“Dư Khê, bây giờ em chủ động gọi điện cho Hàm Dịch, giải thích với cậu ấy.”
“Gọi điện rồi thì có thể nói gì chứ?” Lam Dư Khê không ngờ rằng chỉ có gặp nhau trên phố mà lại tạo ra cơn bão như thế này.
“Nói rằng hai người chỉ tình cờ gặp nhau, có người muốn hãm hại hai người.”
Chỉ mấy giờ đồng hồ mà những bức ảnh này được truyền đi với tốc độ chóng mặt, có rất nhiều dân mạng đã tải và chia sẻ, chắc chắn là có người ngấm ngầm hãm hại.
“Chị, những bức ảnh này đều là thật, em nói là bị hãm hại, Hàm Dịch có tin không?” Lam Dư Khê cũng biết nếu không có ai kiểm soát, những bức ảnh đó không thể truyền đi nhanh như vậy.
Nhưng, không kể ai là kẻ đứng đằng sau chỉ đạo sự việc này, những bức ảnh này đều là thật, anh không thể chối cãi.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Vu Uyển Dung nheo mày suy nghĩ.
“Trước tiên phái người đi điều tra sự việc này, sau đó em sẽ gọi điện giải thích với Hàm Dịch.” Lam Dư Khê bây giờ lo lắng nhất không phải bản thân mình mà là Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội yêu Tần Hàm Dịch, còn Tần Hàm Dịch thì cũng bắt đầu có cảm giác với Diệp Dĩ Muội, bọn họ chỉ thiếu có một bước nữa thôi là có thể đến với nhau rồi.
Hai người họ hiểu lầm đã quá nhiều rồi, Lam Dư Khê thực sự không hi vọng vì bản thân mình mà làm cho họ có thêm khoảng cách.
“Không cần em nói lão đầu tử cũng sẽ đi điều tra, em biết tính cách của ông ấy mà. Ai dám làm tổn hại tới danh tiếng của Lam gia, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua.”
Vu Uyển Dung cười khểnh, có vẻ rất không hài lòng khi nói tới lão gia của Lam gia.
“Chị....” Lam Dư Khê biết chắc là chị anh lại nghĩ tới chuyện không vui, trong lòng khó mà không cảm thấy áy náy.
Nếu không phải vì anh thì chị cũng sẽ không đau lòng tới vậy.
“Thôi được rồi, chị không sao.” Vu Uyển Dung an ủi em trai một câu rồi lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Em đi trước, chị và Dĩ Muội ở lại trong biệt thực, nếu em đoán không nhầm thì Hàm Dịch sau khi nhìn thấy tin tức nhất định sẽ tìm tới đây.”
Lúc này, việc trước tiên anh cần làm là tránh đi.
Nếu để Tần Hàm Dịch nhìn thấy bọn họ tới bây giờ vẫn ở cạnh nhau, chỉ sợ hiểu lầm càng thêm sâu hơn. Tần Hàm Dịch buổi sáng sau khi rời khỏi Diệp Dĩ Muội bèn đi thẳng tới sân bay.
Trên đường anh ta lái xe phi như bay, ngoài việc muốn nhanh chóng đến bên cạnh Hạ Lam, anh còn nghĩ tới việc anh và Diệp Dĩ Muội sẽ đi thăm bà nội. hình ảnh Diệp Dĩ Muội trong bộ váy màu trắng chạy ra khỏi cửa hàng lúc đó lại xuất hiện trước mặt anh, trong lòng anh càng thêm bực dọc mà ấn chân ga thật mạnh.
Cuối cùng, không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, chiếc xe của anh cũng đỗ lại phía ngoài sân bay.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Hạ Lam, chỉ đổ có một chuông người ở đầu dây bên kia đã bắt máy: “Hạ Lam, em ở đâu, anh tới sân bay rồi.”
“Em vẫn ở trong phòng làm việc của nhân viên sân bay.” Lúc này Hạ Lam đã không còn khóc lóc nữa nhưng giọng nói vẫn run lên.
“Được, em đợi anh.” anh cúp máy xong, xuống xe, sải bước chạy vào bên trong sân bay.
Vốn dĩ anh có thể báo cảnh sát để cảnh sát giải tán đám phóng viên đó.
Nhưng, nếu làm như vậy đám phóng viên sẽ nói là Hạ Lam chột dạ rồi.
Và cách tốt nhất để giải quyết sự việc này chính là đối mặt.
Nhưng, bây giờ Hạ Lam là đối tượng bị tình nghi, nói lời nhất định không còn sức nặng nữa, còn anh là chồng của Diệp Dĩ Muội, lời anh nói cũng sẽ có sức thuyết phục nhất định.
Chắc là Hạ Lam hiểu được điểm này nên mới gọi anh tới, chứ không phải báo cảnh sát để giải quyết.
Chỉ là, Diệp Dĩ Muội vốn dĩ đã hiểu lầm anh bao che cho Hạ Lam rồi, sau sự việc này, cô sẽ càng không tin anh nữa.
Nghĩ tới điều, bước chân anh đột nhiên dừng lại, anh có chút do dự.
(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)