Cô nghe nói, Triệu Oanh đã cùng với Lục Danh Dương đi tới buổi yến tiệc đó, trong lòng cả đêm đều không thấy thoải mái.
Cô cảm thấy bản thân mình có chút khó hiểu, rõ ràng là cô không muốn đi sao bây giờ lại thấy thế này? Tội gì chứ?
Thực ra, khi Lục Danh Dương nói tối sẽ tới đón cô cô đã nghĩ tới buổi yến tiệc rồi, từ trước tới giờ cô vẫn không phải là một cô gái có trí nhớ tồi.
Thế nhưng, sự việc mà Lục Danh Dương giao cho cô đã làm khó cô.
Diệp Dĩ Muội hận Tần Hàm Dịch bao nhiêu thì cũng yêu anh bấy nhiêu.
Hại Tần Hàm Dịch chẳng khác nào làm hại Diệp Dĩ Muội.
Làm chị em kiếp này chắc gì đã có kiếp sau, cô không muốn vì người đàn ông của mình mà làm tổn thương tới người chị em tốt.
Vì thế, cô cuối cùng đã chọn né tránh Lục Danh Dương.
Thế nhưng, tại sao anh lại cứ phải để cái cô Triệu Oanh đó cùng anh đi tới buổi yến tiệc?
Sao không thể để trợ lý Trần cùng đi? Nghĩ tới mà cô lại thấy giật mình, bởi vì trợ lý Trần là đàn ông mà....
Cô đang suy nghĩ linh tinh thì một chiếc xe đột nhiên phi tới, cô hết hồn đạp mạnh chân phanh, may mà cô thắt dây an toàn, phanh xe lại kịp thời nên mới không xảy ra tại nạn.
Nhìn chiếc xe Maserati màu bạc lướt qua nhanh như bay không hề có ý dừng lại mà Cao Thiên Du nghiến răng lại tức giận.
Có phải những người có tiền bây giờ đều trắng trợn như thế không? Đèn đỏ mà cũng dám vượt.
Càng nghĩ trong lòng cô càng thấy tức, nhìn đoạn đường rồi cô lái xe thẳng tới trạm giao thông gần đó, cô phải xem xem, cái người này rốt cuộc là ai.
Đừng trách cô hẹp hòi, thực lòng là cô đang tức, cái kẻ đó lại chọc tức cô không đúng lúc rồi.
Căn biệt thự ở ngoại cô của Tần gia, màn đêm buông xuống, Tần Hàm Dịch đưa Diệp Dĩ Muội cùng về đây.
Trong căn hộ ở nội thành đúng là có quá nhiều hồi ức không đẹp, Tần Hàm Dịch sợ Diệp Dĩ Muội trong lòng thấy không thoải mái sẽ càng giận anh, vì vậy anh rất biết điều, đưa vợ nhanh chóng rời đi.
Vú Trần vừa nhìn thấy hai người quay về, bầu không khí lại có vẻ hòa hợp, bà cũng yên tâm hơn.
Buổi sớm khi đọc báo đã làm cho bà giật mình sợ hãi, mau chóng gọi điện cho Tần lão phu nhân.
Ai mà biết được lão phu nhân lại rất bình tĩnh trả lời: “Vú yên tâm đi, Hàm Dịch sẽ không ly hôn với Dĩ Muội đâu.”
Vú Trần lúc đó bán tín bán nghi lời của lão phu nhân, bây giờ thì hoàn toàn tin rồi.
Lão phu nhân đúng là như thần tiên ấy, đoán chuẩn như vậy.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân ăn cơm chưa?” Vú Trần cười tươi hỏi.
“Vẫn chưa ạ!” Tần Hàm Dịch nhìn cô vợ bé nhỏ đi bên cạnh đang xấu hổ, nói.
Cũng không trách Diệp Dĩ Muội lại ngại vì ánh mắt vú Trần nhìn bọn họ không giống với bình thường.
“Vậy hai người lên tầng nghỉ ngơi đi, bây giờ vú đi chuẩn bị cho hai người.” vú Trần nhìn Diệp Dĩ Muội rồi lại cười cười sau đó chạy vào bếp.
“Em lên tầng trước đây.” Diệp Dĩ Muội bị ánh nhìn của vú Trần làm cho không tự nhiên, cô kéo tay ra khỏi tay Tần Hàm Dịch sau đó chạy lên tầng.
Tần Hàm Dịch bật cười, nhìn theo cô rồi cũng đi lên tầng.
Có điều, không phải anh đuổi theo cô mà anh đi vào thư phòng của mình.
Hôm nay cả ngày đã không đến công ty rồi, anh cũng phải xem xem tình hình công ty thế nào.
Anh vừa vào tới thư phòng, còn chưa kịp gọi điện cho Tiêu Nhiên thì Tiêu Nhiên đã gọi điện tới.
“Tổng tài, có người nói phía Hạ thị chuẩn bị bán cổ phần của Tần thị đi, rút đầu tư khỏi Tần thị.” Tiêu Nhiên nói với giọng nghe có vẻ trầm trọng.
Tiêu Nhiên không hiểu, lúc sáng tổng tài đã có phản ứng chuộc lỗi như vậy trước đám phóng viên để bọn họ bớt chú ý đi rồi, vậy thì tại sao Hạ thị đột nhiên lại rút vốn đầu tư chứ?
“Cho người đi điều tra xem Hạ thị rốt cuộc muốn làm thế nào.” Tần Hàm Dịch không hề ngạc nhiên, Hạ gia năm xưa vì Hạ Lam mà giúp anh, bây giờ đương nhiên cũng có thể vì Hạ Lam mà đẩy anh vào chỗ chết....
Có điều, như vậy cũng tốt, nợ người khác cái gì thì trước sau đều phải trả....
Năm xưa, Hạ gia mạo hiểu đầu tư vào Tần thị, có được số cổ phần đó, bây giờ nếu Hạ gia thực sự muốn bán đi, anh cũng bằng lòng dùng tiền để thu mua lại, coi như là báo đáp.
Nhưng, chỉ sợ lời đồn như vậy chẳng qua cũng chỉ là lời cảnh báo của Hạ gia cho anh, nếu như thực sự muốn phá Tần gia thì Hạ gia tuyệt đối sẽ lợi dụng cổ phần để ép anh từ chức chứ không phải chỉ bán cổ phần đơn giản như vậy.
Lúc này, anh vội cũng không được, án binh bất động là cách duy nhất.
“Vâng, tổng tài.” Tiêu Nhiên trả lời dõng dạc.
“Ngày mai cậu giúp tôi thông báo với lễ tân, nếu là phụ nữ mà không có hẹn gặp trước thì đều nói là tôi không có ở công ty.” Tần Hàm Dịch lại dặn dò thêm.
“Tổng tài muốn nói tới những người phụ nữ mà từng qua lại với anh?” Tiêu Nhiên nhất thời chưa hiểu, Tần Hàm Dịch chỉ phụ nữ là những ai.
Tần Hàm Dịch lúng túng, mãi mới trả lời được một từ “đúng.”
Tiêu Nhiên thật sự ngạc nhiên, thế này là thế nào?
Gần như nói trắng ra với Hạ gia rồi, bây giờ lại không để cho những người phụ nữ khác đến quấy rầy?
Vì ai?
Câu trả lời là gì dường như Tiêu Nhiên lập tức đoán ra....
“Còn có việc gì khác không?” Tần Hàm Dịch lại hỏi thêm, không cho Tiêu Nhiên có cơ hội tiếp tục nói về chủ đề những người phụ nữ nữa.
“Không có ạ!” Tiêu Nhiên trả lời giọng có vẻ như buồn ngủ.
Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy liền cúp máy.
Tiêu Nhiên thở dài một tiếng, đặt điện thoại xuống, mới phát hiện không biết từ khi nào sắc mặt Châu Lan Na bắt đầu trở nên khó coi từ lúc nào đứng ở trước cửa phòng làm việc.
“Anh ấy sao lại cùng với Hạ gia làm loạn lên thế?” Châu Lan Na nhanh chân bước lại gần, ghé sát mặt lại hỏi.
Cô ta ở bên cạnh Tần Hàm Dịch bao nhiêu năm, cô ta đã gài người để cung cấp thông tin cho cô ta, vì vậy Tiêu Nhiên nhận được tin tức thì cô ta đương nhiên cũng đã biết tin.
Cô ta tới phòng làm việc của Tiêu Nhiên cũng là để hỏi sự việc này.
Tuy là cô ta muốn tự mình hỏi Tần Hàm Dịch, nhưng cô ta biết, lúc này cô ta tốt nhất là không nên đi làm phiền anh mới có thể bảo toàn được thực lực.
Khi cô ta tới, Tiêu Nhiên đang gọi điện thoại, vừa nghe thấy Tần Hàm Dịch và Tiêu Nhiên nói về chuyện những người phụ nữ, Châu Lan Na trong lòng thấy hoảng hốt, có một dự cảm chẳng lành.
“Tôi không biết tổng tài và Hạ gia lại thành ra như vậy, nhưng tổng tài vừa thông báo cho tôi, không được để cho những người phụ nữ mà anh từng qua lại đến công ty nữa.” Tiêu Nhiên nghĩ, như vậy rồi thì Châu Lan Na sẽ bỏ cuộc thôi!
“Sao anh ấy lại làm vậy?” Châu Lan Na rõ ràng là đã đoán ra câu trả lời nhưng lại không chấp nhận đối mặt.
“Lan Na, tổng tài yêu phu nhân rồi.” Tiêu Nhiên dừng lại vài giây rồi lại nói tiếp: “Không, cũng có thể nói, tổng tài sớm đã yêu phu nhân rồi, lúc trước nếu không phải cô....”
“Im miệng.” Châu Lan Na khuôn mặt trở nên đáng sợ: “Có liên quan gì đến tôi đó là tự bọn họ không chịu đi kiểm nghiệm.”
Tiêu Nhiên gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, không muốn nói chuyện thêm với Châu Lan Na nữa.
Anh cảm thấy cô ta bây giờ đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, bất luận người khác nói gì cô ta đều không nghe lọt tai.
Còn cục diện bây giờ thành ra thế này, là lỗi của anh, anh là một người ở ngoài cục diện này thì không có tư cách để bình luận.
“Tiêu Nhiên, anh giúp tôi đi mà?” Châu Lan Na nắm lấy tay của Tiêu Nhiên, hạ thấp giọng van nài.
Tiêu Nhiên nhìn vào bàn tay nhỏ bé của cô ta đang nắm lấy tay mình, không thể không tự cười chế nhạo, cô ta chỉ có lúc nào cầu xin anh thì mới tiếp xúc với anh gần thế này.
Cô ta coi anh là cái gì? Là công cụ để lợi dụng à?
Thế nhưng, cho dù như vậy, anh vẫn hi vọng vào cô, hi vọng cô sẽ nhìn thấy sự lầm đường lạc lỗi của mình mà quay đầu.
Nếu như cô ta đồng ý ở bên anh thì anh nguyện dùng cả đời mình để bảo vệ cô ta.
Cho dù anh không giàu có bằng tổng tài nhưng anh có thể đem toàn bộ những gì bản thân có để cho cô ta.
“Lan Na, cô vẫn chưa hiểu sao? Cho dù lúc trước cô đã tính toán để cho tổng tài hận phu nhân, thế nhưng tổng tài vẫn cưới cô ấy, không có gì ngăn cách được bọn họ đâu.” Tiêu Nhiên cảm thấy lời này anh nói không phải chỉ có một lần, khi Tần Hàm Dịch cưới Diệp Dĩ Muội anh đã sớm nói qua rồi, anh thực sự không muốn nói đi nói lại hết lần này tới lần khác.
Châu Lan Na thực sự không hiểu chút nào sao? Không, không có ai hiểu hơn cô ta.
Trong đêm tân hôn của Tần Hàm Dịch cô ta đã sơm hiểu rồi.
Anh tuy là ôm cô ta lên giường tân hôn của anh nhưng mặc kệ cô ta trêu đùa anh rất lâu mà anh đều không hứng thú....
Sau đó, anh tức lên đã không cho cô ta đụng vào người nữa.
Rồi tiếp sau đó cô ta đã thử nói: “Dĩ Muội một mình ngủ trong thư phòng, không có chăn, liệu có bị lạnh không? Hay là anh bang chăn ra cho cô ấy đi!”
Anh nghe thấy vậy, liền lập tức quay người đứng dậy, nói với cô ta: “Em không cần đi, tránh cô ấy lại tìm em gây phiền phức.”
Bộ dạng cứ như thể hi sinh vì cô ta vậy, nhưng sao cô ta lại không hiểu chứ, thực ra chẳng qua là anh muốn tự mình đi xem Diệp Dĩ Muội thế nào mà thôi.
Thế nhưng, anh hận Diệp Dĩ Muội, anh không thể vượt qua được suy nghĩ của bản thân, anh chỉ có thể đợi người khác tạo cho anh cơ hội.
Cho dù sớm đã hiểu ra như vậy, thế nhưng, cô ta vẫn không can tâm rút lui.
Nếu người phụ nữ đó là Hạ Lam, cô ta thua cô ta chấp nhận, nhưng dựa vào cái gì mà người phụ nữ đó là Diệp Dĩ Muội? rốt cuộc Diệp Dĩ Muội có gì hơn cô ta?
“Tiêu Nhiên, giúp tôi một lần này nữa, lần cuối cùng.” Châu Lan Na hạ thấp mình, cầu xin.
“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?” Tiêu Nhiên đột nhiên rút tay mình ra khỏi tay cô ta, lạnh lùng hỏi lại.
“Tôi điều tra ra một sự việc.” Châu Lan Na đưa tập tài liệu cầm ở tay bên kia cho Tiêu Nhiên, thần sắc thù hận.
Tiêu Nhiên đỡ lấy tập tài liệu cô ta đưa, mở ra, nhìn xuống dưới, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Tiêu Nhiên, anh giúp tôi đem thân thế của Diệp Dĩ Muội nói với anh ấy có được không?” Châu Lan Na mặt ướt nước mắt cầu xin.
Còn tập tài liệu mà cô ta vừa đưa cho Tiêu Nhiên chính là bí mật về thân thế của Diệp Dĩ Muội.
“Nội dung viết trong này đều là sự thật?” Tiêu Nhiên đóng tập tài liệu lại, tay vẫn còn run run.
“Anh thấy tôi dám nói dối một sự việc như thế này à? nếu anh không tin thì anh có thể đi điều tra lại.” trong ánh mắt bi thương của Châu Lan Na không hề nhìn thấy dấu hiệu gì cho thấy cô ta đang nói dối.
“Được, kể cả là thật thì tại sao nhất định là tôi đi báo với tổng tài?” Tiêu Nhiên cảm thấy, thực ra anh và Châu Lan Na chẳng khác gì nhau, bọn họ đều là những kẻ nhát gan không dám đi đối diện với hiện thực.
Rõ ràng anh đã đoán ra ý của Châu Lan Na nhưng lại vẫn muốn chính miệng cô ta nói ra những lời tuyệt tình đó.
“Nếu tôi đem tập tài liệu này đưa cho anh ấy, tự tay ngăn cách anh ấy và Diệp Dĩ Muội thì cả đời này anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi.” Châu Lan Na từ trước tới nay chẳng để ý tới việc nói thật trước mặt Tiêu Nhiên, bởi vì anh yêu cô ta, quan tâm cô ta, đây chính là điều mà cô ta lấy làm tự tin nhất mà không sợ hãi gì.
“Cô tưởng Diệp Dĩ Muội đi rồi thì tổng tài sẽ cưới cô à?” Tiêu Nhiên đau lòng nhìn Châu Lan Na.
“Tiêu Nhiên, tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy không cưới tôi cũng không sao, tôi chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy là được.” Châu Lan Na trong lúc nói, nước mắt đang chảy dài, cô ta lại một lần nữa hạ thấp yêu cầu xuống, chỉ vì yêu anh....
“Cô đi đi, để tôi suy nghĩ.” Tiêu Nhiên quay đầu sang một bên, không muốn nhìn Châu Lan Na thêm nữa.
Nhìn cô ta đau anh còn đau hơn cả cô ta, thế nhưng, sự việc này, anh thực sự phải suy nghĩ....
“Được.” Châu Lan Na gật đầu, sau khi quay người đi, cô ta đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, sự bị thương trong ánh mắt lúc này đã hóa thành sự thù hận.
Chỉ cần cô ta còn sống, cô ta tuyết đối sẽ không dễ dàng nhận thua.
Khi Tần Hàm Dịch làm việc xong quay lại phòng, Diệp Dĩ Muội đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Vừa nghe thấy tiếng cửa, cô lập tức nhìn về phía cửa với ánh mắt đề phòng, nhìn anh với ánh mắt như đang phòng trộm vậy.
Tần Hàm Dịch trong lòng thở dài một tiếng, đi lại, ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn cuốn sách trong tay cô, có chút ngạc nhiên nói: “Hóa ra em thích xem mấy tạp chí kiểu này?”
Xem ra, sở thích của phụ nữ đều gần giống nhau, anh còn tưởng Diệp Dĩ Muội là một ngoại lệ!
Diệp Dĩ Muội liếc nhìn anh, chỉ tay vào cuốn sách nói: “Em đang nhìn quần áo bọn họ mặc.”
“Em thích?” anh nhướn mày lên hỏi cô một câu, sau đó rút điện thoại ra: “Để anh gọi điện cho Tiêu Nhiên, bảo cậu ấy đặt cho em một bộ.”
Diệp Dĩ Muội cướp lấy điện thoại, vứt lên ghế sô pha, vừa cười vừa nói: “Tần thiếu gia, em chỉ đang xem, em có nói em thích hay em muốn mua đâu.”
Hơn nữa, không phải cô đang nhìn bộ váy mà cô gái đang mặc mà là nhìn chiếc sơ mi mà chàng trai đang đứng bên cạnh mặc.
Có điều, cô cũng chẳng muốn giải thích với anh.
Tần Hàm Dịch sợ hết hồn trước hành động của cô, có điều trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào....
Cô chịu nổi nóng với anh đây là một sự khởi đầu tốt.
“Anh cười cái gì?” Diệp Dĩ Muội nhìn Tần Hàm Dịch đang cười típ mắt, đưa tay lên xoa xoa vào trán anh: “Có phải hôm nay anh sốt rồi không?”
Tần Hàm Dịch vốn dĩ cho rằng, cô và Tần Hàm Dịch sau khi trải qua chuyện ngọt ngào đó thì chắc là cô sẽ lúng túng ngại ngùng lắm, vì thế cô mới vừa nói đã muốn nổi đóa lên, cô muốn như vậy để che giấu đi sự lúng túng trong lòng mình.
Thế nhưng, Tần Hàm Dịch không bình thường thế này, còn cô thì lại tỏ ra rất bình thường.
Tần Hàm Dịch đương nhiên là không nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho cô biết, anh với khuôn mặt nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Em xem cái váy này làm gì?”
Thần sắc Diệp Dĩ Muội đột nhiên trở nên ảm đạm, có thể, anh mãi mãi không biết, chỉ vì một câu nói lúc trước của anh mà cô đã quyết định sẽ trở thành một nhà thiết kế trang phục nam.
Chỉ là, cô không có điều kiện để đi học, bèn chỉ biết tìm cơ hội để nhìn nhiều, đọc nhiều, vẽ nhiều.
Khi mới bắt đầu thì là vì Tần Hàm Dịch, nhưng sau đó liền trở thành thói quen, trở thành sở thích.
Có lúc cô cảm thấy bản thân rất buồn cười, một tiểu nha đầu chẳng hiểu gì, lại mơ ước dựa vào việc tự học để trở thành một nhà thiết kế trang phục nam.
Chỉ là, tất cả những điều này cô đều chỉ có thể chôn kín trong lòng.
Nếu anh đã hiểu lần rằng cô đang nghiên cứu chiếc váy trên người cô gái thì cô liền thuận miệng trả lời anh: “Em carmt hấy chiếc váy nà mà mặc trên người người đàn ông sẽ càng đẹp hơn.”
Trời ơi! Cô chỉ thuận miệng trả lời như vậy, chỉ sợ bản thân nếu do dự thì Tần Hàm Dịch sẽ sinh nghi.
Thế nhưng, cô vừa nói dứt lời cô liền phát hiện, nghe như vẻ cô trả lời chẳng đâu vào đâu.
Sắc mặt Tần Hàm Dịch liền thay đổi, đột nhiên ôm lấy vai cô kéo cô vào lòng, anh ghé vào tai cô nói ngọt ngào: “Vợ à, không ngờ em lại khéo thế!”
Diệp Dĩ Muội chớp chớp mắt không hiểu, cô khéo chỗ nào?
“Nếu anh làm thỏa mãn được niềm yêu thích của em thì có phần thưởng đặc biệt nào không?” Tần Hàm Dịch cố ý nói xong liền thổi nhẹ vào tai cô để trêu chọc cô.
Có điều, anh nói như vậy, chứ bảo anh mặc váy chẳng bằng giết chết anh.
Diệp Dĩ Muội lại suy nghĩ vài giây rồi chợt hiểu ra ý anh liền đẩy anh sang một bên: “Anh là đồ biến thái.”
Cô chỉ nghe nói đàn ông thích phụ nữ chơi trò đóng vai chứ chưa từng nghe nói phụ nữ bắt đàn ông đóng vai phụ nữ.
Anh tưởng cô là ai chứ? cô vợ biến thái à?
Tần Hàm Dịch bị cô đẩy mạnh ra, cơ thể anh như đàn hồi, lại bật người lại ngã vào người Diệp Dĩ Muội.
“Tần Hàm Dịch, nếu anh còn không tránh ra là em đi đấy!” Diệp Dĩ Muội giả vờ chuẩn bị đứng lên.
Tần Hàm Dịch phản ứng nhanh chóng, kéo cô lại, ép cô giữa ngực mình và ghế sô pha.
“Bỏ em ra, đi ra ngoài, đừng quên việc hôm nay anh đã đồng ý với em.” Diệp Dĩ Muội sầm mặt xuống, nói cảnh cáo.
Tần Hàm Dịch nhìn bộ dạng tức giận của cô, trong lòng thở dài một tiếng, đều nói đàn ông thích thể diện, xem ra phụ nữ còn thích thể diện hơn cả đàn ông ấy.
Nhìn Diệp Dĩ Muội bây giờ, trong lòng rõ ràng đã rất xúc động nhưng thể hiện ra ngoài thì cứ phải làm khó anh mới chịu được.
Có điều, đi ra ngoài? Anh đã vào tới đây rồi thì làm gì có chuyện dễ dàng đi ra?
Anh nhìn cô cười cười, khuôn mặt anh tú của anh liền cúi xuống, đem hết những lời cô định đuổi anh ra nuốt hết vào trong bụng mình....
Hai con người vừa mới nhìn thấy ánh hào quang của hạnh phúc, nhưng không biết cơn bão sóng to gió lớn phía sau đang đợi họ là gì đây....