-----"Người trên bức tranh này, có lẽ lâu chủ các ngươi đã nói cho các ngươi biết rồi, nàng chết, mối thù của các ngươi mới coi như báo xong."-----
Nhưng cho dù Cố Lưu Tích đau lòng oán hận cỡ nào, đau đớn kia cũng sẽ không ít hơn một phần.
Thời gian dần trôi qua, dược liệu đã được Tô Nhược Quân bỏ vào hết, nước thuốc màu máu càng sôi sục lợi hại, nét mặt Văn Mặc Huyền cũng càng thêm đau khổ.
Cố Lưu Tích cứng ngắc đứng ở một bên, ngón tay nắm chặt, bấu lòng bàn tay ra mấy vết máu, mượn đó để ép chế nỗi đau không ngừng trào dâng trong lòng.
May mắn trận giày vò không có tiếp tục quá lâu, sau thời gian gần một chung trà (*), Văn Mặc Huyền từ từ buông lỏng bờ môi bị cắn chảy máu, mặt mày cũng vậy dần dần an tĩnh, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
(*) '一盏茶时间': thời gian một chén trà ước chừng khoảng 10 hoặc 14.4 phút (Nguồn: Baike)
Trông nàng có chút mỏi mệt, đôi mắt lại vẫn trong veo, thấy Cố Lưu Tích ở bên đang khẩn trương đau lòng thì cười với nàng, cất tiếng hơi lạc đi: "Ta không sao, vừa rồi chẳng qua là nóng đến khó chịu."
Cố Lưu Tích động đậy cơ thể cứng ngắc, miễn cưỡng cười, nhẹ gật đầu, cổ họng lại nghèn nghẹn khó chịu.
Tô Nhược Quân than nhẹ trong lòng, ấm giọng nói: "A Mặc có thể đi ra rồi. Thuốc này có thể tẩm bổ mở rộng gân mạch của nàng, cũng có thể giảm xuống bớt tổn thương do nội lực cuộn trào trong người nàng, cũng bức phòng châm ẩn trong cơ thể nàng ra, chớ lo lắng quá."
Cố Lưu Tích biết nàng ấy an ủi mình, nét mặt thoáng thả lỏng chút ít. Mà Văn Mặc Huyền đang ngồi trong thùng tắm, muốn ngồi dậy lại hữu tâm vô lực, trận đau khổ vừa rồi đã sớm đã tiêu hao hết sức lực của nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Lưu Tích, có chút khổ sở nói: "Tích nhi, ta dậy không nổi."
Tô Nhược Quân thấy khóe miệng rút gân, trong lòng oán thầm, biết rõ muội dậy không nổi, nhưng mà dậy không nổi thì thôi muội ra vẻ đáng thương như vậy để làm gì? A Mặc ơi, vẻ trầm ổn tỉnh táo của muội đâu? Ta còn đừng sờ sờ ở đây này, điệu bộ cầu ôm đó là sao? Có thể thu liễm chút ít không hả?!
Thôi cũng hết cách, nàng chỉ biết oán thầm, có người lại đặc biệt thích trò này.
Cố Lưu Tích vốn đau lòng đến rối tinh rối mù, bây giờ thấy người thương chỉ mặc chiếc áo mỏng ngồi ở đó, ngửa đầu nhìn xem mình, tỏ ý muốn mình ôm nàng đứng lên, thì trái tim trực tiếp mềm thành bột mì luôn. Cũng không để ý Tô Nhược Quân đang ở đó, Cố Lưu Tích vội vã bước qua.
Bất chấp quần áo nàng ướt sũng, Cố Lưu Tích đưa tay nâng dưới nách nàng, ôm ấy người đứng dậy. Văn Mặc Huyền thật sự không còn sức, mềm nhũn mà dựa vào ngực Cố Lưu Tích.
Cảm nhận được nàng suy yếu, Cố Lưu Tích cắn cắn môi, trượt tay đến đầu gối nàng, trực tiếp bế người ấy lên luôn.
Trong phòng đã đốt Địa Long, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, chẳng qua là chỉ mặc cái áo mỏng mà còn bị ướt thì sẽ lạnh lắm. Cố Lưu Tích ôm Văn Mặc Huyền đến bên giường êm, vận đủ nội lực hong khô y phục ẩm ướt của nàng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Quân.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Nhược Quân đi tới cửa, trầm thấp nghiêm túc nói: "Ảnh Vệ, trong khoảng thời gian này hãy trông nom cẩn thận, không có ta cho phép, không ai được vào đây hết."
Ngoài nhà truyền đến một tiếng đáp lại trầm thấp, vài cái bóng xẹt qua, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Tô Nhược Quân đi đến trước giường ra hiệu cho Văn Mặc Huyền ngồi xếp bằng lại, sau đó nói với Cố Lưu Tích ở bên: " phong châm trong cơ thể A Mặc được ẩn giấu rất sâu, cần muội dùng nội lực thích hợp bức ra. Hơn nữa nếu ta rút toàn bộ phong châm, nội lực trong cơ thể muội ấy sẽ rất loạn. Mà muội ấy không bài xích nội lực của muội, muội hãy dẫn hướng nội lực giúp muội ấy. Nhớ rõ tuyệt đối đừng sợ cũng đừng loạn, bằng không thì muội ấy sẽ tẩu hỏa nhập ma đấy."
Chuyện can hệ đến tính mạng của Văn Mặc Huyền, Tô Nhược Quân không thể nói giảm nói tránh an ủi nàng, chỉ có nghiêm túc dặn dò mà thôi.
Cố Lưu Tích nghiêm túc gật đầu, còn Văn Mặc Huyền thì lại khẽ cười cười: "Không có nghiêm trọng như vậy đâu, ngươi đừng có áp lực. Tin tưởng ta, cũng tin tưởng chính ngươi, được không?"
Cố Lưu Tích cười với nàng, nhẹ giọng đáp một tiếng, Tô Nhược Quân lập tức cảm thấy bản thân hệt như ác nhân.
Căn dặn Văn Mặc Huyền cởi áo xuống, lộ ra tấm lưng trần, Tô Nhược Quân chăm chú nghiêm túc, ngón tay trắng thuần nhẹ ấn mấy đại huyệt trên lưng nàng.
Lúc này áo mỏng trên người Văn Mặc Huyền là cởi đến bên hông, vạt áo vắt ở khuỷu tay, thân thể hơi nghiêng về trước, tấm lưng trắng nõn óng ánh hơi khom lại. Bởi vì cơ thể khá gầy, phần xương vai và cột sống có thể thấy được rõ ràng, đường cong tinh xảo, giống như một cây cung ngọc tinh xảo, rơi vào mắt Cố Lưu Tích thì lại mang theo hấp dẫn khó nói thành lời.
Sắc mặt ửng hồng, bây giờ mà lại liên tưởng đến mấy chuyện đó, âm thầm phỉ nhổ chính mình, còn có tâm tư suy nghĩ miên man.
Cưỡng chế loại bỏ suy tưởng ngượng ngùng trong nội tâm, chăm chú nhìn chằm chằm vào động tác của Tô Nhược Quân.
Tay trái Tô Nhược Quân bắt đầu sờ soàng, tay phải thì quyết đoán nhặt một cây ngân châm lên, nhanh chóng đâm vào mấy huyệt đạo nàng đã ấn trước. Không giống với đại phu châm cứu thông thường, ngân châm dài ba tấc trong tay Tô Nhược Quân hầu như chui vào hơn phân nửa, Văn Mặc Huyền run lên, rồi vững thân lại rất nhanh.
Trái tim Cố Lưu Tích như muốn vọt lên cổ họng, nhìn Tô Nhược Quân không ngừng hạ châm. Một lát sau Tô Nhược Quân quay đầu nhìn Cố Lưu Tích, trầm giọng nói: "Vận công cho A Mặc!"
Cố Lưu Tích nhanh chóng ngồi xếp bằng đối diện Văn Mặc Huyền, liếc nhìn phong cảnh nửa che nửa hở trước mắt, trong lòng vừa loạn liền cắn cắn đầu lưỡi, nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã trong vắt rõ ràng.
Đối chưởng với Văn Mặc Huyền, Cố Lưu Tích chậm rãi chuyển nội lực sang.
"Đừng có ngừng lại, nhưng chỉ cần một tầng công lực là được, không thể nóng vội."
Cố Lưu Tích ghi nhớ trong lòng, dồn hết tinh thần điều động nội tức vận chuyển. Theo dòng nội tức dũng mãnh vào trong cơ thể Văn Mặc Huyền, quả nhiên gặp được mấy chỗ tắc nghẽn, nội tức chậm dần lại, cẩn thận từng li từng tí xâm nhập vào.
Tuy rằng nội lực của Cố Lưu Tích ôn hòa vô hại, nhưng loại kích thích này đối vớiVăn Mặc Huyền mà nói cũng không thoải mái cho lắm. Bốn năm chưa từng dung nạp nội lực, kinh mạch rất yếu ớt, mà nội lực phát giác được giam cầm đã buông lỏng thì càng không an phận.
Sợ ảnh hưởng đến Cố Lưu Tích, Văn Mặc Huyền cố gắng nhịn xuống, ngoài hàng mày thỉnh thoảng chau lại, cũng không nhìn ra nàng không thoải mái chỗ nào.
Tô Nhược Quân đang tập trung trông coi bỗng nhíu mày lại, đưa vải trắng ấn lên điểm đỏ nhỏ trên lưng Văn Mặc Huyền. Một lát sau, nàng chậm rãi đưa tay di chuyển, như là đang rút thứ gì đó ra. Đôi mắt Cố Lưu Tích ngưng tụ, lướt qua bờ vai Văn Mặc Huyền, thấy được thứ ở trong tấm vải trắng trên tay Tô Nhược Quân lấp lánh một vòng sáng, là một cây ngân châm mảnh như sợi tóc.
Cùng lúc đó, Cố Lưu Tích cảm thấy trong cơ thể Văn Mặc Huyền dường như có bức tường chắn nào đó bị đánh vỡ. Một dòng nội tức nhỏ mà dũng mãnh ồ ạt vào trong kinh mạch của Văn Mặc Huyền. Trong lòng nàng kích động, vội dẫn đường cho dòng nội tức ấy chậm rãi dịch chuyển.
Khi cây châm thứ hai, thứ ba, thứ tư lần lượt được rút ra, toàn thân Văn Mặc Huyền đã đổ đầy mồ hôi, lông mày rút cuộc không cách nào buông giãn mà phải nhíu chặt cùng một chỗ.
Cố Lưu Tích nóng lòng lại không dám lơ là. Vốn hơi thở Văn Mặc Huyền nhè nhẹ mà ấm áp, từ khi ngân châm lần lượt rút ra, Cố Lưu Tích phát hiện, khí trong cơ thể nàng cực kỳ âm hàn, còn cuồn cuộn sục sôi. Vốn chỉ là một tầng công lực đã bị nàng tăng lên tới tầng năm, mới miễn cưỡng có khả năng ngăn chặn dòng nội tức hỗn loạn bạo ngược ấy.
Lúc này, ba người trong phòng đều nhăn mày chăm chú, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Thời gian chờ đợi cây châm tiếp theo rút ra càng ngày càng dài, toàn thân Văn Mặc Huyền đều đã cứng ngắc, chỉ có bàn tay đối chưởng với Cố Lưu Tích còn có thể cảm giác được chút run rẩy không cách nào ngăn chặn.
Cây ngân châm thứ năm được rút ra cẩn thận, sắc mặt Văn Mặc Huyền thoáng chốc tái đi, đầu óc cùng dần chuyển từ tỉnh táo sang mơ hồ.
Khí lạnh trong cơ thể Văn Mặc Huyền càng ngày càng nặng, hai tay Cố Lưu Tích cũng cảm thấy rét lạnh thấu xương, nàng gấp gáp nói: "Nhược Quân, nàng rất lạnh, không phải hàn độc đã khỏi rồi ư, làm còn có thể như vậy? Nàng chịu được không?!"
"Năm đó sư phụ mời bốn vị cao nhân cứu A Mặc, cưỡng ép truyền nội lực vào để luyện hóa hàn độc. Mặc dù bảo vệ được tánh mạng của A Mặc, bốn luồng nội lực mang theo hàn độc vẫn ở lại trong người A Mặc. Về sau, khi A Mặc tập võ, không có cách nào luyện tập nội công thiên dương, bởi vậy bản thân liền thiên âm hàn. Cơ duyên xảo hợp làm sao, muội ấy lại có thể mượn hàn độc trong người lĩnh hội mà luyện công, bởi vậy nội lực càng thêm âm hàn. Hàn độc tuy bị tiêu trừ, khí lạnh ở thể nội vẫn còn đó. Chỉ là, trong cơ thể muội ấy có Thất Diệp Lưu Ly cùng huyết tuyến cổ, không có việc gì, muội bớt lo buồn đi."
Trái tim Cố Lưu Tích như bị lửa thiêu đốt, mà chỉ có thể hết sức dẫn đường cho dòng nội tức ngày càng mãnh liệt nọ, cặp mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Nếu như nàng lợi hại hơn, thì có thể bảo vệ nàng ấy rồi, nàng ấy cũng không cần chịu khổ khôi phục thứ nội lực bỏ đi đó nữa. Nhưng nhớ tới dáng vẻ Văn Mặc Huyền múa kiếm lúc trước, trong lòng cũng hiểu rõ, dù cho có thể, nàng cũng không vui được. Người như nàng, phải như kiếp trước ấy, hào quang chói mắt và tài năng vô song.
Tô Nhược Quân cũng khẩn trương muôn phần. Nội lực của bản thân Văn Mặc Huyền mặc dù hùng hậu những cũng không cấu thành lo lắng được, nhưng tư chất thiên bẩm của muội ấy lại quá cao, chỉ mấy năm mà đã luyện hóa được hơn phân nửa công lực của bốn vị tiền bối. Tính ra thì chínhlà cả ba mươi năm công lực, với thân thể nàng bây giờ mà nói, rất nguy hiểm!
Nói đi cũng phải nói lại, nếu có thể vượt qua, chỗ tốt trong đó, không cần nói cũng biết. Cho nên cái người bướng bỉnh này thế nào cũng không chịu buông tha. Dùng lời của nàng ấy nói, hành hạ nàng mười năm có thừa, cũng nên đền đáp xứng đáng.
Tại khi cây ngân châm thứ sáu được rút ra, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng xé gió. Cố Lưu Tích nhướng mày, tiếng xé gió này nàng rất quen thuộc, là Truy Hồn Bát Tiễn!
Đáng chết, làm sao lại tới vào lúc này chứ!
Lòng Cố Lưu Tích hơi loạn, nhưng lúc này đã đến thời khắc mấu chốt, nàng không thể loạn được.
Tô Nhược Quân vẫn trầm tĩnh như trước, tuần tự xử lý ngân châm, đồng thời mở miệng nói: "Ngoài nhà có ám vệ, còn có mấy người Mặc Ảnh, tĩnh tâm đi."
Cố Lưu Tích hít một hơi thật sâu, lập tức nhắm mắt hết sức chăm chú điều hòa nội tức cho Văn Mặc Huyền.
Trong cơ thể Văn Mặc Huyền còn có hai cây phong châm, là hai cây hung hiểm nhất và sâu nhất, không thể để xảy ra sự cố được.
Bên ngoài, Mặc Ảnh nhìn hơn mười người áo đen trước mặt, ánh mắt rét lạnh, quả thật là không chết không từ bỏ mà, ban ngày ban mặt lại có thể huy động nhân lực như thế.
Ảnh Tử nhìn mũi tên lông vũ găm sâu dưới đất, cất giọng lạnh lùng nói: "Chết cũng không cho một mũi tên, một người nào đi vào! Giết!"
Chính ảnh vệ áo đen ở phía sau đồng loạt gật đầu, lập tức xông lên, nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh.
Mặc Ảnh phất tay, lập tức cùng bốn người Tử Hi chia ra vây quanh căn phòng, nhìn chằm chằm vào đám áo đen đang điên cuồng xông tới.
Ảnh vệ bảo vệ Văn Mặc Huyền là do nhóm Nguyệt Khanh tuyển chọn kỹ lưỡng, luận thân thủ, tuyệt đối là những người ưu tú nhất. Đối mặt với địch nhân thì ra tay không chút nào dây dưa dài dòng, dùng chiêu thức đơn giản nhất, gây nên tổn thương nặng nề nhất cho đối phương.
Thế nhưng Mặc Ảnh ở phía sau thì có chút kinh hãi, đến hơn mười cái tên áo đen thân thủ cũng không tệ, hộ vệ của Tô phủ căn bản không phải đối thủ của chúng.
Đối mặt với ảnh vệ, tuy rằng bọn hắn đang ở hạ phong, nhưng Mặc Ảnh xem ra, bọn hắn đã không giống người nữa. Sát thủ dù lợi hại đến đâu, dù cho lãnh khốc thế nào đi nữa, thì cũng phải có đau đớn sợ hãi theo bản năng. Nếu như bị đánh tổn thương, động tác hay phản ứng đều tự nhiên sẽ chậm lại. Nhưng nhóm người này lại như không cảm giác được đau đớn, dù cho đao của ảnh vệ đâm vào trong thân thể bọn hắn, động tác của bọn hắn vẫn không hề chững lại dù chỉ giây lát, vẫn cứ vô cùng hung ác mà chặt xuống.
Đối mặt loại người như vậy, Ảnh Vệ khó lòng phòng bị, càng khỏi phải nói thủ hạ của Tô Ngạn là hộ vệ, đi lên căn bản là chịu chết.
Mà khiến Mặc Ảnh lo lắng nhất là Truy Hồn Bát Tiễn. Tuy rằng chỉ còn ba người, nhưng một khi đã phối hợp lại, những ám tiễn sức lớn kinh người kia càng làm người ta khó lòng phòng bị.
Mà ngoài ba mũi tên bắn ra đầu tiên, bọn hắn vẫn ẩn nấp không đi ra, khiến nhóm Mặc Ảnh càng thêm khẩn trương.
Mặc Ảnh dừng một chút, ra dấu tay với Ảnh Tử. Ảnh Tử đang xử mấy tên áo đen, thân thể nhanh chóng quay ngược trở lại, sau khi vặn gãy cổ một người, lặng yên ẩn nấp trong vùng hỗn loạn.
Hắn được Văn Mặc Huyền gọi là Ảnh Tử, vì chỉ cần muốn ẩn núp, hầu như không ai có thể phát hiện hắn, ngay cả Nhiễm Thanh Ảnh cùng Mộ Cẩm đang quan sát mọi chuyện từ xa cũng chưa từng phát hiện.
Nàng gấp rút chạy suốt đến đây, chỉ có một mục đích, vô luận đúng hay là sai, không thể giữ Văn Mặc Huyền lại. Người này làm cho nàng lần đầu tiên cảm thấy nguy hiểm. Quá thông minh, cũng quá biết che giấu, bên người cất giấu nhiều cao thủ như vậy, làm sao có thể đơn giản.
"Chủ tử, Tô phủ này rất không đơn giản, thân thủ của chín người kia đặt trong giáo, cơ bản đều là số một số hai. Vậy mà có thể ngăn cảnh minh vệ đã dùng cuồng hóa tán."
Mắt Nhiễm Thanh Ảnh lạnh xuống, không có nói tiếp, chỉ quan sát mấy người Mặc Ảnh mặt mày nghiêm trọng lại chỉ đứng bên ngoài mà không tiến lên giúp đỡ.
Sau đó, nàng quay nói trầm giọng nói với năm người nam nữ vận y phục màu xám sau lưng: "Thiên Võng chín người còn sót lại năm, các ngươi chắc hận lắm. Người trên bức tranh này, có lẽ lâu chủ các ngươi đã nói cho các ngươi biết rồi, nàng chết, mối thù của các ngươi mới coi như báo xong."
Nàng híp híp mắt, khẽ cười nói: "Bọn hắn có vẻ rất sợ có người tiến vào căn phòng kia. Ta buông bỏ mười lăm tên minh vệ, cơ hội khó được, làm như thế nào, các ngươi quyết định đi."
Đuôi mắt trái của nam nhân cầm đầu có một vết sẹo dữ tợn nghiêng nghiêng trượt đến khóe miệng, ánh mắt hung ác nham hiểm giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào con mồi, hơi loe lóe, mang theo bốn người hướng về bên kia.
Cùng lúc đó, mấy người Mặc Ảnh trong nội viện cũng bắt đầu chuyển động, ba mũi tên sắt từ ba phương hướng nhanh vút bay thẳng đến trong phòng. Bích Thanh, Tử Hi, Xích Nham đã sớm chuẩn bị tốt, tất cả tiến lên chặn đường. Mặc Ảnh khinh công tốt nhất phóng ra ba miếng phi đao về phía mũi tên, đồng thời tung người bay thẳng đến đuổi theo một miếng phi đao khác.
Mà ngược lại, từ phương hướng mũi tên bắn ra, một lát phía sau liền vang lên tiếng hét thảm, một bóng người xanh đen bị đá ra ngoài, tay phải đã bị chém đứt.
Năm người Thiên Võng chạy tới trực tiếp nhảy vào nội viện, vô tình chém giết hộ vệ Tô phủ canh giữ ở ngoài phòng.
Ảnh Tử giải quyết xong lão Tam, lách mình ngăn lại năm người Thiên Võng, mà Mặc Ảnh cũng thấy tình thế, vứt bỏ lão Đại gấp rút trở về hỗ trợ Ảnh Tử.
Năm người Thiên Võng có một đôi song sinh nữ, cầm trong tay một đôi dao găm, cơ thể linh hoạt như rắn, nếu cận chiến thì cực kỳ khó xơi.
Tên nam nhân mặt sẹo cầm một thanh kiếm cùn, hừng hực khí thế, lực lớn vô cùng, mỗi lần chém xuống đều khiến người khác thở không nổi.
Hai người khác thân hình quỷ quái, lượn lờ ở vòng chiến ngoài, nhìn chằm chằm vào sơ hở của hai người để hạ sát thủ. Không bao lâu trên người Ảnh Tử cùng Mặc Ảnh đã thêm mấy vết máu lớn.
Nam nhân mặt sẹo cầm đầu chém ra một kiếm ngàn cân, ngăn cản hai người, song sinh nữ tử theo sát quấn tới, Tử Hi, Bích Thanh muốn chạy tới, lại bị hai mũi tên sắt bịt kín lối vào.
Chín ảnh vệ liên thủ chém giết hơn phân nữa bọn áo đen phát cuồng xong, lại có hai tên thoát thân nhào tới trước. Có một tên gầy gò trong đó nhảy lọt vào căn phòng của Văn Mặc Huyền. Mà lúc này Tô Nhược Quân đã đem cây ngân châm cuối cùng rút ra, đang giúp Văn Mặc Huyền mặc áo lại.
Nam tử kia chứng kiến bộ dạng của ba người, tròng mắt lập tức hiện lên tia sáng lãnh liệt, rút kiếm chém tới.
Tô Nhược Quân đã hao hết tâm lực, bị nam nhân đâm tới né qua một bên, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm đâm thẳng vào Văn Mặc Huyền!
Danh Sách Chương: