• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: spring | Beta: YAN

Những người khác hoàn toàn không biết tình huống hiện tại là thế nào.

Hà Chúc đứng cách bọn họ hơn một mét, rón rén nhìn sang bên này, sợ anh Kiêu của cậu ta đột ngột nổi nóng, đập đầu cậu ta nở hoa.

Ngô Vĩ Thành trì độn cầm bóng rổ, liếc bên này ngó bên kia, ngỡ nàng không dám mở miệng.

Bành Trình Trình không lên tiếng theo thường lệ.

Trịnh Khuyết thì trái lại, không tim không phổi chống nạnh đứng phía sau cười ha ha: "Anh Kiêu, Cảnh Từ, hai người đang làm gì vậy? Chơi búp bê Nga?"

Cảnh Từ cụp mắt không dám nhìn Doanh Kiêu, lòng bàn tay cậu mướt mồ hôi, nhịp tim nhanh đến mức như thể không nói nên lời. Đầu óc cậu loạn cào cào lại vẫn suy nghĩ cho Doanh Kiêu theo bản năng: "Tôi, tôi không động... cản cậu, cậu nhanh chóng giải quyết đi."

Ánh mắt Doanh Kiêu ngưng lại, lời nói phóng đãng đã đến bên môi dù thế nào cũng không nói ra được.

Trong chớp mắt vừa rồi, trong lòng hắn nghĩ đến rất nhiều loại phản ứng của Cảnh Từ.

Có thể sẽ xấu hổ, sẽ tức giận, thậm chí sẽ chán ghét, lại duy nhất không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy.

Cảnh Từ da mặt mỏng, lúc này sắc mặt cậu đã cực kỳ mất tự nhiên, dáng vẻ kia thoạt nhìn như lập tức phải bật dậy. Doanh Kiêu đã chuẩn bị xong tình huống bị cậu đạp một chân, kết quả...

Doanh Kiêu nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén rung động trong lòng, không để bản thân tiếp tục thất thố.

Tại sao trên thế giới này lại có một người ngoan ngoãn như Cảnh Từ vậy chứ, cậu tốt đẹp đến mức khiến mỗi ngày hắn lại càng yêu thích cậu hơn ngày hôm qua.

Hắn nhìn vành tai đỏ rực của Cảnh Từ, thầm thở dài.

Đồ ngốc này, hắn mà bất động thì cả đời phải cứng như vậy mất.

"Xin lỗi." Doanh Kiêu xoa đầu cậu, xin lỗi: "Làm cậu khó chịu rồi."

"... Không có." Cảnh Từ nằm sấp trên ngực hắn, cảm nhận lồng ngực của hắn phập phồng dữ dội, cậu rụt rụt đầu ngón tay: "Cậu cũng đâu phải cố ý."

Doanh Kiêu hít vào một hơi, bất đắc dĩ nói: "Cậu cũng đừng trêu chọc tôi nữa."

Lại trêu chọc tiếp thì hắn sẽ thật sự bốc cháy.

"Hửm?" Cảnh Từ nghi hoặc.

"Không có gì." Doanh Kiêu lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn về phía Hà Chúc, khàn giọng gọi: "Lão Hà, ném đồng phục của tao qua đây."

"À à à." Hà Chúc cảm thấy mình đã trốn được một kiếp nên cũng không hỏi vì sao, cậu ta vội vàng nghe lời đưa đồng phục cho hắn.

"Cậu đứng dậy trước đi, yên tâm, không ai nhìn được." Doanh Kiêu buông eo Cảnh Từ ra, hạ giọng hỏi: "Ngã không?"

"Không." Cảnh Từ cố gắng bình tĩnh ngó xung quanh một vòng, để che lấp cho Doanh Kiêu nên cậu dùng một tư thế kỳ quặc từ từ bò dậy.

Doanh Kiêu bị động tác vừa chậm rãi vừa thân thiết của cậu trêu chọc, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại. Đợi cậu vừa đứng lên, hắn lập tức trùm đồng phục lên giữa hai chân, chống đôi chân dài ngồi dậy.

Lúc này Doanh Kiêu mới nhận ra cùi chỏ và phía sau lưng mình vô cùng đau đớn.

Hắn sợ Cảnh Từ áy náy, không dấu vết che đậy chúng, mặt không thay đổi chờ phản ứng rút đi.

"Anh Kiêu, mày không sao chứ?" Hà Chúc thấy hắn mãi không đứng dậy thì gấp gáp: "Trật chân? Hay là eo không dùng sức được?"

Anh Kiêu của cậu ta là ai chứ, dao gác lên cổ cũng không sợ, nào từng có thời điểm không bò dậy nổi?

Xem ra lần này thật sự ngã không nhẹ.

"Tao đỡ mày nhá?" Hà Chúc nói xong thì duỗi tay định kéo Doanh Kiêu dậy.

Doanh Kiêu liếc mắt nhìn cậu ta, tránh đi, cười nhạo: "Tao cám ơn mày, eo của tao rất tốt."

Hắn nói xong thì cúi đầu buộc hai ống tay áo khoác đồng phục ngang hông, thắt nút, bộ phận rủ xuống vừa vặn có thể che phần trước.

Doanh Kiêu đứng lên, kéo Cảnh Từ đi luôn: "Chúng mày chơi đi, bọn tao qua bên kia nghỉ ngơi một lúc."

"Ờ." Hà Chúc sững sờ gật gật đầu, hồi lâu sau thì quay sang Trịnh Khuyết: "Vừa rồi hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết sao?"

Trịnh Khuyết mê mang lắc đầu: "Tao không rõ lắm."

"Thôi được rồi, quản bọn họ làm gì." Hà Chúc nhận lấy bóng rổ từ trong tay Ngô Vĩ Thành, đập xuống đất hai lần: "Đến đến đến, chúng ta tiếp tục."

Chỗ xà đơn, phản ứng sinh lý của Doanh Kiêu đã biến mất, hắn cởi đồng phục xuống, đang định mặc lại thì bị Cảnh Từ đưa tay ngăn cản.

"Sao vậy?"

Cảnh Từ rút áo khoác ra khỏi tay hắn, bỗng nhiên nói: "Cậu nhắm mắt lại."

"Làm gì?" Doanh Kiêu nhìn cậu, cười cợt nhả: "Muốn nhân cơ hội hôn trộm tôi?"

Hắn cúi đầu xuống, tiến đến trước mắt Cảnh Từ: "Quan hệ giữa hai chúng ta là gì chứ, muốn hôn còn cần phải trộm sao, tôi..."

Cảnh Từ duỗi tay, quen cửa quen nẻo bưng kín miệng hắn, bình tĩnh nói: "Tôi xem vết thương trên người của cậu."

Doanh Kiêu sững sờ, ánh mắt không tự chủ được mà mềm mại đi. Hắn không ba hoa nữa, nghe lời nhắm mắt lại.

Cảnh Từ cẩn thận vén tay áo len của hắn lên.

Lúc Doanh Kiêu ngã xuống đất có dùng cùi chỏ chống một chút, giờ hai cái cùi chỏ đều đã bị rách da, đang không ngừng chảy máu. May mắn hôm nay hắn mặc áo len màu đen, bằng không lúc này nếu trông thấy vết máu thì e rằng sẽ bị thương kèm thêm choáng.

Cùi chỏ đã như vậy, trên người sẽ thế nào?

Cảnh Từ bỗng nhiên không dám nhìn tiếp nữa.

"Không sao cả." Doanh Kiêu cũng ước lượng được vết thương của mình, thấy Cảnh Từ mãi không nói lời nào thì đoán chừng là cậu đang áy náy, chẳng hề để ý nói: "Đàn ông mà, sao có thể không chảy chút máu."

Hắn nhanh chóng kéo tay áo xuống, mở mắt ra: "Được rồi, đừng nhìn nữa, chút thương nhỏ này chỉ mấy ngày là khỏe."

Cảnh Từ bỗng đứng lên, cầm cặp sách đang treo trên xà đơn của mình lên, nói với Doanh Kiêu: "Đến phòng y tế đi."

Doanh Kiêu cười đáp: "Không cần, chút chuyện nhỏ ấy mà."

Chuông tan học đúng lúc vang lên.

Doanh Kiêu tiếp tục nói: "Cậu nghe đi, hết tiết rồi, nếu đi sẽ bị trễ giờ học. Tiết sau là giờ toán học đấy."

Cảnh Từ không nói chuyện, chỉ không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn.

Khi Cảnh Từ xụ mặt trông cậu khá lạnh nhạt, người không quen thuộc thấy dáng vẻ này của cậu thì sẽ vô ý thức đi đường vòng. Trước mắt Doanh Kiêu lại tự động hiện ra dáng vẻ cậu đỏ mặt nằm trong lòng mình.

Vừa mềm vừa dễ thương, làm người khác yêu thích đến mức chỉ muốn ôm hôn.

Bị cậu nhìn như vậy thì ai có thể chịu nổi?

Doanh Kiêu chưa đến vài giây đã thỏa hiệp: "Rồi, nghe cậu, tất cả nghe cậu hết."

Nhận được câu trả lời của hắn, Cảnh Từ nhấc chân muốn đi về phía trước. Cậu vừa mới cất bước thì cặp sách đã bị Doanh Kiêu kéo lại từ phía sau.

"Tôi đeo cho."

Cảnh Từ chần chờ liếc tay hắn.

"Ngã tí mà thôi, tôi nào có yếu đuối như vậy." Doanh Kiêu vung cặp sách qua đầu vai, dùng sức di chuyển hai cánh tay, cười một tiếng với Cảnh Từ bên cạnh: "Đừng nói đeo một cái cặp, ôm cậu đến phòng y tế cũng chẳng phải vấn đề, không thì cậu thử xem?"

Bước chân Cảnh Từ dừng lại, nhịp tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu tăng tốc, đập bùm bùm.

Cậu không để ý tới Doanh Kiêu, bước nhanh hơn đến phòng y tế.

Doanh Kiêu mỉm cười nhìn bóng lưng vội vã của cậu, nhấc chân đuổi theo.

Nhờ hình thể kia của Hà Chúc ban tặng, lúc Doanh Kiêu ôm Cảnh Từ ngã xuống, lực đánh vào vô cùng lớn, trên người hắn bị thương rất nghiêm trọng.

Ngoài cùi chỏ ra thì sau lưng hắn cũng bị trầy một mảng da lớn, xung quanh máu me đầm đìa, trông cực kỳ dọa người.

"Vết thương không hề nhẹ đâu." Bác sĩ đổi một miếng bông dính cồn i-ốt khác, vừa rửa sạch vết máu xung quanh vết thương của hắn vừa chậc chậc cảm khái: "Ác thêm chút nữa thì phải tróc một tầng thịt."

Doanh Kiêu thấy Cảnh Từ rũ mắt, chẳng nói lời nào thì nhíu mày, trong lòng có phần oán hận bác sĩ lắm miệng.

"Không phải chuyện lớn gì." Doanh Kiêu nhịn đau, kéo Cảnh Từ ngồi xuống bên cạnh mình, không cho cậu xem vết thương sau lưng mình nữa, cố ý lảng sang chuyện khác: "Vừa rồi chưa hỏi cậu, thi đấu vẫn thuận lợi chứ?"

"Rất tốt." Cảnh Từ đơn giản đáp một câu, cầm lấy bông y tế bên cạnh rồi nói với Doanh Kiêu: "Cậu nhắm mắt lại."

Doanh Kiêu bật cười: "Không cần băng bó..."

"Cần." Cảnh Từ kiên trì.

Hẳn ở một mình rồi nhỡ không cẩn thận nhìn thấy và ngất đi thì làm sao bây giờ?

Doanh Kiêu bất đắc dĩ, đành phải nhắm mắt lại, mặc kệ cậu quấn tay mình hết vòng này đến vòng khác, biến khuỷu tay mình thành bánh chưng.

Bác sĩ còn chưa xử lý xong vết thương sau lưng, chuông vào học đã vang lên.

"Để tôi bảo Hà Chúc xin nghỉ hộ." Doanh Kiêu cầm điện thoại di động lên. Vừa mới nói một câu, trên màn hình đã nhảy ra tin nhắn của Hà Chúc, hỏi hắn với Cảnh Từ đi đâu, sao còn chưa về lớp.

"Thật là đúng lúc." Doanh Kiêu mở khóa điện thoại, ấn mở nhóm Wechat ——

【 Kiêu 】: Phòng y tế.

【 Kiêu 】: Xin phép lão Lưu cho chúng tao nghỉ, trong vòng mười phút hẳn có thể trở về.

Nhận được tin nhắn, tay Hà Chúc run run, chột dạ cực kỳ.

Chẳng lẽ Doanh Kiêu ngã cực kỳ nghiêm trọng?

Người trước nay không chịu vào bệnh viện giờ đến phòng y tế...

【 Bành Trình Trình 】: Sao thế?

【 Ông nội Hà của mi 】: Anh Kiêu, mày còn khỏe không?

Trong phòng y tế, Cảnh Từ cẩn thận thả áo len bị vén lên xuống, đi theo bác sĩ đến trước quầy lấy thuốc.

Doanh Kiêu nhìn cậu bận trước bận sau lo liệu cho mình thì tâm trạng vô cùng tốt, cảm thấy ngay cả tủ đầu giường thấp lè tè trong phòng y tế cũng vô cùng đáng yêu.

Hắn nhìn lướt qua điện thoại, trên màn hình, tin nhắn trong nhóm đang không ngừng cập nhật.

Doanh Kiêu vốn không muốn kích thích bọn họ thêm, sao đám Hà Chúc lại quá không biết điều vậy, cứ mạnh mẽ tìm cảm giác tồn tại trước mặt hắn.

Doanh Kiêu thở dài đánh chữ, việc này không trách hắn được.

【 Kiêu 】: Không nghiêm trọng, chỉ là vết thương nhỏ.

Hà Chúc lập tức cảm động đến nước mắt đầm đìa.

Anh Kiêu của cậu ta có phần cợt nhả thật nhưng tấm lòng đối với anh em là chân thành.

Vết thương nhỏ? Cậu ta còn không hiểu hắn sao? Một người sốt cao ba mươi chín độ tám cũng không chịu đến bệnh viện có thể vì chút vết thương nhỏ mà vào phòng y tế?

Anh Kiêu chắc chắn là sợ trong lòng cậu ta khó chịu cho nên mới cố ý nói như vậy.

Hà Chúc hít hít mũi, đang muốn trả lời thì tin nhắn mới của Doanh Kiêu nhảy lên ——

【 Kiêu 】: Nhưng mà Cảnh Từ không yên lòng, nhất định bắt tao đến. Haizzz.

【 Kiêu 】: Không có cách nào, chỉ đành tùy cậu ấy.

【 Kiêu 】: Khuyên chúng mày, sau này đừng có yêu đương.

【 Kiêu 】: Yêu đương ấy mà, lúc thu hoạch được vui sướng thì đồng thời cũng mất đi phiền não.

Hà Chúc Trịnh Khuyết Bành Trình Trình: "..."

Hà Chúc cắn răng, hận không thể đâm chết chính mình một giây trước.

Cảm động cái rắm! Vừa rồi sao không ngã chết lão lưu manh này chứ?!

Cậu ta tức giận muốn xỉu, đang muốn cất điện thoại di động đi để mắt không thấy tâm không phiền, trong nhóm lại có tin nhắn mới ——

【 Kiêu 】: Có điều may mắn lần này tới phòng y tế, tao mới phát hiện ra mình mắc bệnh.

【 Kiêu 】: Một loại bệnh vĩnh viễn sẽ không khỏi.

Hà Chúc đã nhìn thấu đức hạnh của hắn, ha hả một tiếng, không trả lời.

Bệnh gì? Bệnh phóng đãng?

Ngược lại là Trịnh Khuyết nhớ ăn không nhớ đánh, lập tức tiếp tục hỏi đến cùng ——

【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Anh Kiêu, mày không sao chứ? Bệnh gì?

Doanh Kiêu đang đợi mấy lời này, lập tức trả lời ——

【 Kiêu 】: Vợ quản nghiêm.

Hà Chúc Trịnh Khuyết Bành Trình Trình: "..."

Hà Chúc quay đầu, lập tức tặng Trịnh Khuyết một đạp: "Miệng thiếu đánh này!"

Trịnh Khuyết đàng hoàng bị đánh, lắc đầu thở dài: "Do tao không đủ phóng đãng."

Bành Trình Trình ngồi một bên hung hãn ho khan vài tiếng, còn đạp ghế Hà Chúc. Nhưng Hà Chúc và Trịnh Khuyết đang bị Doanh Kiêu kích thích, bây giờ đầu óc đã có vài phần mơ hồ, hoàn toàn chẳng màng đến, chụm đầu chửi bậy: "Doanh Kiêu chó má này!"

Một giọng nam cười như không cười vang lên bên tai: "Doanh Kiêu làm sao vậy?"

Hà Chúc không quay đầu nói: "Đang ở phòng y tế với Cảnh Từ kia kìa!"

Giọng nam lại hỏi: "Cậu ta sao vậy?

Hà Chúc không kiên nhẫn rống to: "Vợ quản nghiêm vợ quản nghiêm vợ quản nghiêm! Nó bảo nó bị vợ quản nghiêm! Tự mày đi mà hỏi..."

Hà Chúc ngước mắt, im bặt, há miệng run rẩy đứng lên: "Thầy, thầy Lưu...?"

- ----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Lưu: Hà Chúc, em, đứng dậy, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa cho thầy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK