“Thực ra, hôm qua là Tần Hàm Dịch bảo anh thông báo với em rằng sân bay có phóng viên.” Lam Dư Khê nhìn ánh mắt bài trừ của Vệ Ngấn rồi anh tiếp tục nói: “Chắc là em chưa xem báo ngày hôm nay, không biết ngày hôm qua sân bay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt Vệ Ngấn có chút thay đổi nhưng vẫn hỏi: “Vậy thì làm sao?”
Lam Dư Khê chẳng để ý tới việc cô không quan tâm gì mà nói tiếp: “Hôm qua Hạ Lam đã phải chịu hậu quả là bị phóng viên chụp được bên chân đã bị cắt đi.”
Lần này Vệ Ngấn hoàn toàn giật mình, tuy cô không thích Hạ Lam nhưng vẫn cảm thấy thương cảm cho cô ta, một người phụ nữ kiêu ngạo như thế, lại bị người khác nhìn thấy như vậy thì chắc là cô ta rất khó chịu, rất buồn!
“Thương cảm với Hạ Lam?” Lam Dư Khê khẽ cười: “Vậy em biết Hàm Dịch đã xảy ra chuyện gì không?”
Lam Dư Khê vừa dứt lời, anh từ phía bên cạnh, cầm một tờ báo đưa cho Vệ Ngấn.
Vệ Ngấn có chút do dự, đón lấy tờ báo, bàn tay cô run lên khi bức ảnh trên mặt báo lọt vào tầm mắt.
“Khiến người khác sợ hãi đúng không?” Lam Dư Khê cười cay đắng, cũng không để ý sắc mặt Vệ Ngấn khó coi tới mức nào, bèn tiếp tục nói: “Hàm Dịch biết rõ rằng sân bay có phóng viên nhưng cậu ấy vẫn đi. Cậu ấy cố tình để khuôn mặt đã bị huỷ hoại này của mình xuất hiện trên mặt báo, cậu ấy muốn mượn việc này để làm cho Hạ gia, và cũng chính là Hạ Lam bỏ cuộc, không tìm một người con rể xấu xí như cậu ấy nữa.”
Vệ Ngấn muốn nói gì đó nhưng rồi cô lại phát hiện không nói ra được một câu nào.
“Em trách cậu ấy, hận cậu ấy, thế nhưng em có từng nghĩ, tại sao cậu ấy lại không liên lạc với em không? Tại sao cậu ấy không phẫu thuật thẩm mỹ không?” Lam Dư Khê cười càng lúc càng chua xót, nhìn Vệ Ngấn đang đơ người ra rồi nói tiếp: “Lần đầu tiên anh gặp Hàm Dịch, sau khi giật mình ngạc nhiên, câu đầu tiên anh hỏi đó là tại sao cậu không đi phẫu thuật thẩm mỹ, em có biết cậu ấy nói gì với anh không?”
“Anh ấy đã nói gì?” Vệ Ngấn hỏi đơ người ra như một khúc gỗ.
“Cậu ấy nói, cứ đợi đã, đợi tới khi Hạ Lam từ bỏ, cậu ấy sẽ đi tìm Hứa An Ca thương lượng.” sống mũi Lam Dư Khê cay cay, một người đàn ông lại muốn khóc, bởi vì anh muốn nói thay những uất ức, thiệt thòi của người anh em mình.
“Tại sao phải đi tìm Hứa An Ca thương lượng?” sống mũi Vệ Ngấn cũng cay đi, cô liền hỏi.
“Cậu ấy biết cậu ấy có lỗi với em là Lạc Lạc, cậu ấy không muốn Lạc Lạc phải chịu thêm thiệt thòi gì, sẽ không phải buồn, cậu ấy muốn đi Mỹ, sau đó phẫu thuật thành bộ dạng của Hứa An Ca, tránh để Lạc Lạc phải buồn. Em cũng biết cậu ấy là người kiêu ngạo thế nào đúng không, thế nhưng vì hai mẹ con em cậu ấy tình nguyện làm một người đàn ông khác.” Hai mắt Lam Dư Khê đã nhoà đi, anh thừa nhận, có rất nhiều điểm Tần Hàm Dịch làm đều không đúng.
Thế nhưng điểm xuất phát cho quyết định của anh đó là hi vọng mọi người đều được tốt! lẽ nào, đó là tàn ác sao? Trên thế giới này, làm gì có ai đưa ra quyết định mà có thể hoàn hảo và trọn vẹn đủ đường?
“Vậy anh ấy sau khi tỉnh lại sao không gọi điện thoại cho em? Nếu anh ấy bảo em đợi anh ấy thì kể cả là cả đời em cũng sẽ đợi. Thế nhưng, em đã đợi anh ấy lâu như thế, và điều em đợi được đó chính là việc anh ấy và Hạ Lam ở bên nhau.” Cô không muốn nói Tần Hàm Dịch đúng hay sai, cô chỉ biết, lần này bọn họ lại bỏ qua nhau.
“Hạ Lam vốn dĩ đã quyết định quay lại sân khấu, thế nhưng, cô ấy đã xảy ra chuyện trên xe của Hàm Dịch, đã hoàn toàn không còn cơ hội với sân khấu nữa rồi.
Sau khi cô ấy xảy ra chuyện, cảm xúc luôn không ổn định, thậm chí còn tự sát, nếu Hàm Dịch lại tuyệt tình với cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ chết. kể cả là chỉ nể tình bạn cùng nhau lớn lên từ bé, cậu ấy cũng không thể bỏ mặc Hạ Lam đúng không?”
“Anh ấy có thể nói cho em biết quyết định của anh ấy, em vẫn có thể ủng hộ anh ấy.”
“Cậu ấy không biết sẽ phải để em đợi bao lâu nên cậu ấy khong dám để em đợi, lần này cậu ấy đưa Hạ Lam về nước, cũng là cá một lần, nếu đã như vậy mà Hạ Lam vẫn không chịu rời xa cậu ấy thì cậu ấy sẽ cưới Hạ Lam.”
“Vậy em thì sao?” Vệ Ngấn đột nhiên kích động, thậm chí chẳng thèm để ý tới mọi người trong quán cà phê đang đem sự chú ý dồn hết về phía cô.
“Khi cậu ấy tỉnh lại thì Hứa An Ca đã ở bên em và Lạc Lạc rồi, em và Lạc Lạc nhìn có vẻ hạnh phúc như thế, cậu ấy không dám đi làm phiền tới hạnh phúc của em, cậu ấy sợ cậu ấy sẽ nói tất cả với em làm em càng đau khổ hơn.”
“Ha ha!” Vệ Ngấn cười lạnh lùng: “Vậy anh còn tìm em làm cái gì?”
“Dĩ Muội, hai người vốn dĩ là yêu thương nhau, lại có Lạc lạc nữa, anh chỉ là không muốn hai người bỏ qua nhau.” Lam Dư Khê biết bản thân nói những lời này là đang làm khó cô, nhưng nếu đã yêu thì hãy nhường một bước, không được sao?
“Em còn có thể làm gì? Quyền quyết định tất cả những chuyện này đều nằm trong tay em sao?” Vệ Ngấn tự cười chế giễu.
“Đúng, Hàm Dịch đã nói, cậu ấy nhất định sẽ không cưới Hạ Lam, một cuộc hôn nhân không có tình yêu thì thật bi kịch.” Ánh mắt Lam Dư Khê thoáng qua sự tiếc nuối và thương cảm: “Dĩ Muội, hãy đợi cậu ấy thêm một thời gian nữa, đừng để những nỗ lực của cậu ấy đề đổ xuống sống xuống biển được không?”
Vệ Ngấn đau khổ nhắm mắt lại, rồi khi mở ra cô mới hỏi: “Anh ấy thực sự vẫn bằng lòng yêu em sao?”
Cô đã từng tưởng rằng, anh vì là hận nên mới từ bỏ cô.
“Cậu ấy nói với anh, cả đời này cậu ấy chỉ thừa nhận một mình Diệp Dĩ Muội làm Tần thái thái.” Lam Dư Khê trả lời chắc chắn.
“Thế nhưng, bọn em còn có thể quay về không?” Vệ Ngấn cảm thấy con tim rất đau, nếu Lam Dư Khê không tìm cô nói những điều này cô cũng sẽ không dao động trước việc sẽ ở bên Hứa An Ca.
Thế nhưng, cô cảm thấy giữa cô và Tần Hàm Dịch cứ loanh quanh thế này thực sự rất đau, rất đau….
Tần Hàm Dịch thực sự có thể khôn quan tâm tới chân tướng đó sao? Hay là Tần lão phu nhân căn bản chưa hề nói cho anh biết, sự việc đó giống như là một quả bom hẹn giờ tồn tại giữa hai bọn họ.
“Chỉ cần em bằng lòng.” Lam Dư Khê khẳng định lại sự nghi ngờ của cô.
Vệ Ngấn thút thít mũi, cô đột nhiên đứng lên: “Em mệt rồi, em đi trước đây.”
Lam Dư Khê không ngăn cô lại, vấn đề giữa cô và Tần Hàm Dịch có quá nhiều, sao có thể thay đổi chỉ vì một hai câu nói của anh!
Anh chỉ là muốn đem sự thật nói cho cô biết, còn về phần sau này sẽ ra sao, vậy thì do Tần Hàm Dịch và Vệ Ngấn.
Anh ngay cả sự việc của bản thân mình còn không giải quyết tốt được, thực sự không có năng lực để đi thay đổi mối quan hệ giữa bọn họ.
Anh và Vũ Thái Ninh lại ở bên nhau rồi, thế nhưng bọn họ đều không vui vẻ…..
Vệ Ngấn nhìn anh cười cười rồi quay người đi ra phía ngoài.
Cô muốn đi thực hiện ước nguyện của con trai, mua về những đồ ăn ngon mà con trai cô thích. Đương nhiên, mua những đồ Tiểu Lạc Lạc thích ăn nhưng đồ mà Hứa An Ca thích Vệ Ngấn cũng không hề quên.
Thực ra Hứa An Ca và Tiểu Lạc Lạc thích ăn rất nhiều đồ ăn giống nhau. Nguyên nhân của điều này đó là vì Tiểu Lạc Lạc luôn cố ý bắt chiếc Hứa An Ca.
Tiểu Lạc Lạc sùng bái Hứa An Ca như thể là thần vậy, nếu chấm điểm cho vị trí “ba” cho Hứa An Ca thì chắc chắn là điểm 10.
Từ trước tới giờ Hứa An Ca không bao giờ vì để lấy lòng Tiểu Lạc Lạc mà chiều chuộng cậu quá mức, anh luôn nói cho Tiểu Lạc Lạc nghe một số đạo lý làm người.
Tuy Hứa An Ca chưa từng đánh Tiểu Lạc Lạc, ngay kể cả một câu mắng cũng không có, nhưng, Tiểu Lạc Lạc lại rất nghe lời Hứa An Ca. Thậm chí chỉ cần Hứa An Ca tỏ vẻ không vui là Tiểu Lạc Lạc lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Vệ Ngấn hiểu, đây là một sự sùng bái từ tận đáy lòng, vì sùng bái nên tôn trọng. Và vì tôn trọng cho nên cho dù chỉ đơn giản là sắc mặt cũng đều làm cho Tiểu Lạc Lạc bị thuyết phục.
Không thể không nói, Tiểu Lạc Lạc đúng là đã học ở Hứa An Ca không ít đạo lý làm người, Hứa An Ca cho dù ít ở bên cạnh Tiểu Lạc Lạc nhưng sự giáo dục và yêu thương của anh đối với Tiểu Lạc Lạc tuyệt đối không kém gì một người mẹ như cô.
Vệ Ngấn túi lớn túi bé mua rất nhiều đồ rồi mới hài lòng bắt xe về nhà.
Về tới cửa Vệ Ngấn không còn tay đâu mà mở cửa, cô chỉ có thể dùng chân đá vào cửa.
Một lát sau Hứa An Ca liền ra mở cửa, trong lòng anh vẫn đang bế Tiểu Lạc Lạc.
“Sao thế? Ngủ rồi à?” Vệ Ngấn thấy Tiểu Lạc Lạc không hề có phản ứng gì liền khẽ hỏi Hứa An Ca.
“Ừm, ngủ rồi.” Hứa An Ca gật đầu.
“Vậy việc gì anh phải bế nó ngủ?” Vệ Ngấn phát hiện, kể từ khi rời khỏi nước Mỹ, Tiểu Lạc Lạc thường xuyên quấn lấy Hứa An Ca, chỉ có anh bế thì cậu bé mới chịu ngủ.
“Không thế nó không chịu ngủ.” Hứa An Ca nói rất nhỏ, khi trả lời cô ánh mắt anh nhìn Tiểu Lạc Lạc trong lòng với đầy sự yêu thương.
“Anh cả à, anh đừng có tạo cho nó thói quen này có đưuọc không? Nếu sau này nó đòi em bế mới chịu ngủ thì em phải làm thế nào?” Vệ Ngấn có chút bất lực trách móc.
“Sẽ không đâu, anh đã nói với nó rồi, mẹ không có sức, sẽ không thể để mẹ bế ngủ được.” Hứa An Ca lắc đầu khẽ cười, anh bế Tiểu Lạc Lạc đã ngủ say vào trong phòng.
“Chẳng trách!” lúc này Vệ Ngấn mới coi như hiểu tại sao Tiểu Lạc Lạc không để cô bế cậu ngủ, xem ra cậu bé này đúng là thật nghe lời Hứa An Ca!
“Lời của anh đúng là đã trở thành tôn chỉ đối với Tiểu Lạc Lạc.” Vệ Ngấn nói vẻ trêu chọc.
“Đó là điều đương nhiên, em cũng không xem xem là con trai của ai.” Hứa An Ca đắp chăn vào cho Tiểu Lạc Lạc, lại nhìn cậu bé lưu luyến ròi mới cùng với Vệ Ngấn ra khỏi phòng của Tiểu Lạc Lạc.
Vệ Ngấn trước đây nghe thấy Hứa An Ca nói như vậy cô đều cảm thấy không tự nhiên, nhưng bây giờ Vệ Ngấn phát hiện, nghe nhiều cô cũng nghe thành quen rồi.
Vệ Ngấn tự nói với bản thân mình, Hứa An Ca đối xử với cô và Tiểu Lạc Lạc tốt như vậy, cô tuyệt đối không thể vì sự cảm động nhất thời mà đón nhận Hứa An Ca, nếu làm như vậy thì đã làm tổn thương tới con tim chân thành của Hứa An Ca.
Có thể cô sẽ thử yêu anh, kể cả chỉ là vì muốn cho TIểu Lạc Lạc có một gia đình theo đúng nghĩa.
Thế nhưng, lời nói của Lam Dư Khê ngày hôm lại đột nhiên lại làm cho con tim cô dao động….
Vệ Ngấn tưởng rằng, cô có thể rất nhanh làm cho con tim mình bình lặng, thế nhưng hoá ra cô căn bản không làm được.
Đêm đã khuya, căn phòng yên tĩnh tới mức làm cho con tim cô hốt hoảng, lăn đi lăn lại trên giường rất lâu cô vẫn không ngủ được, cô bèn với lấy chiếc điện thoại, gọi điện cho Cao Thiên Du.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy Vệ Ngấn liền lên tiếng: “Thiên Du, tớ không ngủ được…..”
Chỉ là, ngay sau đó cô vì nghe thấy tiếng hơi thở không bình thường mà đỏ mặt lên, cô nói một câu “gọi nhầm rồi” sau đó liền lập tức cúp máy.
Cô vỗ tay vào mặt, trong lòng cảm thấy bực với bản thân mình, cô nên nhìn thời gian rồi hãy gọi cho Cao Thiên Du chứ, thế này Cảnh Hạo hận cô chết mất.
Cô đang nghĩ vậy điện thoại liền đổ chuông, cô không cần đoán cũng biết đó là Cao Thiên Du.
Cô do dự một lát, nếu như không bắt máy chỉ sợ Cao Thiên Du sẽ phi tới chỗ cô.
Suy nghĩ vậy cuối cùng cô cũng vẫn bắt máy.
“Dĩ Muội, sao thế?” giọng nói Cao Thiên Du khàn khàn.
“Không sao, tớ gọi nhầm thôi.” Vệ Ngấn lúng túng nói dối.
“Đừng có giả vờ với tớ nữa.” Cao Thiên Du lại còn không hiểu cô.
“Hôm khác!” Vệ Ngấn khó khăn lại bổ sung thêm một câu: “Làm phiền cậu rồi….”
“Diệp Dĩ Muội, cậu làm phiền thì cũng làm phiền rồi, có việc gì mau nói đi! Bằng không tớ sẽ giận đấy!” giọng nói Cao Thiên Du như đang phát cáu với cô.
“Được được được.” Vệ Ngấn biết tính cách Cao Thiên Du, cô cũng không vòng vo nữa là đem lời Lam Dư Khê hôm nay nói kể lại cho Cao Thiên Du nghe.
Cao Thiên Du yên tĩnh nghe cô nói hết rồi lại hỏi: “Vậy nếu cậu cùng với Hứa An Ca đi Vân Nam thì định thế nào? Thực sự chuẩn bị gả cho anh ấy à?”
Trong mắt Cao Thiên Du thì Vệ Ngấn tuyệt đối không phải là người phụ nữ vì đợi tình yêu đích thực mà có thể cô độc tới già. Do đó cô luôn không đồng ý việc Vệ Ngấn ở bên Hứa An Ca, nhưng khi đó, Tần Hàm Dịch vẫn chưa xuất hiện cô cũng cảm thấy nếu Hứa An Ca có thể làm cho Vệ Ngấn bước ra khỏi được sự ám ảnh đó thì đây biết đâu cũng là một việc tốt.
Thế nhưng, bây giờ Tần Hàm Dịch xuất hiện rồi, mọi chuyện đã khác.
Vệ Ngấn thực sự buông tay được sao?
“Có thể là sẽ không gả cho anh ấy ngay, nhưng tớ muốn thử yêu anh ấy rồi sẽ gả cho anh ấy.” Vệ Ngấn cười cay đắng.
“Vì đứa trẻ à?” Cao Thiên Du biết rõ rồi còn hỏi, chỉ là muốn chắc chắn sự suy đoán trong lòng.
Vệ Ngấn do dự một lát rồi mới trả lời: “Có thể! Tớ thwucj sự muốn để Lạc Lạc có một người cha, sẽ không còn gặp phải điều gì bất hạnh nữa….”
“Dĩ Muội, cậu không thể làm như vậy, nếu chỉ vì con mà cậu gả mình cho một người đàn ông không yêu, vậy thì cậu sẽ mãi mãi không hạnh phúc.” Cao Thiên Du cảm thấy cách làm này của Vệ Ngấn sẽ không hạnh phúc được và bèn ngăn cản Vệ Ngấn lại.
“Thiên Du, không phải mọi cuộc hôn nhân có tình yêu thì đều hạnh phúc và cũng không phải mọi cuộc hôn nhân không có tình yêu thì đều không hạnh phúc. Hơn nữa, trên thế giới này, ngoài tình yêu ra thì còn có tình thân. Tớ không cảm thấy tớ vì con trai muốn cho con một có một gia đình ấm áp, đi chọn một người đàn ông không yêu thì có gì sai.” Vệ Ngấn dừng lại vài giây, nhắm mắt lại che giấu đi sự đau khổ rồi lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, bất luận tớ gả cho ai, cho dù là trước hôn nhân không yêu, hay cả sau hôn nhân tớ cũng không có cách nào có cảm giác với người đó tớ cũng sẽ dùng con tim nguyên vẹn của mình để quan tâm người dó. Tim con người thì cũng là máu thịt, nói không chừng ngày tháng dài rồi sẽ nảy sinh tình cảm. Lại nói, trên thế giới này còn có kiểu vợ chồng cùng tôn trọng nhau.”
Vệ Ngấn nói những lời này với Cao Thiên Du thực ra là muốn khuyên bản thân mình mà thôi.
Cô sợ, thực sự sợ chờ đợi thêm một lần nữa thì đổi lại vẫn là đau thương.
Giữa cô và Tần Hàm Dịch ngăn cách nhau không chỉ là một bên chân của Hạ Lam mà còn là một mạng người….
“Nếu cậu đã nói khẳng định bao nhiêu đạo lý như vậy, vậy thì sao cậu vẫn không ngủ được? tại sao cậu vẫn còn muốn hỏi tớ?” Cao Thiên Du hỏi lại không khách khí.
“Tớ….” Vệ Ngấn nhất thời không biết đáp lại thế nào.
“Dĩ Muội, cậu không ngủ được, cậu hỏi tớ, điều này chứng tỏ con tim cậu đang dao động, cậu còn không hiểu sao? Nếu con tim cậu không thể công nhận Hứa An Ca thì cho dù con người cậu đi theo anh ấy thì đó cũng là đang làm tổn thương anh ấy, cậu hiểu không?” Cao Thiên Du nói với ngữ khí trầm trọng, bọn họ đều là những người từng bị tổn thương vì chuyện tình cảm, bây giờ cô đang dần dần bước tới gần hạnh phúc rồi, cô hi vọng Diệp Dĩ Muội cũng có thể như cô.