Lúc Cảnh Từ về đến phòng là 10 giờ 40 phút, kí túc xá vẫn còn sáng đèn.
Lý Trụ đang nằm vắt chân trên giường chơi game, thấy ngoài cửa có tiếng động cậu chàng mới ngó lên: "Mới tự học về à?"
Cảnh Từ mơ hồ đáp: "Ừ."
"Học bá chúng mày đúng là không phải người mà." Đúng lúc Lý Trụ chơi xong một ván game, để điện thoại xuống than thở: "Có thể ngồi yên trong lớp lâu như vậy luôn." Cậu chàng vỗ đầu, tựa như vừa mới nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng rồi, nãy Ngô Vĩ Thành qua tìm mày đấy, hình như là muốn hỏi đề mày."
"Thế à?" Cảnh Từ đang cởi áo khoác, nghe vậy thì hơi ngừng một lát rồi lại kéo khóa áo lên: "Vậy tao qua xem xem."
"Ê?!" Lý Trụ định giữ cậu lại, bảo với cậu là mình đã nhắn tin Wechat cho Ngô Vĩ Thành biết cậu về phòng rồi, nhưng Cảnh Từ đi quá vội, không nghe tiếng gọi của Lý Trụ.
"Sao lại có cảm giác hôm nay cậu ấy hơi phấn khích nhỉ..." Lý Trụ gãi đầu, buồn bực lầm bầm.
Mười phút sau, Cảnh Từ đã quay lại, canh thời gian đến phòng lấy nước tắm rửa rồi trở về ngồi lau tóc bên mép giường.
Lý Trụ vịn thành giường, rướn người ra hỏi cậu: "Hôm nay cậu muốn chờ đến 12 giờ à?"
Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn cậu chàng: "Để làm gì?"
"Ăn quả bình an chứ làm gì nữa!" Lý Trụ chỉ táo trên bàn, cười hehe: "Phải chờ đến 12 giờ ăn mới linh nghiệm."
"Thật à?" Lần đầu tiên Cảnh Từ nghe cách nói này, cậu thả khăn xuống, lấy ra quả táo được gói ghém cẩn thận bằng giấy bọc màu đỏ, cẩn thận nâng trong tay ngắm nghía.
Hình như không giống mấy loại giấy gói của các bạn khác.
Màu đỏ hồng trông khá dễ thương, bên cạnh còn có mấy ngôi sao nho nhỏ sáng lấp lánh...
"Mày lén cười gì đấy?" Lý Trụ sáp lại gần nhìn biểu cảm trên mặt cậu rồi lại nhìn quả táo trong tay Cảnh Từ, gảy gảy phần giấy gói bên ngoài, lấy làm lạ hỏi: "Không phải chỉ là một quả táo bình thường thôi à? Có gì đâu mà vui thế?"
Cảnh Từ nghe vậy vô thức đưa tay lên sờ mặt mình: "Tao cười à?"
Lý Trụ liếc mắt nhìn bạn mình, cầm cái gương đặt ở mép giường lên soi về phía cậu: "Nè, tự nhìn đi."
Cậu chàng nhìn kĩ biểu cảm trên mặt Cảnh Từ: "Hôm nay có gì mà tâm trạng của mày lại tốt vậy?'
Việc bỏ điểm cộng tuyển sinh đại học cho thí sinh đạt giải Olympic Toán là chuyện lớn, học sinh 11-7 không ai không biết, nhưng vì sợ Cảnh Từ không vui nên bọn họ đều ngầm thống nhất với nhau, không ai nhắc đến dù chỉ là nửa chữ.
Lý Trụ là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng của Cảnh Từ, thời gian ở chung với cậu nhiều hơn so với những người khác, vậy nên cậu chàng càng giữ ý tứ với cậu hơn.
Ai ngờ, Cảnh Từ chẳng những không quan tâm mà ngược lại, tâm trạng cậu rất tốt là đằng khác.
Cảnh Từ kinh ngạc nhìn bản thân mình trong gương.
Cậu ở trong gương đang cong khóe miệng, ánh mắt tràn ngập ý cười, vừa nhìn đã biết là tâm trạng cực kì tốt.
Lý Trụ thả cái gương trong tay xuống: "Nhìn thấy rồi đúng không.Thế giờ có chuyện gì tốt nào, chia sẻ cho anh em cùng chung vui?"
Cảnh Từ cụp mắt, cẩn thận mở giấy gói quả táo ra: "Thì ngày lễ được nghỉ nên vui thôi."
"Chỉ vì cái này thôi ấy hả?" Lý Trụ tặc lưỡi một cái: "Không phải chỉ có ba ngày thôi à, chưa nói đến chuyện nghỉ xong mấy ngày lại phải thi cuối kì nữa. Ấy, không đúng, mấy đứa học bá như mày thì sợ thi cử cái đếch gì."
Cảnh Từ cười cười không đáp lại, cầm táo đứng lên: "Tao đi rửa táo đây, nhân thể rửa hộ mày luôn nhé?"
"Không cần, tao đi cùng luôn." Lý Trụ tiện tay cầm một quả táo lên, xé giấy gói "roẹt" phát rồi vo viên ném vào thùng rác, đi ra cửa cùng Cảnh Từ: "Dù sao thì tao cũng nhất định phải chờ tới 0 giờ."
Cảnh Từ chưa kịp đáp lời, cậu chàng đã nói tiếp: "Tao biết mày nhất định không đợi mà đúng 11 giờ sẽ leo lên giường đi ngủ đúng không, tao hiểu mày quá mà."
Cảnh Từ nghe cậu ta kết luận một cách chắc chắn như vậy thì không nói thêm gì nữa, cậu chỉ đành miễn cưỡng chờ tiếng đồng hồ báo thức gọi mình dậy. Cảnh Từ mờ mịt sờ soạng tìm trái táo đặt bên gối, cắn "rốp" một miếng.
Lý Trụ nghe âm thanh vang lên trong bóng tối mà hú hồn chim én, dùng flash điện thoại soi về phía bên này, thấy Cảnh Từ mắt híp thành một đường mà vẫn kiên trì gặm táo, nhất thời nhịn không được cười to: "Haha! Mày vẫn thức nổi cơ à?"
"Không phải mày bảo chờ đến 0 giờ ăn mới linh nghiệm à." Cảnh Từ nuốt miếng táo trong miệng xuống, tiếng nói còn dính chút giọng mũi, so với bình thường nghe càng mềm mại đáng yêu hơn: "Tao thử tí thôi mà."
Lý Trụ cắn một miếng táo, tò mò: "Mày có ước nguyện gì mà để ý nhiều thế? Muốn thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại à?"
Động tác nhai nuốt của Cảnh Từ hơi ngừng nhưng cậu không nói gì cả.
Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn, Cảnh Từ dụi mắt nhìn màn hình, chờ mắt dần thích ứng được với ánh sáng điện thoại cậu mới cầm máy lên xem, là tin nhắn từ Doanh Kiêu---
[Kiêu]: Giáng sinh vui vẻ.
Cảnh Từ đổi sang tay trái cầm táo, tay phải gõ chữ, ngay cả đầu ngón tay cũng toát lên ý vui vẻ---
[Cảnh]: Giáng sinh vui vẻ.
- --
Sau Giáng sinh vài ngày là đến Tết Dương lịch.
Khối 11 của trường Thực nghiệm tỉnh được nghỉ ba ngày, khối 12 thì ít hơn, chỉ được nghỉ mỗi ngày mùng một đầu năm.
Doanh Kiêu có thể sử dụng chút thủ đoạn nho nhỏ để Cảnh Từ không phải về nhà vào kì nghỉ cuối tháng, nhưng lễ Tết thì hắn không làm vậy được.
Doanh Kiêu không yên lòng, nhân lúc trong lớp ồn ào, mọi người không nghe được đối thoại giữa hai người họ mà ghé lại hỏi Cảnh Từ: "Bao giờ cậu quay lại trường?"
Vốn dĩ Cảnh Từ định ở lại trường cùng khối 12 ngày 30 - 31, ngây ngốc tầm 2 ngày rồi đợi sang mùng một mới về.
Nhưng tối hôm qua ông Cảnh lại gọi điện thoại cho cậu, nhấn mạnh với cậu rằng đợt nghỉ lễ này nhất định phải về nhà. Ông ta nói rằng Tết Dương này thân thích trong nhà tụ họp với nhau, yêu cầu cậu nhất định phải có mặt.
Cảnh Từ nhẩm tính thời gian một chút, đáp: "Chiều mùng một."
Doanh Kiêu hơi nhướng mày: "Hai ngày trước đấy không ở trường à?"
"Ừ, lần này tôi phải về nhà."
"Vậy thì..." Doanh Kiêu cẩn thận lựa lời, uyển chuyển nói: "Nếu có chuyện gì phải gọi ngay cho tôi, biết chưa?"
Hắn nhìn Cảnh Từ, khẽ cười: "Tôi biết cậu không thích làm phiền người khác nhưng tôi lại không phải người khác? Chúng ta từng ôm nhau rồi, ngay cả hôn cũng hôn luôn rồi, chưa kể lão Lưu cũng thừa nhận quan hệ của chúng ta. Chỉ có chút chuyện như thế cậu còn khách khí với tôi, đúng là hết nói nổi mà."
Cảnh Từ bị hắn nói đến đỏ cả mặt, muốn phản bác nhưng sợ nói không lại hắn, đã thế còn bị trêu ngược lại nên đành gật đầu qua loa một cái: "Ừ."
"Phải luôn mang theo điện thoại bên người đấy." Doanh Kiêu lại nói: "Tôi gửi tin nhắn cho cậu, thấy là phải rep luôn đấy nhé."
Cảnh Từ mím môi cười: "Được."
Chạng vạng ngày 29, sau khi tan học, lần thứ hai Cảnh Từ leo lên xe buýt về nhà, gõ cửa nhà họ Cảnh.
Lần này là Cảnh Miểu ra mở cửa, thấy Cảnh Từ, cậu ta ai oán nói: "Tan học xong không về sớm được một tí à, cả nhà đều phải chờ cơm một mình anh, anh có biết xấu hổ không vậy."
Cảnh Từ coi cậu ta như không khí, cúi người thay giày dép đi vào phòng khách.
Ông Cảnh ho khan một tiếng, buông cuốn tạp chí tài chính trong tay xuống, muốn cười với Cảnh Từ một cái nhưng thử đi thử lại vẫn thấy gượng gạo nên thôi, dứt khoát giữ nguyên biểu cảm: "Ăn cơm."
Triệu Kim Phượng mặt nặng mày nhẹ, nặng nề đặt mâm cơm lên bàn.
Ông Cảnh liếc bà ta một cái, khóe miệng giật giật nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Có lẽ là ông Cảnh cố ý báo trước nên bữa tối khá phong phú, có đủ thịt cá, coi như là bữa ăn đủ đầy nhất mà Cảnh Từ từng có.
Nhưng những người cùng ngồi trên bàn ăn không phải đang trầm mặc thì chính là khua đũa gõ bát, bầu không khí cứng ngắc vô cùng, đồ ăn có ngon hơn nữa cũng chẳng nếm ra mùi vị gì.
Vất vả lắm Cảnh Từ mới coi như là lấp đầy cái bụng, đang định quay về phòng thì bị ba Cảnh gọi lại.
Ông Cảnh bưng một ly trà tiêu thực ngồi trên sô pha, hỏi Cảnh Từ: "Chuyện thi cử của con thế nào rồi?"
Cảnh Từ nhàn nhạt đáp: "Còn chưa có kết quả."
"Chưa có kết quả chả lẽ không biết tự ước chừng à? Bản thân mình thi thế nào mà còn không rõ sao?" Ông Cảnh cau mày: "Đừng có làm bộ lừa tao, thi không tốt hay làm sao? Có chắc suất cộng điểm đại học không?"
Cảnh Từ giễu cợt nhìn ông ta, trong lòng gợn sóng nhưng không sợ hãi: "Mấy hôm trước Bộ Giáo dục đã gửi công văn thông báo rồi, bắt đầu từ năm sau, không cộng điểm xét tuyển đại học nữa."
"Gì cơ?" Ông Cảnh đột nhiên đứng bật dậy, còn kích động hơn cả mấy học sinh khối 12 có thành tích trong kỳ thi Olympic: "Nói không cộng là không cộng luôn à? Thế điểm cộng của mày phải làm thế nào bây giờ?"
Cảnh Từ không có ý định nói chuyện hòa hoãn với ông ta, bỏ lại một câu: "Con không cần điểm cộng." Rồi nhấc chân rời khỏi phòng khách.
Ông Cảnh hết nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không ngăn được lửa giận, bực bội quát: "Mới đứng đầu có một lần mà mày đã quên mình mang họ gì rồi à? Lại còn không cần điểm cộng?! Không có điểm cộng thì cái loại đầu đất như mày lấy cái gì ra để bảo toàn cái hạng nhất kia hả?"
Ông ta nhìn theo Cảnh Từ, mắng: "MÀY QUAY LẠI ĐÂY CHO TAO, CHẠY ĐI ĐÂU HẢ?! CẢNH MIỂU CÒN BÀI ĐỊNH HỎI MÀY ĐẤY!"
Những chuyện khác Cảnh Từ còn có thể nhịn, dẫu sao thì ông ta cũng là cha thân sinh của cái cơ thể này, nhưng duy chỉ một chuyện cậu không thể nào chịu được đó là dạy kèm cho Cảnh Miểu.
"Có bài thì để cậu ta gom lại đến trường hỏi giáo viên đi." Cảnh Từ quay đầu, vẻ mặt không đổi nhìn ông Cảnh: "Không được nữa thì tìm gia sư."
"Mày..." Ông Cảnh chỉ vào mặt cậu, vừa định nói gì đó đã bị Cảnh Từ cắt ngang: "Trước đây học như nào thì bây giờ học như thế, muốn tôi dạy nó ấy hả?"
Cảnh Từ lạnh lùng nhếch môi, liếc mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Triệu Kim Phượng: "Không sợ để tôi dạy rồi ngay cả cấp 3 nó cũng không đỗ nổi à?"
Thấy Triệu Kim Phượng nháy mắt trở nên cảnh giác hơn, Cảnh Từ lập tức hiểu, sau này ông Cảnh không bao giờ dám nhắc lại chuyện này với cậu nữa.
Quả nhiên là vậy, lúc cậu đóng cửa phòng mình lại, ông Cảnh xanh mặt tính nói mấy câu nữa nhưng lại bị Triệu Kim Phượng ngăn lại.
- --
Cảnh Từ ngồi trên giường, thở phào một hơi thật dài.
Đột nhiên cậu cảm thấy cực kì thương nguyên chủ, có gia đình thân sinh như thế này, cậu ấy phản nghịch cũng là điều dễ hiểu.
Cảnh Từ thầm quyết định, sau này có là kì nghỉ gì đi chăng nữa, có thể ngốc ở trong trường thì tuyệt đối sẽ ở lại trường. Dù ông Cảnh có nói lời ngon ngọt dễ nghe đến đâu, chỉ cần không phải chuyện gì lớn thì cậu sẽ không bao giờ về cái nhà này để chịu tội nữa.
Đã vậy, quần áo thường ngày để ở nhà thì không tiện lắm, chẳng thà dọn hết vào ký túc cho rồi, đến lúc cần đỡ phải quay lại lấy.
Phòng ký túc xá của Cảnh Từ là phòng tiêu chuẩn cho sáu người cùng ở, nhưng trước mắt trong phòng chỉ có hai người là cậu với Lý Trụ, đoán chắc sau này cũng không có thêm ai vào nữa đâu, tủ trống hơn một nửa, để mấy bộ quần áo vào thôi thì chẳng vấn đề gì.
Cảnh Từ vừa nghĩ xong là bắt tay vào làm luôn, cậu đặt cặp sách lên giường, mở tủ ra chọn mấy bộ cần mang đến trường.
Cậu tìm được một cái túi lớn ở ngăn tủ bên trên, đầu tiên là gấp mấy cái áo khoác bỏ vào, rồi lại đi lấy áo len. Vừa mới nhấc vạt áo lên, một quyển sổ da đột nhiên rơi từ trong áo xuống đất.
Cảnh Từ hơi bất ngờ, cậu khom người nhặt quyển sổ kia lên.
Giấu ở chỗ bí mật như vậy, chắc chắn là thứ không muốn bị người khác thấy, Cảnh Từ đoán đây có thể là nhật ký của nguyên chủ.
Cậu không có trí nhớ của nguyên chủ, đất diễn của nguyên chủ trong tiểu thuyết cũng không nhiều vậy nên cậu vẫn luôn không hiểu rõ con người của chủ nhân thân thể này.
Nhắc tới là thấy lạ, Cảnh Từ xuyên đến đây lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy qua chữ viết tay của nguyên chủ lần nào cả.
Nguyên chủ là một người cực kì cố chấp, từ trước đến giờ không bao giờ làm bài tập thì cũng thôi đi, ngay cả thi cũng luôn nộp giấy trắng, dù thầy Lưu có khuyên thế nào cũng nhất quyết không chịu sửa đổi.
Có lẽ sau khi đọc nhật ký của cậu ấy, cậu có thể hiểu nguyên chủ hơn một chút.
Cảnh Từ vừa nghĩ xong, lập tức mở quyển nhật kí trong tay ra.
Đồng tử Cảnh Từ đột nhiên co lại, tim cũng bất giác đập nhanh.
Không giống như tưởng tượng của cậu, trên trang giấy vàng nhạt ghi đầy những suy nghĩ, lý tưởng của nguyên chủ mà từ đầu đến cuối đều chỉ viết tên Doanh Kiêu.
Nhưng điều khiến cậu khiếp sợ không phải là sự cố chấp của cậu ấy với Doanh Kiêu mà là thói quen nhỏ khi viết của nguyên chủ---
Lúc viết chữ "Doanh" nguyên chủ không nhấc bút nên tạo thành một hình tròn nhỏ ở bên góc trái bộ "Nguyệt".
(Chữ 赢 trong họ của Doanh Kiêu được ghép từ 4 bộ thành phần, theo thứ tự viết là bộ mang 吂 với hai bộ vong "亡" và khẩu "口" ở phía trên, tiếp đến là bộ nguyệt "月," bộ bối "贝," cuối cùng là bộ phàm "凡.")
Tuy rằng chữ viết của nguyên chủ khác hoàn toàn với chữ của cậu nhưng một điểm nhỏ này lại giống y như đúc.
Cảnh Từ nắm quyển nhật ký thật chặt trong tay, cả người tự như bị nhấn chìm vào làn sương mù dày đặc.
Trên thế giới này liệu có chuyện trùng hợp đến mức có hai người hoàn toàn giống nhau về tướng mạo, họ tên, thậm chí là cả thói quen nhỏ khi viết sao?
Giữa cậu và nguyên chủ rốt cuộc có mối liên hệ như thế nào?
Cậu ở nơi này, vậy thì nguyên chủ đâu? Thực sự biến mất hay xuyên về thế giới của cậu rồi?
Không đúng!
Sống lưng Cảnh Từ chợt lạnh, ngay từ đầu quyển tiểu thuyết này sao lại xuất hiện trong điện thoại của cậu được? Cậu không tài nào nhớ nổi lý do ban đầu.
Cậu chỉ nhớ, có một ngày vừa mở điện thoại lên đã thấy trong bộ nhớ đột nhiên xuất hiện một quyển tiểu thuyết. Đúng lúc vừa thi xong đại học, hiếm khi thả lỏng một chút nên cậu thuận theo đó mở ra đọc.
Nhưng trước giờ cậu chưa từng để ý vấn đề này, thậm chí còn không hề hoài nghi một chút nào.
Hết vấn đề này kéo theo vấn đề khác xuất hiện, Cảnh Từ hít sâu một hơi, cố gắng khiến trấn định bản thân mình lại.
Tạm thời cậu không biết rõ mấy thứ này nhưng không sao, một ngày nào đó chân tướng cũng sẽ được phơi bày mà thôi.
Cảnh Từ hòa hoãn lại trong chốc lát, thả quyển nhật ký vào sâu trong tủ, không xem nữa. Cậu vừa định dọn quần áo tiếp thì điện thoại hơi rung, cậu cầm máy lên xem, là Doanh Kiêu gửi tin nhắn tới.
[Kiêu]: Cậu ăn cơm xong chưa?
Cảnh Từ mở khóa điện thoại, trả lời hắn---
[Cảnh]: Tôi ăn rồi, cậu ăn chưa?
[Kiêu]: Đang ăn cùng bọn Hà Chúc này.
[Kiêu]: Nhà hàng Nhật này không tệ, lần sau dẫn cậu đi ăn [hình ảnh] [hình ảnh]
Nhà hàng Nhật Bản bày biện đồ ăn không tồi chút nào, chưa kể Doanh Kiêu còn khá kén chọn, mãi mới được nghỉ như vậy đương nhiên hắn sẽ chọn mấy nơi cao cấp một chút.
Cảnh Từ phóng to hình lên xem, thán phục---
[Cảnh]: Nhìn không tệ.
Doanh Kiêu gắp một miếng sashimi sò đỏ* vào trong miệng, thấy Cảnh Từ trả lời tin nhắn, khóe miệng vô thức cong lên thành một nụ cười nhẹ.
*Gốc là 北极贝, tui tra gg thì nó là sò đỏ (sò Hokkigai) một loại sò biển ăn được trong họ Mactridae, nó là nguyên liệu cao cấp cho món sushi/sashimi ở Nhật Bản. Sò Hokkigai chỉ được khai thác khi đạt 3 năm tuổi. Sau khi đánh bắt, sò được đóng gói và bảo quản lạnh để giữ nguyên giá trị dinh dưỡng.
Doanh Kiêu đặt đũa xuống, vừa nói chuyện phiếm cùng Cảnh Từ vừa nghĩ mai nên đào cậu ra khỏi nhà kiểu gì, đưa cậu đi ăn một bữa.
Đám Hà Chúc thấy hắn say mê chuyện trò như thế kia, không nhịn được mà đảo mắt, chẳng cần nghĩ cũng biết với cái bộ dạng cười tươi như hoa này thì nhất định nhân vật ở đầu dây còn lại là Cảnh Từ rồi.
Mấy người vốn không định để ý đến hắn, mặc kệ hắn muốn lẳng lơ thế nào cũng được nhưng làm gì có ai tình nguyện ăn một đống thức ăn cho chó như thế? Nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy nuốt không trôi!
Trịnh Khuyết là người đầu tiên không chịu được, cậu chàng đứng lên gõ gõ cái bát trước mặt Doanh Kiêu: "Anh Kiêu, mày có thể bình thường chút không?"
Doanh Kiêu nâng mắt ban cho cậu ta một ánh nhìn.
Trịnh Khuyết cạn lời: "Không phải chứ, hai người ngày nào cũng dính cạnh nhau như vậy, rốt cuộc thì đào đâu ra lắm chuyện để nói thế? Gần đây tao cũng theo đuổi người ta nhưng có giống hai đứa bây đâu?"
Doanh Kiêu lạnh lùng nói: "Ồ, vậy là mày bị từ chối rồi à."
Trịnh Khuyết: "..."
Doanh Kiêu nhìn lướt qua giao diện Wechat, thấy không có tin nhắn mới ngước mắt lên nhìn thằng bạn mình: "Tao phát hiện chúng mày để ý nhiều quá rồi đấy, lúc trước khóc lóc kêu gào sợ tao với Cảnh Từ yêu đương thì thôi đi, giờ tao gõ chữ thể hiện tình yêu cũng không được luôn à?"
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Trịnh Khuyết không chống đỡ được thân thể, hơi lảo đảo, cậu chàng vuốt mặt đầu hàng: "Không cản trở ngài yêu đương nữa, mời... ngài cứ gõ chữ thoải mái đi."
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Người nào đọc qua quyển "Luyến ái" kia sẽ biết, tôi tương đối thích cách viết có nhân ắt có quả.
Vậy nên xuyên thư không phải trùng hợp, không phải ngẫu nhiên mà Cảnh Từ vừa xuyên tới đã gặp phải dám người lớp 8 kia, cũng không phải tự nhiên mà Doanh Kiêu có hảo cảm với cậu.
Liều mạng đè mấy cái móng vuốt muốn spoil lại....
Anh Kiêu: Nói chuyện phiếm với Cảnh Từ = Gõ chữ vì tình yêu.
Lúc Cảnh Từ về đến phòng là 10 giờ 40 phút, kí túc xá vẫn còn sáng đèn.
Lý Trụ đang nằm vắt chân trên giường chơi game, thấy ngoài cửa có tiếng động cậu chàng mới ngó lên: "Mới tự học về à?"
Cảnh Từ mơ hồ đáp: "Ừ."
"Học bá chúng mày đúng là không phải người mà." Đúng lúc Lý Trụ chơi xong một ván game, để điện thoại xuống than thở: "Có thể ngồi yên trong lớp lâu như vậy luôn." Cậu chàng vỗ đầu, tựa như vừa mới nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng rồi, nãy Ngô Vĩ Thành qua tìm mày đấy, hình như là muốn hỏi đề mày."
"Thế à?" Cảnh Từ đang cởi áo khoác, nghe vậy thì hơi ngừng một lát rồi lại kéo khóa áo lên: "Vậy tao qua xem xem."
"Ê?!" Lý Trụ định giữ cậu lại, bảo với cậu là mình đã nhắn tin Wechat cho Ngô Vĩ Thành biết cậu về phòng rồi, nhưng Cảnh Từ đi quá vội, không nghe tiếng gọi của Lý Trụ.
"Sao lại có cảm giác hôm nay cậu ấy hơi phấn khích nhỉ..." Lý Trụ gãi đầu, buồn bực lầm bầm.
Mười phút sau, Cảnh Từ đã quay lại, canh thời gian đến phòng lấy nước tắm rửa rồi trở về ngồi lau tóc bên mép giường.
Lý Trụ vịn thành giường, rướn người ra hỏi cậu: "Hôm nay cậu muốn chờ đến 12 giờ à?"
Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn cậu chàng: "Để làm gì?"
"Ăn quả bình an chứ làm gì nữa!" Lý Trụ chỉ táo trên bàn, cười hehe: "Phải chờ đến 12 giờ ăn mới linh nghiệm."
"Thật à?" Lần đầu tiên Cảnh Từ nghe cách nói này, cậu thả khăn xuống, lấy ra quả táo được gói ghém cẩn thận bằng giấy bọc màu đỏ, cẩn thận nâng trong tay ngắm nghía.
Hình như không giống mấy loại giấy gói của các bạn khác.
Màu đỏ hồng trông khá dễ thương, bên cạnh còn có mấy ngôi sao nho nhỏ sáng lấp lánh...
"Mày lén cười gì đấy?" Lý Trụ sáp lại gần nhìn biểu cảm trên mặt cậu rồi lại nhìn quả táo trong tay Cảnh Từ, gảy gảy phần giấy gói bên ngoài, lấy làm lạ hỏi: "Không phải chỉ là một quả táo bình thường thôi à? Có gì đâu mà vui thế?"
Cảnh Từ nghe vậy vô thức đưa tay lên sờ mặt mình: "Tao cười à?"
Lý Trụ liếc mắt nhìn bạn mình, cầm cái gương đặt ở mép giường lên soi về phía cậu: "Nè, tự nhìn đi."
Cậu chàng nhìn kĩ biểu cảm trên mặt Cảnh Từ: "Hôm nay có gì mà tâm trạng của mày lại tốt vậy?'
Việc bỏ điểm cộng tuyển sinh đại học cho thí sinh đạt giải Olympic Toán là chuyện lớn, học sinh 11-7 không ai không biết, nhưng vì sợ Cảnh Từ không vui nên bọn họ đều ngầm thống nhất với nhau, không ai nhắc đến dù chỉ là nửa chữ.
Lý Trụ là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng của Cảnh Từ, thời gian ở chung với cậu nhiều hơn so với những người khác, vậy nên cậu chàng càng giữ ý tứ với cậu hơn.
Ai ngờ, Cảnh Từ chẳng những không quan tâm mà ngược lại, tâm trạng cậu rất tốt là đằng khác.
Cảnh Từ kinh ngạc nhìn bản thân mình trong gương.
Cậu ở trong gương đang cong khóe miệng, ánh mắt tràn ngập ý cười, vừa nhìn đã biết là tâm trạng cực kì tốt.
Lý Trụ thả cái gương trong tay xuống: "Nhìn thấy rồi đúng không.Thế giờ có chuyện gì tốt nào, chia sẻ cho anh em cùng chung vui?"
Cảnh Từ cụp mắt, cẩn thận mở giấy gói quả táo ra: "Thì ngày lễ được nghỉ nên vui thôi."
"Chỉ vì cái này thôi ấy hả?" Lý Trụ tặc lưỡi một cái: "Không phải chỉ có ba ngày thôi à, chưa nói đến chuyện nghỉ xong mấy ngày lại phải thi cuối kì nữa. Ấy, không đúng, mấy đứa học bá như mày thì sợ thi cử cái đếch gì."
Cảnh Từ cười cười không đáp lại, cầm táo đứng lên: "Tao đi rửa táo đây, nhân thể rửa hộ mày luôn nhé?"
"Không cần, tao đi cùng luôn." Lý Trụ tiện tay cầm một quả táo lên, xé giấy gói "roẹt" phát rồi vo viên ném vào thùng rác, đi ra cửa cùng Cảnh Từ: "Dù sao thì tao cũng nhất định phải chờ tới 0 giờ."
Cảnh Từ chưa kịp đáp lời, cậu chàng đã nói tiếp: "Tao biết mày nhất định không đợi mà đúng 11 giờ sẽ leo lên giường đi ngủ đúng không, tao hiểu mày quá mà."
Cảnh Từ nghe cậu ta kết luận một cách chắc chắn như vậy thì không nói thêm gì nữa, cậu chỉ đành miễn cưỡng chờ tiếng đồng hồ báo thức gọi mình dậy. Cảnh Từ mờ mịt sờ soạng tìm trái táo đặt bên gối, cắn "rốp" một miếng.
Lý Trụ nghe âm thanh vang lên trong bóng tối mà hú hồn chim én, dùng flash điện thoại soi về phía bên này, thấy Cảnh Từ mắt híp thành một đường mà vẫn kiên trì gặm táo, nhất thời nhịn không được cười to: "Haha! Mày vẫn thức nổi cơ à?"
"Không phải mày bảo chờ đến 0 giờ ăn mới linh nghiệm à." Cảnh Từ nuốt miếng táo trong miệng xuống, tiếng nói còn dính chút giọng mũi, so với bình thường nghe càng mềm mại đáng yêu hơn: "Tao thử tí thôi mà."
Lý Trụ cắn một miếng táo, tò mò: "Mày có ước nguyện gì mà để ý nhiều thế? Muốn thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại à?"
Động tác nhai nuốt của Cảnh Từ hơi ngừng nhưng cậu không nói gì cả.
Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn, Cảnh Từ dụi mắt nhìn màn hình, chờ mắt dần thích ứng được với ánh sáng điện thoại cậu mới cầm máy lên xem, là tin nhắn từ Doanh Kiêu---
[Kiêu]: Giáng sinh vui vẻ.
Cảnh Từ đổi sang tay trái cầm táo, tay phải gõ chữ, ngay cả đầu ngón tay cũng toát lên ý vui vẻ---
[Cảnh]: Giáng sinh vui vẻ.
- --
Sau Giáng sinh vài ngày là đến Tết Dương lịch.
Khối 11 của trường Thực nghiệm tỉnh được nghỉ ba ngày, khối 12 thì ít hơn, chỉ được nghỉ mỗi ngày mùng một đầu năm.
Doanh Kiêu có thể sử dụng chút thủ đoạn nho nhỏ để Cảnh Từ không phải về nhà vào kì nghỉ cuối tháng, nhưng lễ Tết thì hắn không làm vậy được.
Doanh Kiêu không yên lòng, nhân lúc trong lớp ồn ào, mọi người không nghe được đối thoại giữa hai người họ mà ghé lại hỏi Cảnh Từ: "Bao giờ cậu quay lại trường?"
Vốn dĩ Cảnh Từ định ở lại trường cùng khối 12 ngày 30 - 31, ngây ngốc tầm 2 ngày rồi đợi sang mùng một mới về.
Nhưng tối hôm qua ông Cảnh lại gọi điện thoại cho cậu, nhấn mạnh với cậu rằng đợt nghỉ lễ này nhất định phải về nhà. Ông ta nói rằng Tết Dương này thân thích trong nhà tụ họp với nhau, yêu cầu cậu nhất định phải có mặt.
Cảnh Từ nhẩm tính thời gian một chút, đáp: "Chiều mùng một."
Doanh Kiêu hơi nhướng mày: "Hai ngày trước đấy không ở trường à?"
"Ừ, lần này tôi phải về nhà."
"Vậy thì..." Doanh Kiêu cẩn thận lựa lời, uyển chuyển nói: "Nếu có chuyện gì phải gọi ngay cho tôi, biết chưa?"
Hắn nhìn Cảnh Từ, khẽ cười: "Tôi biết cậu không thích làm phiền người khác nhưng tôi lại không phải người khác? Chúng ta từng ôm nhau rồi, ngay cả hôn cũng hôn luôn rồi, chưa kể lão Lưu cũng thừa nhận quan hệ của chúng ta. Chỉ có chút chuyện như thế cậu còn khách khí với tôi, đúng là hết nói nổi mà."
Cảnh Từ bị hắn nói đến đỏ cả mặt, muốn phản bác nhưng sợ nói không lại hắn, đã thế còn bị trêu ngược lại nên đành gật đầu qua loa một cái: "Ừ."
"Phải luôn mang theo điện thoại bên người đấy." Doanh Kiêu lại nói: "Tôi gửi tin nhắn cho cậu, thấy là phải rep luôn đấy nhé."
Cảnh Từ mím môi cười: "Được."
Chạng vạng ngày 29, sau khi tan học, lần thứ hai Cảnh Từ leo lên xe buýt về nhà, gõ cửa nhà họ Cảnh.
Lần này là Cảnh Miểu ra mở cửa, thấy Cảnh Từ, cậu ta ai oán nói: "Tan học xong không về sớm được một tí à, cả nhà đều phải chờ cơm một mình anh, anh có biết xấu hổ không vậy."
Cảnh Từ coi cậu ta như không khí, cúi người thay giày dép đi vào phòng khách.
Ông Cảnh ho khan một tiếng, buông cuốn tạp chí tài chính trong tay xuống, muốn cười với Cảnh Từ một cái nhưng thử đi thử lại vẫn thấy gượng gạo nên thôi, dứt khoát giữ nguyên biểu cảm: "Ăn cơm."
Triệu Kim Phượng mặt nặng mày nhẹ, nặng nề đặt mâm cơm lên bàn.
Ông Cảnh liếc bà ta một cái, khóe miệng giật giật nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Có lẽ là ông Cảnh cố ý báo trước nên bữa tối khá phong phú, có đủ thịt cá, coi như là bữa ăn đủ đầy nhất mà Cảnh Từ từng có.
Nhưng những người cùng ngồi trên bàn ăn không phải đang trầm mặc thì chính là khua đũa gõ bát, bầu không khí cứng ngắc vô cùng, đồ ăn có ngon hơn nữa cũng chẳng nếm ra mùi vị gì.
Vất vả lắm Cảnh Từ mới coi như là lấp đầy cái bụng, đang định quay về phòng thì bị ba Cảnh gọi lại.
Ông Cảnh bưng một ly trà tiêu thực ngồi trên sô pha, hỏi Cảnh Từ: "Chuyện thi cử của con thế nào rồi?"
Cảnh Từ nhàn nhạt đáp: "Còn chưa có kết quả."
"Chưa có kết quả chả lẽ không biết tự ước chừng à? Bản thân mình thi thế nào mà còn không rõ sao?" Ông Cảnh cau mày: "Đừng có làm bộ lừa tao, thi không tốt hay làm sao? Có chắc suất cộng điểm đại học không?"
Cảnh Từ giễu cợt nhìn ông ta, trong lòng gợn sóng nhưng không sợ hãi: "Mấy hôm trước Bộ Giáo dục đã gửi công văn thông báo rồi, bắt đầu từ năm sau, không cộng điểm xét tuyển đại học nữa."
"Gì cơ?" Ông Cảnh đột nhiên đứng bật dậy, còn kích động hơn cả mấy học sinh khối 12 có thành tích trong kỳ thi Olympic: "Nói không cộng là không cộng luôn à? Thế điểm cộng của mày phải làm thế nào bây giờ?"
Cảnh Từ không có ý định nói chuyện hòa hoãn với ông ta, bỏ lại một câu: "Con không cần điểm cộng." Rồi nhấc chân rời khỏi phòng khách.
Ông Cảnh hết nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không ngăn được lửa giận, bực bội quát: "Mới đứng đầu có một lần mà mày đã quên mình mang họ gì rồi à? Lại còn không cần điểm cộng?! Không có điểm cộng thì cái loại đầu đất như mày lấy cái gì ra để bảo toàn cái hạng nhất kia hả?"
Ông ta nhìn theo Cảnh Từ, mắng: "MÀY QUAY LẠI ĐÂY CHO TAO, CHẠY ĐI ĐÂU HẢ?! CẢNH MIỂU CÒN BÀI ĐỊNH HỎI MÀY ĐẤY!"
Những chuyện khác Cảnh Từ còn có thể nhịn, dẫu sao thì ông ta cũng là cha thân sinh của cái cơ thể này, nhưng duy chỉ một chuyện cậu không thể nào chịu được đó là dạy kèm cho Cảnh Miểu.
"Có bài thì để cậu ta gom lại đến trường hỏi giáo viên đi." Cảnh Từ quay đầu, vẻ mặt không đổi nhìn ông Cảnh: "Không được nữa thì tìm gia sư."
"Mày..." Ông Cảnh chỉ vào mặt cậu, vừa định nói gì đó đã bị Cảnh Từ cắt ngang: "Trước đây học như nào thì bây giờ học như thế, muốn tôi dạy nó ấy hả?"
Cảnh Từ lạnh lùng nhếch môi, liếc mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Triệu Kim Phượng: "Không sợ để tôi dạy rồi ngay cả cấp 3 nó cũng không đỗ nổi à?"
Thấy Triệu Kim Phượng nháy mắt trở nên cảnh giác hơn, Cảnh Từ lập tức hiểu, sau này ông Cảnh không bao giờ dám nhắc lại chuyện này với cậu nữa.
Quả nhiên là vậy, lúc cậu đóng cửa phòng mình lại, ông Cảnh xanh mặt tính nói mấy câu nữa nhưng lại bị Triệu Kim Phượng ngăn lại.
- --
Cảnh Từ ngồi trên giường, thở phào một hơi thật dài.
Đột nhiên cậu cảm thấy cực kì thương nguyên chủ, có gia đình thân sinh như thế này, cậu ấy phản nghịch cũng là điều dễ hiểu.
Cảnh Từ thầm quyết định, sau này có là kì nghỉ gì đi chăng nữa, có thể ngốc ở trong trường thì tuyệt đối sẽ ở lại trường. Dù ông Cảnh có nói lời ngon ngọt dễ nghe đến đâu, chỉ cần không phải chuyện gì lớn thì cậu sẽ không bao giờ về cái nhà này để chịu tội nữa.
Đã vậy, quần áo thường ngày để ở nhà thì không tiện lắm, chẳng thà dọn hết vào ký túc cho rồi, đến lúc cần đỡ phải quay lại lấy.
Phòng ký túc xá của Cảnh Từ là phòng tiêu chuẩn cho sáu người cùng ở, nhưng trước mắt trong phòng chỉ có hai người là cậu với Lý Trụ, đoán chắc sau này cũng không có thêm ai vào nữa đâu, tủ trống hơn một nửa, để mấy bộ quần áo vào thôi thì chẳng vấn đề gì.
Cảnh Từ vừa nghĩ xong là bắt tay vào làm luôn, cậu đặt cặp sách lên giường, mở tủ ra chọn mấy bộ cần mang đến trường.
Cậu tìm được một cái túi lớn ở ngăn tủ bên trên, đầu tiên là gấp mấy cái áo khoác bỏ vào, rồi lại đi lấy áo len. Vừa mới nhấc vạt áo lên, một quyển sổ da đột nhiên rơi từ trong áo xuống đất.
Cảnh Từ hơi bất ngờ, cậu khom người nhặt quyển sổ kia lên.
Giấu ở chỗ bí mật như vậy, chắc chắn là thứ không muốn bị người khác thấy, Cảnh Từ đoán đây có thể là nhật ký của nguyên chủ.
Cậu không có trí nhớ của nguyên chủ, đất diễn của nguyên chủ trong tiểu thuyết cũng không nhiều vậy nên cậu vẫn luôn không hiểu rõ con người của chủ nhân thân thể này.
Nhắc tới là thấy lạ, Cảnh Từ xuyên đến đây lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy qua chữ viết tay của nguyên chủ lần nào cả.
Nguyên chủ là một người cực kì cố chấp, từ trước đến giờ không bao giờ làm bài tập thì cũng thôi đi, ngay cả thi cũng luôn nộp giấy trắng, dù thầy Lưu có khuyên thế nào cũng nhất quyết không chịu sửa đổi.
Có lẽ sau khi đọc nhật ký của cậu ấy, cậu có thể hiểu nguyên chủ hơn một chút.
Cảnh Từ vừa nghĩ xong, lập tức mở quyển nhật kí trong tay ra.
Đồng tử Cảnh Từ đột nhiên co lại, tim cũng bất giác đập nhanh.
Không giống như tưởng tượng của cậu, trên trang giấy vàng nhạt ghi đầy những suy nghĩ, lý tưởng của nguyên chủ mà từ đầu đến cuối đều chỉ viết tên Doanh Kiêu.
Nhưng điều khiến cậu khiếp sợ không phải là sự cố chấp của cậu ấy với Doanh Kiêu mà là thói quen nhỏ khi viết của nguyên chủ---
Lúc viết chữ "Doanh" nguyên chủ không nhấc bút nên tạo thành một hình tròn nhỏ ở bên góc trái bộ "Nguyệt".
(Chữ 赢 trong họ của Doanh Kiêu được ghép từ 4 bộ thành phần, theo thứ tự viết là bộ mang 吂 với hai bộ vong "亡" và khẩu "口" ở phía trên, tiếp đến là bộ nguyệt "月," bộ bối "贝," cuối cùng là bộ phàm "凡.")
Tuy rằng chữ viết của nguyên chủ khác hoàn toàn với chữ của cậu nhưng một điểm nhỏ này lại giống y như đúc.
Cảnh Từ nắm quyển nhật ký thật chặt trong tay, cả người tự như bị nhấn chìm vào làn sương mù dày đặc.
Trên thế giới này liệu có chuyện trùng hợp đến mức có hai người hoàn toàn giống nhau về tướng mạo, họ tên, thậm chí là cả thói quen nhỏ khi viết sao?
Giữa cậu và nguyên chủ rốt cuộc có mối liên hệ như thế nào?
Cậu ở nơi này, vậy thì nguyên chủ đâu? Thực sự biến mất hay xuyên về thế giới của cậu rồi?
Không đúng!
Sống lưng Cảnh Từ chợt lạnh, ngay từ đầu quyển tiểu thuyết này sao lại xuất hiện trong điện thoại của cậu được? Cậu không tài nào nhớ nổi lý do ban đầu.
Cậu chỉ nhớ, có một ngày vừa mở điện thoại lên đã thấy trong bộ nhớ đột nhiên xuất hiện một quyển tiểu thuyết. Đúng lúc vừa thi xong đại học, hiếm khi thả lỏng một chút nên cậu thuận theo đó mở ra đọc.
Nhưng trước giờ cậu chưa từng để ý vấn đề này, thậm chí còn không hề hoài nghi một chút nào.
Hết vấn đề này kéo theo vấn đề khác xuất hiện, Cảnh Từ hít sâu một hơi, cố gắng khiến trấn định bản thân mình lại.
Tạm thời cậu không biết rõ mấy thứ này nhưng không sao, một ngày nào đó chân tướng cũng sẽ được phơi bày mà thôi.
Cảnh Từ hòa hoãn lại trong chốc lát, thả quyển nhật ký vào sâu trong tủ, không xem nữa. Cậu vừa định dọn quần áo tiếp thì điện thoại hơi rung, cậu cầm máy lên xem, là Doanh Kiêu gửi tin nhắn tới.
[Kiêu]: Cậu ăn cơm xong chưa? (Chỗ này nên beta thêm chủ ngữ nhé, nghe vậy nó xuôi hơn, để "Ăn cơm xong chưa?" hơi bất lịch sự)
Cảnh Từ mở khóa điện thoại, trả lời hắn---
[Cảnh]: Tôi ăn rồi, cậu ăn chưa?
[Kiêu]: Đang ăn cùng bọn Hà Chúc này.
[Kiêu]: Nhà hàng Nhật này không tệ, lần sau dẫn cậu đi ăn [hình ảnh] [hình ảnh]
Nhà hàng Nhật Bản bày biện đồ ăn không tồi chút nào, chưa kể Doanh Kiêu còn khá kén chọn, mãi mới được nghỉ như vậy đương nhiên hắn sẽ chọn mấy nơi cao cấp một chút.
Cảnh Từ phóng to hình lên xem, thán phục---
[Cảnh]: Nhìn không tệ.
Doanh Kiêu gắp một miếng sashimi sò đỏ* vào trong miệng, thấy Cảnh Từ trả lời tin nhắn, khóe miệng vô thức cong lên thành một nụ cười nhẹ.
*Gốc là 北极贝, tui tra gg thì nó là sò đỏ (sò Hokkigai) một loại sò biển ăn được trong họ Mactridae, nó là nguyên liệu cao cấp cho món sushi/sashimi ở Nhật Bản. Sò Hokkigai chỉ được khai thác khi đạt 3 năm tuổi. Sau khi đánh bắt, sò được đóng gói và bảo quản lạnh để giữ nguyên giá trị dinh dưỡng.
Doanh Kiêu đặt đũa xuống, vừa nói chuyện phiếm cùng Cảnh Từ vừa nghĩ mai nên đào cậu ra khỏi nhà kiểu gì, đưa cậu đi ăn một bữa.
Đám Hà Chúc thấy hắn say mê chuyện trò như thế kia, không nhịn được mà đảo mắt, chẳng cần nghĩ cũng biết với cái bộ dạng cười tươi như hoa này thì nhất định nhân vật ở đầu dây còn lại là Cảnh Từ rồi.
Mấy người vốn không định để ý đến hắn, mặc kệ hắn muốn lẳng lơ thế nào cũng được nhưng làm gì có ai tình nguyện ăn một đống thức ăn cho chó như thế? Nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy nuốt không trôi!
Trịnh Khuyết là người đầu tiên không chịu được, cậu chàng đứng lên gõ gõ cái bát trước mặt Doanh Kiêu: "Anh Kiêu, mày có thể bình thường chút không?"
Doanh Kiêu nâng mắt ban cho cậu ta một ánh nhìn.
Trịnh Khuyết cạn lời: "Không phải chứ, hai người ngày nào cũng dính cạnh nhau như vậy, rốt cuộc thì đào đâu ra lắm chuyện để nói thế? Gần đây tao cũng theo đuổi người ta nhưng có giống hai đứa bây đâu?"
Doanh Kiêu lạnh lùng nói: "Ồ, vậy là mày bị từ chối rồi à."
Trịnh Khuyết: "..."
Doanh Kiêu nhìn lướt qua giao diện Wechat, thấy không có tin nhắn mới ngước mắt lên nhìn thằng bạn mình: "Tao phát hiện chúng mày để ý nhiều quá rồi đấy, lúc trước khóc lóc kêu gào sợ tao với Cảnh Từ yêu đương thì thôi đi, giờ tao gõ chữ thể hiện tình yêu cũng không được luôn à?"
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Trịnh Khuyết không chống đỡ được thân thể, hơi lảo đảo, cậu chàng vuốt mặt đầu hàng: "Không cản trở ngài yêu đương nữa, mời... ngài cứ gõ chữ thoải mái đi."
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Người nào đọc qua quyển "Luyến ái" kia sẽ biết, tôi tương đối thích cách viết có nhân ắt có quả.
Vậy nên xuyên thư không phải trùng hợp, không phải ngẫu nhiên mà Cảnh Từ vừa xuyên tới đã gặp phải dám người lớp 8 kia, cũng không phải tự nhiên mà Doanh Kiêu có hảo cảm với cậu.
Liều mạng đè mấy cái móng vuốt muốn spoil lại....
Anh Kiêu: Nói chuyện phiếm với Cảnh Từ = Gõ chữ vì tình yêu.