tụt huyết áp, căn dặn: "Sau này mua ít chocolate gì đó thủ sẵn trong túi ấy, cảm thấy không ổn thì ăn một miếng."
"Ừ."
Lý Trụ còn định nói gì đó thì chuông vào học đã vang lên, cậu ta chỉ có thể quay lại chỗ ngồi của mình.
"Chỗ nào không khỏe à?" Doanh Kiêu đưa tay lên sờ trán cậu, tay chạm phải đống mồ hôi lạnh, nhất thời nhíu chặt lông mày: "Đây là tụt huyết áp à?"
Khóe môi Cảnh Từ khẽ giật, cuối cùng vẫn nói thật: "Hơi nhức đầu, cơ mà đỡ hơn nhiều rồi."
"Lại nhức đầu?" Doanh Kiêu tiện tay rút tờ khăn giấy ra lau cho cậu, vén mái tóc đẫm mồ hôi của cậu qua một bên, vừa xoa huyệt thái dương cho cậu vừa hỏi: "Đau theo kiểu nào, nói anh nghe xem."
Vốn dĩ đầu Cảnh Từ vẫn còn hơi đau nhưng sau khi Doanh Kiêu giúp cậu xoa vài cái thì chẳng còn xíu nào nữa.
Vậy trước kia cảm nhận của cậu không sai đúng không?
Chẳng lẽ với cậu mà nói, một cái chạm của Doanh Kiêu có tác dụng tốt hơn sự quan tâm của các bạn học khác.
Là do Doanh Kiêu cũng là nhân vật chính trong quyển sách này hay còn có nguyên nhân nào khác?
"Nói chuyện." Doanh Kiêu thấy cậu nửa ngày không hé miệng, càng lo hơn, khẽ chọt mặt cậu, hỏi lại lần nữa.
"Hết đau rồi." Cảnh Từ ngước mắt lên cười với hắn, tiện tay ném tờ khăn giấy vào thùng rác đặt giữa bàn học của hai người.
"Thực sự ổn rồi?"
"Thật."
Doanh Kiêu cẩn thận quan sát sắc mặt cậu, chắc chắn cậu không nói dối mới thu tay lại.
Trong lòng thầm ghi nhớ chuyện này, chờ có thời gian thì đưa Cảnh Từ đi làm kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Có vẻ như thầy Lưu bị chuyện gì vướng chân, chuông vào học đã vang lên hồi lâu mà vẫn chưa tới. Cảnh Từ lấy sách toán ra để ngay ngắn lên bàn, quay đầu nói với Doanh Kiêu: "Đúng rồi, tôi thấy tổng điểm của cậu rồi. Chúc mừng nha, cậu làm bài rất tốt."
Doanh Kiêu không tự chủ được mà cong môi cười, cảm thấy có những lời này, một tháng giữ mình kia quả thực rất đáng giá.
"Vậy nên cậu đồng ý cùng tôi đi xem phim chứ?"
Lúc thầy Lưu đẩy cửa bước vào, Cảnh Từ không lên tiếng, mím môi gật đầu.
- ----
Tối thứ bảy, sau khi tan học, Doanh Kiêu nhanh chóng lái xe về nhà, ngay cả cơm tối cũng chẳng thèm ăn, bước thẳng vào phòng thay đồ chọn quần áo.
Đặt mục tiêu biến bản thân thành một liều thuốc xuân dược, cố gắng biến mình thành phiên bản đẹp trai nhất có thể.
Nhưng mấy nhãn hiệu mà hắn vẫn thích, quần áo mà bình thường hắn ưng, tối nay lại như mất đi phép thuật của cô bé Lọ Lem, trở nên không còn đủ hoàn mỹ để đi dự tiệc nữa.
Doanh Kiêu đứng trước gương thử hết bộ này đến bộ khác, lại chụp vô số ảnh gửi vào trong nhóm, hành đám Hà Chúc một trận. Mãi đến tận 12 giờ đêm hắn mới chọn được một bộ tương đối vừa lòng.
Nhưng vừa nằm dài trên giường, hắn lập tức hối hận.
Mặc đồng phục còn có thể miễn cưỡng coi là đồ tình nhân, lỡ như mai hắn mặc thường phục mà cậu lại mặc đồng phục học sinh thì chẳng phải là một chút cảm giác tình nhân cũng không còn nữa à?
Không được, không thể mặc thường phục được!
Vì vậy, Doanh Kiêu cân nhắc 2 giây, thả công sức lựa đồ cả đêm trôi sông, hôm sau vẫn như cũ mặc đồng phục đến trường.
Đến khi tan học thấy đồng phục trên người Cảnh Từ, Doanh Kiêu không kìm được khen mình cơ trí trong lòng.
Hai người chọn một rạp chiếu phim ngay gần trường.
Vì chiều chủ nhật học sinh Thực nghiệm tỉnh được nghỉ nên cơ bản rạp đều kín chỗ.
Doanh Kiêu uống một ngụm coca, ngoài mặt bình tĩnh không gợn sóng, thoạt nhìn như đang nghiêm túc xem phim nhưng hồn đã sớm bay bổng tận đâu rồi.
Nghe nói hai người cùng nhau xem phim tình cảm có thể dễ dàng kéo gần khoảng cách.
Bầu không khí phù hợp, nắm tay hay thậm trí học mấy đôi trai gái hôn nhau gì đó, hoàn toàn có thể thực hiện được.
Nếu không thì sao có cái gọi là rạp chiếu phim play đây.
Chỉ cần thời cơ chín muồi, không có chuyện hôn không được!
Chỉ tiếc đây không phải phim kinh dị, nếu là phim kinh dị thì có thể học mấy bộ phim TV thường chiếu đó, lúc Cảnh Từ sợ hãi kéo cậu vào lồng ngực an ủi. Như vậy vừa có thể tăng khả năng tiếp xúc tứ chi với nhau, vừa thể hiện được sức mạnh của bạn trai.
Doanh Kiêu càng nghĩ càng thấy nhộn nhạo trong lòng, cuối cùng cảm thấy mình sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Hắn nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, chỉ chờ đôi nam nữ chính vừa có hành động thân mật sẽ lập tức ra tay.
Nhưng có nhiều khi thực tế khác xa tưởng tượng.
Lần đầu cùng xem phim với Cảnh Từ, không có nắm tay nhỏ càng không có cảnh hôn miệng nhỏ luôn.
Khung cảnh hoàn mỹ trong suy nghĩ của Doanh Kiêu chấm dứt khi nam chính bị pháo hôi lấy gạch đập cho một phát.
Một tiếng "bốp" vang lên, máu tươi tràn màn hình. Sắc mặt Doanh Kiêu theo đó cũng trở nên trắng bệch, đầu óc choáng váng, cuối cùng rúc đầu vào lồng ngực Cảnh Từ.
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Doanh Kiêu: Đừng hỏi gì cả, hỏi lại muốn tự sát.