Mục lục
Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----"Dưới ánh đèn mờ, cả người toát lên vẻ hấp dẫn khó cưỡng, làm tim Cố Lưu Tích hoàn toàn trật nhịp..."-----

Đợi Bạch Chỉ đi khỏi, Văn Mặc Huyền mới đưa mắt nhìn Văn Hạo Khâm, lại nhìn sang Cố Lưu Tích.
Trong mắt Văn Hạo Khâm có chút tang thương, khi nhìn tới Cố Lưu Tích cũng có bất an và chờ mong. Mấy người còn lại trong phòng thấy vậy cũng tìm lý do mà lui ra hết. Văn Mặc Huyền mấp máy miệng, cũng chuẩn bị rời khỏi thì Cố Lưu Tích kéo tay nàng lại, nói khẽ: "Ngươi đừng đi."
Văn Mặc Huyền dừng chập lát, không đi nữa, yên tĩnh đứng ở bên người nàng.
Văn Hạo Khâm trông khá khẩn trương, một ông lão đã tung hoành giang hồ, trải qua gió to mưa lớn, giờ phút này lại không ngừng nắm chặt tay, râu cũng rung rung, vẫn không biết mở miệng như thế nào.
Cố Lưu Tích thấu hiểu điều đó, đôi mắt chua xót, nàng hít một hơi thật sâu, nói khẽ: "Lời Tiêu Diễn nói ngày ấy, ta đều nhớ rõ, trước đó ngài từng nói giữa các người có khúc mắc, cho nên, tiền căn hậu quả của chúng, ta cũng đã rõ ràng. Dù rằng sự thật là như thế, nhưng ta không thể muốn thừa nhận ta sinh ra là chuyện khiến người ta khó chấp nhận như vậy."
Sắc mặt Văn Hạo Khâm tái nhợt, nhìn thẳng Cố Lưu Tích, sự đau xót trong mắt khó mà che dấu: "Ta... Là lỗi của ta, ta không nên ép Lam nhi, là ta hại con bé, còn để con đến nông nỗi này."
"Không phải. Tuy nói ta không muốn chấp nhận có người cha như vậy, nhưng ta cũng hiểu rõ trong tình huống đó, bà ấy còn cố gắng để cho ta sống sót, đối với ta mà nói đã là một người mẹ tốt rồi. Hơn nữa, bây giờ ta sống rất tốt, mặc dù mấy năm đó một mực bụng ăn không no, nhưng cũng đã gặp được quý nhân rồi."
Văn Mặc Huyền nghe vậy nhìn nàng một cái, đối diện ánh mắt của nàng thì khẽ cười cười.
Khi nhìn tới Văn Hạo Khâm, Cố Lưu Tích không còn ý cười nữa: "Hôm nay, những chuyện đó đều đã, mặc cho cha mẹ của ta là ai, ta vẫn là Cố Lưu Tích, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Ngài là ông ngoại của ta, điểm này cũng sẽ không thay đổi. Ngài không có lỗi với ta, không cũng không cần cảm thấy có lỗi với ta."
Văn Hạo Khâm có chút mừng rỡ, kích động nói: "Con... Con chịu nhận ta?"
Nét mặt Cố Lưu Tích hơi phức tạp, một ông lão đã sắp qua thất tuần, mặc dù năm đó có sai, nhưng với nỗi đau mất con nhiều năm, đã quá giày vò rồi.
Cố Lưu Tích thở dài, nhẹ gật đầu: "Ông ngoài."
Văn Hạo Khâm lên tiếng, mặt mày cực kỳ kích động. Sau đó lại bi ai kêu lên: "Lam nhi, cha sai rồi."
Một câu xong, rốt cuộc không nói nên lời, nước mắt cũng không cầm được nữa, nhất thời tuôn rơi đầy mặt.
Câu nói đó đã hành hạ ông quá lâu, ông đã sớm hối hận rồi. Nhưng ông hối hận rồi, thì lại không kịp chính miệng xin lỗi Văn Vận Lam, thậm chí ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có. Nó khiến mấy chục năm qua ông chưa từng được bình yên.
Hơn ba mươi tuổi mới được một đứa con gái, phu nhân mất sớm, ông hầu như dốc hết tình cảm cho Văn Vận Lam, trông nàng từ khi còn nhỏ như mèo con đến khi thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ từng đánh mắng nàng. Văn Vận Lam cũng không phụ kỳ vọng, chưa bao giờ khiến ông bận tâm. Nhưng chỉ có một lần duy nhất hai người phát sinh tranh cãi, cũng là lần khiến ông đánh mất đứa con gái này.
Văn Hạo Khâm khóc bi thương mà áp lực.
Giờ phút này ông đã không còn là các chủ đức cao vọng trọng của Văn Uyên nữa, mà chỉ là một người cha đã làm sai, bộc lộ vô tận áy náy và nhớ nhung với đứa con gái đã mất.
Cố Lưu Tích muốn an ủi ông, nhưng lại không thể nào mở miệng. Văn Hạo Khâm khổ, Văn Vận Lam làm sao không đau buồn. Nàng không hiểu rõ chuyện năm ấy, không có quyền xen vào, hơn nữa Văn Hạo Khâm đã đè nén nhiều năm như vậy, cũng cần phát tiết.
Văn Mặc Huyền cũng mang thương xót, thấy Cố Lưu Tích do dự thì nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đưa nàng lặng yên lui ra ngoài.
Ra cửa, Cố Lưu Tích vẫn có chút khó chịu trong lòng, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Văn Vận Lam cũng là mẫu thân của nàng. Bà ấy khác với Tiêu Diễn, dù cho không có ở chung, nhưng Cố Lưu Tích chưa từng thôi nhớ về bà.
Trong hoàn cảnh đó, theo lý mà nói, bản thân mình là một tồn tại không đáng mong muốn. Mang đứa con của kẻ luôn muốn hại mình bằng mọi cách, đổi lại là ai cũng không có cách nào chấp nhận được. Mà Văn Vận Lam vẫn cố gắng tranh thủ cho nàng một đường sống, để nàng tiếp tục được sống, ân tình này đã đủ để nàng khắc ghi tận đáy lòng rồi. Và bởi vì thế, nàng có thể tiếp nhận Văn Hạo Khâm, mà cũng có chút tiếc nuối.
Nhớ đến Bạch Chỉ, nàng càng thấy tâm trạng nặng nề hơn. Từ thái độ của Bạch Chỉ đối với nàng, cũng có thể đoán được, tình cảm của Bạch Chỉ đối với Văn Vận Lam sâu nặng bao nhiêu. Nghĩ đến một việc, nàng lắc đầu, nhịn cười không được, chẳng qua vẫn có chút ít đắng chát.
Văn Mặc Huyền thấy sắc mặt nàng đổi tới đổi lui, cuối cùng còn lộ ra ý cười như vậy, móc ngón tay nàng, ôm lấy eo nàng, khẽ cười nói: "Mặt nàng đổi sắc còn nhanh hơn hát hí khúc đấy. Đang suy nghĩ gì vậy, sao mà cười chẳng ngọt ngào gì hết?"
Bị Văn Mặc Huyền thân mật ôm trong ngực như vậy, Cố Lưu Tích bất giác xấu hổ, nhìn chung quanh rồi mới mở miệng nói: "Ta chỉ đang nghĩ, Bạch di mang tâm trạng thế nào đối diện với ta."
Nói đến đây nàng càng ỉu xìu hơn: "Đổi lại ta, e là cả đời cũng không muốn gặp mặt."
Văn Mặc Huyền nhíu mày lại: "Đổi lại là nàng, ta cũng sẽ không lấy đứa bé ra." Gặp Cố Lưu Tích liếc mình, nàng cũng không để ý.
"Nhưng mà, Bạch di chào đón nàng như thế, có lẽ vì nàng lớn lên rất giống mẹ nàng. Nếu như nàng trông giống người Tiêu gia, đoán chừng bà ấy sẽ không nhịn nổi mà cho nàng mấy châm độc rồi."
Cố Lưu Tích tức thì đen mặt, oán trách: "Miệng ngươi độc quá đi, cũng không biết đường an ủi ta, ở đó mà trêu chọc ta đi."
Văn Mặc Huyền cười hôn nàng một cái: "Đúng rồi, nhất định là bởi vì Tích nhi người gặp người thích, vừa dịu dàng lại xinh đẹp, Bạch di mới không so đo."
Văn Mặc Huyền nói đến nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy quyến luyến, làm Cố Lưu Tích phải cúi đầu xuống không dám nhìn nàng: "Ngươi đừng nói càn."
Lời nói là như thế, nhưng nét mặt đã hoàn toàn bán rẻ nàng, khóe miệng cong lên muốn dằn xuống cũng không được.
Ngột ngạt trong lòng đều bị Văn Mặc Huyền phủi bay không còn một mảnh. Tâm trạng của Cố Lưu Tích tốt lên rất nhiều, mà Văn Mặc Huyền dịu dàng nhìn nàng, trong lòng cũng thả lỏng hơn.
Xem ra nàng phát hiện không sai, Tích nhi của nàng tỉnh lại thì đã thay đổi chút ít. Dù vẫn là ưa thích thương cảm, nhưng cũng đã buông bỏ chuyện quá khứ, ngay cả khi nàng nhắc tới Tiêu gia, nàng ấy cũng có thể bình thản. Như vậy, có lẽ đã có thể hỏi nàng ấy một vài chuyện rồi.
Đưa Lưu Tích trở về phòng, Văn Mặc Huyền châm chước mở miệng: "Tích nhi, chuyện liên quan đến Phệ Tâm, nàng có thể nói với ta không?"
Cố Lưu Tích ngẩn người, lập tức mỉm cười: "Sao lại không được chứ. Ta còn tưởng rằng ngươi không hiếu kỳ, chưa thấy hỏi thăm bao giờ."
Văn Mặc Huyền nhíu nhíu mày, nhớ tới tình cảnh ngày ấy, nàng vẫn có còn sợ.
"Lúc trước ta sợ nàng khó chịu."
Lại nhớ tới những chuyện đã phủ đầy bụi, Cố Lưu Tích hơi thất thần. Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng đã bình thản lắc đầu: "Ban đầu nhớ tới, xác thực là rất đau khổ. Mấy ngày ngủ mê đó, ký ức thực sự rất hỗn loạn, nhất thời không thể phân biệt kiếp trước kiếp này. Thật sự sắp bức ta đên điên rồi."
"Tích nhi..."
Thấy mặt mày Văn Mặc Huyền tràn đầy khẩn trương và đau lòng, nàng cười cười an ủi, tiếp tục nói: "Nhưng mà sau đó trí nhớ từ từ trở về, dần dần rõ ràng hơn, đau khổ vẫn còn đó, chẳng qua ta còn nhớ lại được những chuyện tốt đẹp đã bị chôn vùi."
Nàng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Văn Mặc Huyền, khẽ cười nói: "Cũng không biết có phải những ký ức bị người ta cố tình xóa bỏ đã hoàn chỉnh quay về hay chăng, ta nhận thấy cuộc đợi ở kiếp trước của ta đã hoàn chỉnh. Sau khi tỉnh lại thì chợt thấy rất bình tĩnh. Khi ta từ trong vô tri vô giác phân biệt được kiếp trước kiếp này, cảm giác vui sướng và may mắn ấy, khiến ta lập tức hiểu được lời ngươi vẫn luôn nói với ta. Thật ra thì ta rất may mắn, cũng hạnh phúc hơn rất nhiều người. Đời trước dù đến cuối đều mất đi, nhưng dù sao thì ta cũng đã có được. Đến hôm nay, ta còn nhận được nhiều hơn gấp trăm lần. Hơn nữa cho dù bị trúng Phệ Tâm một lần nữa, ta đã không giẫm lên vết xe đổ."
Ánh mắt Văn Mặc Huyền chăm chú: "Trước đó nàng quên đi, là bởi vì ở kiếp trước, nàng ta dùng Phệ Tâm với nàng ư!" Sắc mặt Văn Mặc Huyền phát lạnh, trong lòng bất giác khó chịu rất nhiều.
Cố Lưu Tích vẫn không cầm được đau thương, nhẹ gật đầu.
Văn Mặc Huyền kích động trong lòng, lại không dám hỏi lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Theo Cố Lưu Tích từng nói, cuối cùng nàng đã chết trong tay Nhiễm Thanh Ảnh, hơn nữa Cố Lưu Tích còn nhớ rõ những chuyện đó, như vậy chuyện ở Danh Kiếm sơn trang có lẽ không có phát sinh trên người nàng.
Mà nàng vẫn nghĩ không ra Tiêu Viễn Sơn bọn họ làm sao... Vậy là, sau khi trúng Phệ Tâm, Cố Lưu Tích chưa từng gặp lại họ. Tiêu Viễn Sơn thiệt tình thương nàng thì làm sao mà đồ đệ đã đến bước đường cùng cũng không hề ra mặt.
Khó trách... Khó trách lúc trước Lưu Tích một mực khóc hô sư phụ. Văn Mặc Huyền đau lòng không thôi, ôm Cố Lưu Tích sát trong lòng, trong mắt như có bão táp mưa sa. Nhiễm Thanh Ảnh, ngươi thật sự lợi hại hơn ta nghĩ rồi!
Tuy rằng Cố Lưu Tích quyết định không đắm chìm trong bi kịch ở kiếp trước nữa, nhưng lại không thể làm như không có chuyện gì xảy ra. Bị Văn Mặc Huyền ôm vào lòng thì nàng không còn nén được nước mắt nữa.
"Mặc Huyền, ta sai rồi. Ta vẫn cho là ông ấy thất vọng về ta, cho nên mới không chịu gặp ta, ta không biết... Ta cũng không biết cuối cùng ông ấy chôn cất ở nơi nào, Nhiễm Thanh Ảnh có thể giận chó đánh mèo hay không..."
Đôi mắt Văn Mặc Huyền đỏ lên, vẫn dịu dàng xoa lưng nàng, nghe nàng nức nở nói.
"Lận Ấn Thiên chết rồi, mới đầu ta không nhớ rõ hắn chết như thế nào, nhưng ta đã nhớ ra, là sư phụ... Sư phụ, Lận Ấn Thiên muốn mở mật thất kia, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma. Thi Lệ, sư tỷ đều bị hại chết, ngay ở trước mặt ta. Ta không cứu được bọn họ. Sư phụ cũng không còn... Mà ta đều quên mất, ta còn cùng với Nhiễm Thanh Ảnh, còn cùng với Nhiễm Thanh Ảnh..." Cả người Cố Lưu Tích run bần bật, ôm Văn Mặc Huyền khóc đến bi thương, tuyệt vọng.
"Không trách nàng, không trách nàng mà. Là nàng ta quá ác, là nàng ta quá xấu." Văn Mặc Huyền đau lòng muốn chết, ôm người trong ngực, không ngừng lau nước mắt cho nàng, run giọng tức giận nói: "Văn Mặc Huyền cũng không tốt, nàng ta là đồ ngu ngốc, không có bảo vệ được nàng."
Cố Lưu Tích khóc đến thở không ra hơi, đột nhiên nghe nàng tức giận mắng Văn Mặc Huyền như vậy, lập tức vừa khóc vừa cười, thút thít nói: "Nàng ấy không ngốc, mà là quá ngốc. Hàm Quang... phối kiếm của nàng cũng là Hàm Quang. Mặc Huyền, ta... Nếu không phải Phệ Tâm, ta đã có thể ở bên ngươi rồi. Thật sự, ta chưa kịp nói cho ngươi biết, thật ra ta nguyện ý..."
Nàng nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi, nhưng Văn Mặc Huyền lại đoán được hơn phân nửa. Nói cách khác, kiếp trước Văn Mặc Huyền cũng đã đến Thục Sơn, có được Hàm Quang, vậy... vậy là nàng có quen biết Cố Lưu Tích, còn hỏi nàng có bằng lòng hay không...
Đầu óc Văn Mặc Huyền bỗng trống rỗng, bất chợt nghe thấy câu nói nhàn nhạt từ đâu xông ra.
"Nếu như đại thù của ngươi được báo, tất cả đều kết thúc, có bằng lòng theo ta rời đi, tránh xa giang hồ hỗn loạn, miễn ngươi lênh đênh đau khổ, yên vui và vô lo?"
Ngực hơi co thắt, Văn Mặc Huyền khẽ lắc đầu, Cố Lưu Tích phát giác thấy nàng không thích hợp, sốt ruột hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu, cố gắng thu lại suy tư khó hiểu trong mắt, nhìn Cố Lưu Tích mặt mũi tràn đầy nước mắt, nói khẽ: "Ta biết trong lòng nàng khổ, cho nên, cả đời này ta sẽ không để nàng nếm trải nó nữa. Hôm nay sư phụ còn khỏe mạnh đó, Phệ Tâm sẽ không khống chế được nàng nữa. Hết thảy đều tốt đẹp. Ta không cách nàng xóa tan hay thay đổi chuyện kiếp trước, nhưng mà chúng ta còn có kiếp này. Nàng còn nhớ ta, cho nên tất cả đều đã khác rồi."
"Ta hiểu, cho nên ta chỉ khó chịu, mà sẽ không như trước kia để chúng nó làm ảnh hưởng đến chúng ta." Giọng Cố Lưu Tích còn nghẹn ngòa, chăm chú nói với Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng gật đầu, trầm thấp nói: "Nhưng nàng có thể khó chịu, ta cũng có thể đau lòng nàng, chỉ cần không để nó xâm chiếm cảm xúc của mình là được. Cũng đừng sợ ta khó chịu mà giấu trong bụng mình."
Tim Cố Lưu Tích đập mạnh, xúm lại hôn nàng một cái, nghẹn ngào nói: "Ngươi có biết hay không, ta sắp bị ngươi làm hư rồi."
Văn Mặc Huyền cười đến tao nhã: "Ta không phải người tốt, nàng cứ luôn miệng nói ta rất xấu bụng, đến lúc này thì chúng ta sẽ là một cặp bài trùng." Nói rồi lại cướp đôi môi mềm kia, hàm hồ nói: "Dù sao, ta vẫn hư hỏng hơn nàng nhiều đấy."
Hai người trong phòng thân mật cả buổi, thẳng đến khi mặt mũi Cố Lưu Tích đỏ bừng, hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc buồn khổ, Văn Mặc Huyền mới dẫn nàng đi tìm nhóm Tô Vọng.
Nay mọi chuyện đã sắp đến hồi kết, cũng đã qua mấy ngày, có lẽ Nhiễm Thanh Ảnh về tới Minh U giáo rồi, món hàng Lưu Vân bạch ngọc giả kia sắp lộ tẩy rồi.
Cố Lưu Tích vẫn bị Phệ Tâm khống chế, nếu không sớm chuẩn bị, đến lúc đó sợ là sẽ bị động vô cùng.
Tiến vào phòng nghị sự, mấy người Tô Vọng, Bạch Lăng đều có mặt, thấy hai người đến đây, đứng dậy cung kính chào: "Các chủ, Lưu Tích cô nương."
Văn Mặc Huyền gật đầu, tỏ ý cho mọi người ngồi xuống, sau đó ngước mắt nói: "Minh U giáo gần đây có động tĩnh gì không?"
"Thưa Các chủ, cũng không có động tĩnh quá lớn. Chuyện ở Danh Kiếm sơn trang như đã bị phong tỏa, Tây Vực bên kia đến nay không ai đàm luận này một chuyện, giống như thật sự không biết." Bạch Lăng sớm phái người quan sát, thấy nàng hỏi, lập tức đáp lời.
Văn Mặc Huyền chưa đổi sắc: "Sớm đã dự liệu được, sau chuyện ở Danh Kiếm sơn trang, ta cũng bị bại lộ thân phận. Nhiễm Thanh Ảnh mạo danh ta làm giáo chủ Minh U giáo, tuy không phải ai cũng quan tâm thân phận này, nhưng một ít người có tâm, và những thuộc hạ trung thành của cha ta sẽ không bỏ qua. Nhiễm Thanh Ảnh rất cẩn thận, có lẽ trước đó đã chuẩn bị bịt miệng rồi."
"Nhưng nàng ta sẽ không giấu giếm được bao lâu, đến lúc đó Minh U nội loạn, sẽ rất là có lợi cho chúng ta. Các chủ, chúng ta có cần trợ giúp chăng?"
Văn Mặc Huyền nhướng mày: "Không, chẳng những không thể trợ giúp, còn phải giúp nàng ta trông coi."
"Vì sao?"
Mấy người Tô Vọng rất là khó hiểu, Cố Lưu Tích thì lại hiểu rõ, nói: "Nếu như nó không có cách nào khống chế ý thức của ta, nói không chừng mẫu cổ cùng ta cũng không có gì đáng ngại..."
Ánh mắt Văn Mặc Huyền bay tới đây, mặc dù không nói gì, nhưng lại mang lực uy hiếp mười phần, làm Cố Lưu Tích vội vàng ngoan ngoan câm miệng, còn tỏ vẻ xin khoan dung mà nhìn nàng một cái.
Mấy người Tô Vọng lập tức hiểu ra, nhìn hai người như vậy lại có chút buồn cười.
"Qua mấy ngày ta sẽ khởi hành đi Tây Vực, bên kia các ngươi đã sắp xếp ổn thỏa chứ?"
"Trước kia đã điều động người qua, nay đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi."
"Ừm, nhưng dù sao cũng là đất biên thùy Tây Bộ, điều kiện gian khổ, bọn họ tới đó sợ sẽ có nhiều chỗ không ổn, nhớ bảo Tô Ngạn dụng tâm nhiều hơn, đưa vài thứ qua. Về phần thân phận của Nhiễm Thanh Ảnh, đợi tìm được phương pháp giải cổ rồi nói sau."
"Dạ, thưa Các chủ."
"Lâu rồi không nhắc tới Lạc Hà lâu, bọn họ dạo này sao rồi?" Văn Mặc Huyền cúi đầu suy nghĩ một chút, bỗng mở miệng hỏi.
"Không tốt lắm, trước đó Lạc Hà lâu không ngừng va chạm với Minh U giáo, lại bị cố ý chèn ép, rất nhiều võ lâm nhân sĩ đi trả thù, tổn hại không ít người. Nhưng mà Lâm Đỉnh Thiên khá là cứng cỏi, Minh U giáo càng chèn ép, hắn càng liều mạng. Gần đây còn chạy đến Tây Vực làm mã tặc rồi. Tuy rằng trôi qua thê thảm, nhưng thường xuyên chặn đường thương đội chuyển hàng của Minh U giáo, quấy nhiễu bọn hắn quá trời."
"Mã tặc?" Cố Lưu Tích không khỏi buồn cười: "Người tâm cao khí ngạo như vậy, vậy mà hạ thân đi làm mã tặc? Cơ mà, tác phong thật đúng là không tệ."
Văn Mặc Huyền cũng có chút buồn cười: "Ta còn đang tiếc nuối, lúc trước bỏ nhiều công sức khiến bọn họ bất hòa, lại không ngờ hắn không chịu nổi một kích. Hôm nay xem ra, ta đã xem nhẹ hắn rồi. Tô Vọng."
"Dạ."
"Mấy năm này mã tặc hoành hành Tây Vực, người Khương không văn minh, hiếu chiến, xác thực phiền nhiễu. Lâm Đỉnh Thiên đi tới đó có lẽ không tránh khỏi đối đầu với bọn họ. Có điều, Lâm Đỉnh Thiên mặc dù không phải người tốt, nhưng sẽ không tới mức hại dân thường, tốt đẹp hơn đám người Khương chỉ biết làm tiền kia nhiều. Phái người đi trợ giúp hắn một chút, tốt nhất có thể đè xuống những mã tặc kia, để hắn có thể đứng vững ở Tây Vực, có thể đủ sức đối đầu với Minh U giáo đối một cuộc."
"Dạ, thuộc hạ biết rồi."
"Nhưng nênó chừng mực, miễn cho quá bành trướng, trở thành tai hoạ ngầm." Văn Mặc Huyền trầm ngâm một lát, lại dặn dò.
Bạch Lăng cảm khái tâm tư sâu xa của chủ tử nhà mình, nhưng có chút lo lắng nói: "Vạn nhất hắn không an phận, không yên ở Tây Vực, sau này muốn bình định, sợ là phải tổn sức."
Cố Lưu Tích đảo mắt, khóe miệng hơi vểnh lên: "Khi đối phó với Minh U giáo, chắc hẳn các đại môn phái cũng sẽ không vắng mặt, ta nhớ rõ tờ danh sách mật của Danh Kiếm sơn trang và Minh U giáo không ít cái tên. Thứ Ảnh lâu thế lớn bọn họ không có cách nào trút giận, nhưng Lạc Hà lâu thì chắc là bọn họ rất sẵn lòng. Nếu như hắn không an phận, vậy thì lúc trở về, bán cho các đại môn phái cái ân, đồng thời cũng có thể tạo thành mỹ danh, vì dân trừ hại."
Mấy người trong phòng lập tức cứng họng. Đưa mắt đánh giá hai người ngồi kia từ trên xuống dưới. Không hẹn mà cùng biểu đạt một ý nghĩ, gần son thì đỏ gần mực thì đen!
Cố Lưu Tích dịu dàng thiện tâm trước kia, bây giờ còn biết đào hố người ta, so ra chẳng thua kém chủ tử nhà họ chút nào.
Nhìn xem hai người lại thân mật khăng khít cùng rời đi, ba người trong phòng lắc đầu cười thán.
Bạch Lăng xoa cằm, vỗ Tô Vọng: "Huynh nói xem, Lưu Tích cô nương đi theo Các chủ chưa tới một năm, đã học giống như vậy, làm sao huynh theo Các chủ hơn mười năm rồi, vẫn còn đôn hậu trung thực như vậy?"
Tô Vọng nghẹn họng: "Cái gì gọi là đôn hậu trung thực? Ngươi cũng có một bụng ý xấu, lại không thấy ngươi thật sự học được tâm tư của Các chủ."
Nguyệt Khanh thấy hai người ồn ào, khóe miệng cũng dẫn theo ý cười, nhìn theo hướng Văn Mặc Huyền rời đi, trong lòng nàng đã hoàn toàn thản nhiên.
Hai người họ thật sự rất hợp nhau, chưa đầy một năm mà sự ăn ý của hai người, chúng thuộc hạ theo chủ hơn mười năm như bọn họ cũng khó mà sánh kịp.
Những ngày nhàn nhã mặc dù thoải mái, nhưng thật sự là không có bao nhiêu thú vị.
Mấy ngày nay Văn Mặc Huyền cơ bản đều ở trạng thái rảnh rỗi, ngoài đọc sách, chính là bị Cố Lưu Tích trút canh bổ. Mà Cố Lưu Tích thì một mực theo Tiêu Viễn Sơn nghiên cứu Lạc Già thập cửu bí quyết. Cộng thêm Đường Mạt bị Đường Nguyên mang đi thành Dự Châu, lo liệu chuyện Đường gia. Thế là một mình nàng cảm thấy có chút bức bối.
Dưới bóng cây trong sân, nằm trên ghế mây, nhìn cuốn 《 Việt tuyệt thư 》đã bị lật đi lật lại mấy lần, Văn Mặc Huyền có chút u oán trong lòng.
Ngoài thời gian dùng bữa ra, Cố Lưu Tích cơ bản chưa từng xuất hiện. Mặc dù người không thường ở bên, nhưng canh thì khác. Bởi vì vết thương của nàng quá sâu, khôi phục tương đối chậm, mà trước đó còn trọng thương mấy lần. Tuy mấy nay tiết trời đã ấm lại, bệnh phổi của nàng không có tái phát, nhưng Bạch Chỉ lại là rất nghiêm túc dặn dò nàng, phải bồi bổ thân thể thật kỹ, bằng không thì e rằng sẽ tổn hại tuổi thọ.
Cố Lưu Tích đương nhiên là khẩn trương muốn chết. Mặc dù bận rộn, mỗi ngày vẫn sẽ tranh thủ đến chỗ ở của Tô Nhược Quân lật sách y, sau đó cân nhắc dược thiện rồi lại đi tìm Bạch Chỉ nhìn thử, mân mê rất nhiều món canh.
Đã liên tiếp năm ngày, nàng ba bữa không rời canh bổ. Tuy rằng Cố Lưu Tích biết nàng kén ăn, tận lực chiều nàng, hương vị các món canh cũng không khó ăn. Nhưng cho dù là ai, ăn canh mươi lăm nữa liên tiếp cũng sẽ muốn nôn ra.
Sờ bụng, Văn Mặc Huyền cảm giác phải mình lại mập một vòng, loại giày vò ngọt ngào này thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Nhưng mà, hiển nhiên vẫn rất là có ích. Vết thương của nàng là lên da non, tuy chưa khỏi hẳn, nhưng đã không cần phải lo lắng rồi.
Thấy sắc trời dần dần đen, Văn Mặc Huyền xoa mắt, ngồi dậy vào phòng, nhìn nhìn bên ngoài, thầm than đoán chừng Lưu Tích đến bữa tối mới trở về rồi.
Vết thương trên bàn tay trái đã khép lại,

1 2 »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK