Diệp Dĩ Muội đơ người ra, không hiểu nhìn chị Vu, chị Vu thì chỉ cười, không nói thêm điều gì, quay trở về quầy rượu.
“Chị ấy nói gì với cô vậy?” Lam Dư Khê tò mò hỏi.
“.........” Diệp Dĩ Muội khuôn mặt lúng túng, không nói gì.
Lam Dư Khê nhìn hai má đỏ ửng của Diệp Dĩ Muội, trái tim không rung động bao năm của anh ta dường như bị người khác ném vào một hòn đá, lại bắt đầu bay phơi phới, cái cảm khác hạnh phúc hiếm có từ từ lan tỏa ra.
“Diệp Dĩ Muội, muốn làm một giao dịch với cô.” Lam Dư Khê nói với vẻ hào hứng và thích thú.
“Giao dịch gì?” Diệp Dĩ Muội lùi về phía sau một bước, lập tức có thái độ đề phòng với Lam Dư Khê.
“Ngồi đây với tôi một lát, uống hết cốc rượu này, tôi sẽ đưa cô về nước.”
Diệp Dĩ Muội nheo chặt mày lại, tuy từ đầu tới cuối cô luôn cảm thấy anh ta dường như chẳng có ý tốt gì, nhưng không hiểu tại sao lại bị nụ cười của anh ta thu hút, làm cho sự phòng bị của cô đối với anh ta cũng giảm đi vài phần trong vô thức, và lại thấy tin tưởng anh ta.
Lam Dư Khê thấy cô có chút do dự rồi, anh ta lại nói thêm vào: “Dĩ Muội, lẽ nào cô không muốn ngày mai có thể về nước sao?”
Diệp Dĩ Muội như đang suy nghĩ nhưng bị câu nói của anh ta làm cho giật mình, cô nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi không phải gái tiếp rượu.”
Anh ta cầm ly rượu lên, đưa lại gần miệng, vừa nhấp một ngụm liền bị câu nói của cô làm cho choáng váng.
Anh ta như bị sặc, ho lên mấy tiếng rồi mới miễn cưỡng dừng lại, mặt tối sầm trả lời cô: “Tôi cũng không phải khác làng chơi.”
Diệp Dĩ Muội vốn hai má đã đỏ ửng lên rồi, câu nói vừa rồi của anh ta lại càng làm cô xấu hổ và tức giận, cô quay người bước đi.
“Diệp Dĩ Muội, nếu như cô dám đi, ngay bây giờ tôi sẽ sa thải cô.” Lam Dư Khê nhìn cô từ phía sau, nhất thời buột miệng nói với theo uy hiếp.
Diệp Dĩ Muội dừng bước lại, lòng tự trọng bị một câu nói của Lam Dư Khê làm tổn thương nghiêm trọng.
Cô nuốt nước mắt vào trong, cô hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, quay người đi tới bên cạnh chiếc bàn Lam Dư Khê đang ngồi, cầm ly whisky trên bàn lên, uống liền một ngụm hết sạch.
Cô miễn cưỡng cố gắng nhẫn nhịn cơn nóng chạy từ cổ họng xuống tới dạ dày, cô cười gượng gạo hỏi: “Lam thiếu gia hài lòng chưa?”
Tại sao những thiếu gia của những nhà giàu có nhiều tiền lại đều thích nắm lấy điểm yếu của người khác để uy hiếp?
Uống xong cô đặt bịch ly rượu cuống bàn, không đợi anh ta đang choáng váng chưa kịp phản ứng lại, cô quay người bước đi.
Chỉ là, còn chưa đi được hai mét, bước chân cô loạng choạng, một tay cô bám vào chiếc ghế bên cạnh, cơ thể cô từ từ ngã xuống.
“Cẩn thận!” Lam Dư Khê sải chân chạy lại, khi đỡ lấy cô mới phát hiện khuôn mặt cô đẫm nước mắt.
“Bỏ tôi ra, đồ khốn nạn!” Diệp Dĩ Muội cảm thấy đầu ong ong choáng váng, nhưng lại vẫn biết phản kháng lại anh ta.
“Tôi đưa cô đi nghỉ.” Anh ta chẳng thèm quan tâm tới sự phản kháng của cô, liền bế cô lên, khi hai chân cô vẫn vùng vẫy, anh ta nhanh chân bước về phía căn phòng riêng của quán bar.
“Anh làm cái gì thế hả?” Diệp Dĩ Muội hoảng loạn nhìn cửa căn phòng bị đóng lại, cô nhớ lại lần bị Tần Hàm Dịch cưỡng hiếp không thành ngày hôm đó.
“Dĩ Muội, đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô đâu.” Lam Dư Khê ấn người cô xuống: “Cô ở đây nghỉ một lát đi, tôi ra ngoài ngay bây giờ.”
Nói xong, đúng thật anh ta nhanh chân đi ra phía cửa.
Diệp Dĩ Muội hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi trên ghế sô pha, hai mắt ọng nước nhìn cửa căn phòng đóng lại, bay giờ cô mới khóc òa thành tiếng.
Đầu cô vừa đau vừa choáng, mọi thứ trống rỗng, cô không còn nhớ rõ điều gì nữa, chỉ cảm thấy thật tủi thân, cô muốn khóc thật to.....