“Rầm” một tiếng, cửa xe đóng lại, anh nhanh chân bước về phía ghế lái, ngồi vào, khởi động xe lái đi.
Trên đường đi, ánh mắt Diệp Dĩ Muội luôn hướng ra phía ngoài cửa sổ, không nhìn người đàn ông đang tức điên ngồi bên cạnh.
Còn Tần Hàm Dịch lúc này, cũng không nói lời nào với Diệp Dĩ Muội, chỉ muốn nhanh chóng trở về biệt thực, lúc đó sẽ từ từ tính sổ với cô.
Khi hai người không ai nói gì, bầu không khí yên tĩnh bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của Tần Hàm Dịch.
Tần Hàm Dịch nheo chặt mày lại, ấn nút nghe vẫn trong trạng thái bực tức.
“Tổng tài, sự việc của phu nhân lại diễn biến phức tạp và theo chiều hướng xấu hơn rồi.” Tiêu Nhiên nói giọng khá nghiêm trọng.
Diệp Dĩ Muội giật mình, con tim lại đập vang lên thình thịch.
Cái gì mà sự việc của cô, lại diễn biến theo chiều hướng xấu?
Tần Hàm Dịch quay sang nhìn Diệp Dĩ Muội, rồi sự tức giận như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, anh nói: “Chuyện gì?”
“Lại có người đưua lên một một số bức ảnh, là ảnh phu nhân cứu Lam thiếu gia.” Tiêu Nhiên không dám che giấu, báo cáo lại toàn bộ sự thật: “Còn nữa, đám phóng viên đó không chịu rời đi, cứ nhất định yêu cầu tổng tài lộ diện nói về sự việc này, tổng tài, hay là tôi bảo bảo an đuổi họ đi!”
“Không cần làm vậy.” cưỡng chế để họ đi, không chấp nhận phỏng vấn, làm thế chẳng khác nào thừa nhận những tin được tung ra, thừa nhận rằng bản thân bị cắm sừng.
“Vậy bây giờ làm thế nào ạ?” Tiêu Nhiên lúc này trong lòng đang nghĩ Diệp Dĩ Muội đúng là đồ phiền phức, vừa mới kết hôn được với tổng tài mấy hôm mà đã cắm sừng anh.
“Cậu nói với bọn họ, ngày mai tôi sẽ mở cuộc họp báo.” Tần Hàm Dịch nói quyết đoán.
“Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi đi làm luôn đi.” Tiêu Nhiên trả lời.
Tần Hàm Dịch vặn vô lăng, cho xe đỗ sang bên đường: “Nói đi, những bức ảnh mà Tiêu Nhiên nói là như thế nào?”
Anh nhìn thẳng vào Diệp Dĩ Muội, đặc biệt là bên má sưng lên và vết thương ở chân, trong lòng không thể không nghĩ, người phụ nữ này có phải điên rồi không?
Vì một người đàn ông vừa mới quen biết chưa được bao lâu mà lại làm cho bản thân mình thành ra cái bộ dạng này.
“Đây là một sự hiểu lầm....” Diệp Dĩ Muội lúng túng giải thích một câu, không biết phải nói thế nào mới phải.
Sự việc đó, phức tạp như vậy, cô phải bắt đầu từ đâu đây?
Tần Hàm Dịch liếc nhìn cô, chỉ thấy cô không có chút thành ý nào, lập tức cầm lấy chiếc máy tính bảng phía sau, mở máy ra.
Diệp Dĩ Muội nhìn chiếc máy tính bảng trên tay anh, con tim đập nhanh bất thường, lo lắng, căng thẳng như sắp nghẹt thở.
Nếu nói những bức ảnh lúc trước chỉ là sự hiểu lầm, là trùng hợp.
Vậy sau đó cô vì Lam Dư Khê mà chân bị trẹo đi, mặt lại còn bị đấm một quả, những chuyện này giải thích thế nào?
Cho dù, việc cô làm trong lòng cô không hề thấy áy náy, chỉ là coi Lam Dư Khê là bạn.
Nhưng, Tần Hàm Dịch có tin cô không?
Vốn dĩ sự việc cũng chẳng có gì to tát nhưng khi được dư luận chú ý và những bài báo kia thì nó đã khác.
Cuối cùng, Tần Hàm Dịch mở trang mạng ra, Diệp Dĩ Muội đứng chắn trước mặt cảnh sát giao tông, cầu xin cảnh sát bỏ xe xuống, hàng loạt những bức ảnh đó lần lượt lọt nào mắt anh.
Ha ha, cô vợ nhỏ bé của anh đúng là dũng cảm thật.
Nhìn vào tiêu đều: “Mỹ nữ cứu anh hùng, tình yêu không đối thủ.”
“Diệp Dĩ Muội, cô là đồ ngốc à?” Tần Hàm Dịch bật cười chế nhạo cô: “Cô có biết cha của Lam Dư Khê là ai không?”
“Cha của Lam Dư Khê là ai không liên quan gì tới tôi.” Diệp Dĩ Muội sớm đã biết thân phận Lam Dư Khê nhất định không phải bình thường, khi đó cô chỉ muốn chiếc xe của anh không bị lôi đi, chứ không nghĩ gì khác.
“Cô đối với cậu ta đúng là tốt thật đấy!” Tần Hàm Dịch bị sự cứng rắn của cô làm cho tức điên lên, không biết làm thế nào giải tỏa, cơn tức giận càng lúc càng trào lên, đã tới lúc chuẩn bị bùng lên.