Hạnh phúc?
Tần Hàm Dịch từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới hai chữ này, hoặc cũng có thể nói, anh căn bản không hề biết thế nào là hạnh phúc.
Sống trên đời hơn hai mươi năm, chưa từng có ai hỏi anh hạnh phúc hay không.
Chỉ là có người không ngừng nói với anh, anh là người thừa kế duy nhất của Tần gia, anh bắt buộc phải gánh vác tất cả, không thể để Tần gia phải chịu xấu hổ.
Một lúc lâu sau, anh mới từ từ cất tiếng: “Chẳng phải cô yêu tôi à?”
Nếu có được tình yêu thì mới hạnh phúc, vậy thì cô yêu anh, vẫn chưa đủ sao?
Tần Hàm Dịch ngớ người ta, ngửi mùi rượu trên cơ thể anh, lời nói của anh làm cô không biết nên khóc hay nên cười.
“Tần Hàm Dịch, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu giả rồi hả?” cô hỏi lại.
Tần Hàm Dịch bị làm cho cơn tức giận dồn trong lồng ngực, anh lập tức vặn lại: “Diệp Dĩ Muội, bản thiếu gia có lòng, thưởng cho cô một cơ hội yêu bản thiếu gia vậy mà cô lại không biết phải trái.”
Diệp Dĩ Muội nghe thấy vậy liền thở hắt ra một tiếng lạnh lùng, liếc mắt nhìn anh rồi nói ngắn gọn: “Điên rồi!!!”
Cũng không thể trách Diệp Dĩ Muội cho rằng như vậy, thực lòng thì hôm nay sự phản ứng của Tần Hàm Dịch quá khác với bình thường.
Nghe những lời anh vừa nói, làm gì giống với thái độ kiêu ngạo lạnh lùng của một tổng tài như những ngày thường – chẳng thèm để ý gì tới cô.
Chẳng phải anh chẳng bao giờ quan tâm tới tình yêu của cô à? vậy thì việc gì phải dùng cái cớ buồn bã đó để hỏi cô? Làm cho cô suýt nữa cho rằng, anh đang mong chờ điều gì đó.
“Diệp Dĩ Muội, cô chỉ có một chút sự nhẫn nại thế thôi à? chột dạ một cái đã mở miệng mắng người khác.” Tần Hàm Dịch khuôn mặt tối sầm, nhìn chằm chằm Diệp Dĩ Muội, giống như một đứa trẻ đang muốn trút giận.
“Tôi chột dạ cái gì?” Diệp Dĩ Muội quay đầu lại, khi nhìn vào đôi đồng tử mắt đen sì của anh, cô bỗng đơ người ra, bị hút vào đôi mắt nhìn như đứa trẻ đó của anh.
Cô lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân nhất định là bị hoa mắt rồi.
Người đàn ông này, lăng nhăng, bạo lực, lạnh lùng, trên thương trường là một kẻ nổi tiếng tàn nhẫn, tuyệt đối không nể tình, kể cả là đối thủ cạnh tranh có đứng trước mặt anh nhảy lầu anh cũng sẽ không liếc mắt nhìn.
Thử hỏi, người như vậy, sao lại có thể giữ lại được sự thuần khiết giống như một đứa trẻ?
Quả thật, cô chỉ lắc đầu một cái, mắt anh lại trở về với trạng thái sâu không thấy đáy như bình thường.
“Diệp Dĩ Muội, cô dám nói cô không yêu tôi không?” Tần Hàm Dịch vẫn nhìn chằm chằm vào cô, không muốn bỏ qua bất kì sự phản ứng nào của cô.
Nét biểu cảm của Diệp Dĩ Muội bỗng chốc cứng đơ lại, môi cô từ từ kéo lên, cười cay đắng: “Không sai, bắt đầu nhìn thấy anh từ lần gặp đầu tiên tôi đã yêu anh. thế nhưng, sau khi gả cho anh, tôi mới biết tình yêu của bản thân nực cười đến cỡ nào.”
“Thế thì sao?” tiếng nói của Tần Hàm Dịch hơi run lên, nhưng bản thân anh thì lại không hề ý thức được.
“Thế nên, tôi quyết phải sống có tự trọng, không yêu được thì không yêu nữa.” Sống mũi cô cay cay, ánh mắt cô nhòa đi: “Kể từ ngày hôm nay, tôi chỉ yêu bản thân tôi.”
Cổ họng anh ngẹn lại, đôi đông tử mắt sâu hoắm truyền tới sự đau đớn: “Diệp Dĩ Muội, tôi không đồng ý, cô là vợ tôi, sao lại có thể không yêu tôi?”
Mắt cô lúc này đã ọng nước, ánh mắt cô nhìn vào anh, không dám tin vào vào tai mình, cô dám chắc rằng anh uống nhiều rồi nên mới ăn nói linh tinh như thế.
Nhưng, cho dù là như vậy, lời của anh vẫn đã chạm tới trái tim cô.
Căn phòng rộng lớn lại một lần nữa chìm vào sự im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Tần Hàm Dịch.
Ánh mắt của Diệp Dĩ Muội từ từ hướng xuống dưới, không dám nhìn vào đôi mắt thỉnh thoảng lại ánh lên niềm đau của anh.
“Là Hạ Lam lại làm tổn tương anh rồi à?” cô khó khăn hít thở sâu một hơi, đến thở cũng cảm thấy đau đớn.