-----"Căn phòng vốn có chút lạnh lẽo, lập tức lan tỏa luồng nhiệt khí khó cưỡng."-----
Tử Hi cũng không dây dưa nhiều, lập tức nói: "Không phải ạ, là Đào Hồng trông chừng Nhược Quân cô nương nói, Nhược Quân cô nương vừa mới tỉnh lại. Nhưng nói được mấy câu thì lại không có động tĩnh gì nữa! Hiện tại Tô Ngạn đang phái người đi mời Từ đại phu rồi ạ."
Trong đôi mắt Văn Mặc Huyền hiện tia mừng rỡ: "Ta đi qua xem sao!"
Cố Lưu Tích rất là vui vẻ, không có ngờ Tô Nhược Quân có thể tỉnh lại sớm như vậy.
Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích vội vàng đi đến phòng của Tô Nhược Quân, chỉ thấy Tô Ngạn đã ở trong phòng, mà Đào Hồng thì đang cúi đầu, giữ im lặng mà đứng ở một bên.
Cố Lưu Tích nhìn nàng một cái, vừa hay bị bắt được khoảnh khắc nàng ta bất động thanh sắc mà liếc nhìn trên giường, bàn tay trái giấu trong ống tay áo hơi siết chặt lại. Bước chân khẽ dời, ngăn Văn Mặc Huyền lại, rồi chuyển chú ý sang Tô Nhược Quân bên kia.
Văn Mặc Huyền đi qua, nhỏ giọng gọi Tô Nhược Quân vài tiếng, lại không nghe thấy chút động tĩnh gì. Nàng mấp máy môi, hỏi: "Đào Hồng, có thể nói lại tình huống lúc đó không?"
Đào Hồng đi lên phía trước đi vài bước, nhỏ giọng nói: "Dạ, vừa rồi ta giúp Nhược Quân cô nương thay quần áo xong, muốn nhìn thử nàng có phát sốt hay không, thì nghe thấy nàng trầm thấp hừ một tiếng. Sau đó ta gọi nàng, nàng còn nói mấy câu, tuy rằng chưa mở mắt, giọng cũng rất yếu, nhưng ta chắc chắn nàng... nàng đã tỉnh lại."
Nàng vẫn luôn gắng ghìm giọng của mình, nói đến chỗ Tô Nhược Quân tỉnh lại, thiếu chút nữa thì thốt cao lên. Tuy rằng kịp thời kiềm chế, nhưng vẫn để Văn Mặc Huyền nghe được sự kích động bên trong. Điều này cũng làm trái tim vẫn luôn thấp thỏm của nàng, rút cuộc được thả lỏng.
Xem ra, cô nương này, sợ là cũng rất quan tâm tới Nhược Quân. Bằng không thì với tư cách một sát thủ từng trải, dù cho không tinh thông thuật dịch dung, thì cũng không đến mức không khắc chế được cảm xúc của mình như thế.
Đúng lúc này, Mộc Thâm mang Từ đại phu vội vàng đi đến, Mộc Thâm thấy Văn Mặc Huyền thì khom lưng thi lễ một cái.
Văn Mặc Huyền khoát tay áo, lễ phép nói với Từ đại phu: "Mộc Thâm có lẽ đã nói sơ qua tình huống với tiên sinh rồi, vậy làm phiền Từ đại phu bắt mạch cho gia tỷ một chút."
Nàng nhẹ nhàng phất phất tay, mấy người Tô Ngạn vội cùng thối lui ra gian ngoài.
Từ đại phu nhẹ gật đầu, ngồi trên ghế ở bên giường cho bắt mạch Tô Nhược Quân. Sau một hồi lại kiểm tra mắt Tô Nhược Quân một chút, rồi đến miệng vết thương. Kiểm tra qua lại một hồi rồi, ông ta mới đứng dậy nói: "Văn tiểu thư không cần quá lo lắng, mạch tượng của lệnh tỷ vững vàng, cũng không dấu hiệu phát sốt. Hơn nữa ta phát hiện thể chất của nàng rất đặc biệt, cộng thêm kim sang dược trong phủ quả thật thần kỳ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà vết thương đã bắt đầu khép lại rồi. Nhưng vết thương nặng như thế, một ngày một đêm có thể tỉnh lại, thật sự là kỳ tích đó! Còn chuyện lại mê man lần nữa thì cũng là bình thường. Dù sao sức khỏe của nàng đang rất yếu, cần phải cẩn thận chăm sóc thêm. Đợi nàng ổn lại, liền có thể tỉnh táo hơn."
Văn Mặc Huyền cảm thấy an tâm hơn, khẽ gọi: "Tử Hi."
Tử Hi hiểu ý, cầm hai tờ ngân phiếu, cung kính đưa cho Từ đại phu.
Từ đại phu nhíu nhíu mày, mong muốn từ chối, Văn Mặc Huyền lại ấm giọng nói: "Lần này gia tỷ bị thương, may mắn mà có Từ đại phu. Lúc trước quý phủ có nhiều chỗ mạo phạm, vãn bối rất áy náy. Vãn bối là tục nhân, cũng không biết đáp tạ như thế nào, chỉ có thể dùng những thứ tục vật này để bày tỏ lòng biết ơn. Vả lại, từng nghe Từ đại phu bác ái, thường xuyên cứu giúp người cùng khổ, điểm ấy cũng coi biểu trưng cho tâm ý của vãn bối, xin Từ đại phu đừng chối từ."
Từ đại phu ngẩn người, lập tức vuốt vuốt chòm râu nở nụ cười: "Xưa nay không biết Tô phủ còn có một vị Biểu tiểu thư, hôm nay xem ra, phong thái không thua Tô đại thiếu gia, như thế nào cũng không phải là tục nhân. Ngân phiếu này, lão phu sẽ nhận, cũng thay những người cùng khổ kia cảm ơn nhân tâm của Văn tiểu thư."
Văn Mặc Huyền ấm áp cười cười, ra hiệu cho Mộc Thâm tiễn người trở về. Quay đầu nhìn sang Đào Hồng đang chăm chăm quan sát Tô Nhược Quân, khẽ cười nói: "Đào Hồng hầu hạ không tệ, đêm nay hãy ở lại gác đêm đi. Bên này đã chuẩn bị giường nhỏ rồi, nếu mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, có việc thì trực tiếp đi qua phòng bên tìm Tử Hi là được."
"Dạ."
"Tử Tô, đi chuẩn bị cơm, nấu bát cháo cho Nhược Quân. Còn nữa, cũng mang đồ ăn của Đào Hồng tới đây luôn đi."
Tử Tô có chút hiếu kỳ nhìn Đào Hồng, mặt mũi tràn đầy khó hiểu. Hôm nay chủ tử lạ quá, Đào Hồng chẳng qua chỉ là nha hoàn của Tô phủ, cũng không phải người của Tâm Tích các, chủ tử rõ ràng không kiêng kị nàng ấy, còn thẳng thừng biểu lộ quan hệ của mình với Tô Ngạn nữa. Bây giờ còn để nàng ấy trông coi Nhược Quân cô nương, ở chỗ này ăn cơm, nghĩ như thế nào cũng thấy không đúng.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, Văn Mặc Huyền đều có ý nghĩ riêng, nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng, rồi lĩnh mệnh đi.
Tiêu Mộng Cẩm mím môi, nhìn nữ tử mặc cẩm y màu xanh nhạt lạnh nhạt rời đi, đôi mắt đen tối không rõ. Bởi vì che giấu thân phận, nàng chưa từng cẩn thận dò xét Văn Mặc Huyền, nhưng đối với A Mặc thường xuyên nghe Tô Nhược Quân nhắc tới, nàng đã sớm không xa lạ gì rồi.
Mà ngày đó, lúc động thủ giết nàng ta, trong lòng cũng âm thầm cảm tưởng khí khái của nàng ta. Nhìn có vẻ mỏng manh như cành liễu, nhưng dưới tình huống đó, trên mặt nàng ta vẫn là vẻ sóng yên biển lặng, giữa lông mày vẫn còn lộ nét lạnh nhạt. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có khi nhìn về phía nữ tử áo lam nọ, mới có một chút lo lắng.
Truóc đó nàng luôn nghe Tô Nhược Quân nhắc đến nàng ta, còn đi tìm thuốc cho nàng ta, nên luôn tò mò về nàng ta.
Hôm nay thấy được, Tiêu Mộng Cẩm không thể không thừa nhận, người này hoàn toàn không tầm thường, cũng đáng được Tô Nhược Quân làm đến như thế.
Trong lòng nàng mơ hồ đoán được, đối phương có lẽ đã sớm sinh nghi với nàng rồi. Trước kia thiếu chút nữa chết dưới kiếm của nàng, nàng còn làm Nhược Quân bị thương, vậy mà nàng ta còn để mình ở lại trong phủ chăm sóc cho Nhược Quân.
Tiêu Mộng Cẩm hiểu rõ, không phải nàng ta tự mãn, mặc kệ Tô Nhược Quân an nguy không lo, mà là đã đoán được tâm tư hai nàng rồi, nên mới tận lực như thế.
Không thể không nói, người này quá thông minh, lá gán cũng quá lơn. Nghĩ, nếu không phải bởi vì Tô Nhược Quân, sợ là mình vừa tiến vào viện này, đã bị người lấy mạng rồi.
Nhớ đến người nọ như có như không thăm dò mình, thậm chí lộ nét sắc bén ác liệt, Tiêu Mộng Cẩm nhìn xuống Tô Nhược Quân đang nhắm nghiền hai mắt, nhỏ giọng nói: "Quả nhiên là vật họp theo loại mà. Ngươi một bụng ý xấu, bằng hữu tốt của ngươi trông cũng chẳng kém cạnh gì."
Giữa đầu mày của nàng toát ra nét dịu dàng nhàn nhạt, trong lòng lại có chút chua xót, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mà cũng như ngươi, đều là người rất ôn nhu, không giống ta, từ trong ra ngoài, đều là xấu xa hết thuốc chữa."
Ngày mùa đông sắc trời sớm tối, bên trong Tây Uyển đã lần lượt thắp nến lên. Ngọn lửa to cỡ hạt đậu tản ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu sáng khắp căn phòng. Xuyên qua ô cửa sổ bằng lụa mỏng, cũng có thể nhìn thấy ánh nến lập lòe trong phòng.
Lâu rồi Tiêu Mộng Cẩm chưa có cho gì vào bụng, dạ dày ê ê đau nhức, ngực cũng tưng tức khó chịu. Nhưng nàng cũng không có tâm tình quản chuyện đó, chỉ biết chăm chú nhìn người trên giường mà thôi.
Tử Tô đưa cơm tối tới, thật bất ngờ là toàn mấy món thanh đạm, còn có cháo bí đỏ nóng hổi.
Cháo được nấu riêng, thanh đạm hơn một chút, hiển nhiên là đặc biệt nấu cho Tô Nhược Quân ăn.
Tử Tô trông có vẻ không vui, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Đây là tiểu thư cố ý dặn dò phòng bếp nấu cho ngươi, ngươi nhớ ăn hết đó."
Sau đó lúc xoay người vẫn còn nói thầm: "Cũng không hiểu ngươi lọt vào mắt chủ tử bằng cách nào, ngoài Cố cô nương, Nhược Quân cô nương, xưa này chủ tử chưa bao giờ cố ý dặn dò cái gì mà." Lời tuy nhỏ tiếng, nhưng từng chữ nghe vào, đều mang chút ê ẩm.
Nàng theo chủ tử mười năm, Nhược Quân cô nương cùng với chủ tử tình như tỷ muội, nàng so ra kém hơn, Cố cô nương là người trong lòng chủ tử từ thuở nhỏ, cũng kém hơn, thì cũng thôi đi. Mà một đứa nha hoàn, lớn lên cũng khó nhìn, làm sao lại vào mắt chủ tử được chứ? Tử Tô tính tình trẻ con ra vẻ, nàng rất không vui.
Tiêu Mộng Cẩm nghe hết rõ ràng, nhất thời hơi giật mình, sau đó lại cảm thán vì sự cẩn thận của Văn Mặc Huyền, người này thật đúng là chu đáo.
Nếu như nàng ta đã không vạch trần nàng, nàng cũng vui vẻ giả ngốc, chỉ hy vọng mấy ngày nay có thể yên ổn ở bên Tô Nhược Quân là được.
Nhớ đến lời cảnh cáo của A Tam, Tiêu Mộng Cẩm có chút đau khổ: "Nhược Quân, lúc trước ngươi nói với ta, ngươi... ngươi hình như đã thích ta rồi... Còn ta... ta có thể xác định, lòng ta cũng thích ngươi. Có lẽ ở trước đó nữa, ta đã động tâm rồi. Nhưng... Ta có lỗi với ngươi, ta không có cách nào, không có cách nào ở bên người cả... Thậm chí, ta còn không thể cự tuyệt nhiệm vụ này, ngươi... có hận ta không?"
Sau khi nói xong nàng tự giễu cười cười, lẩm bẩm nói: "Ta điên quá, làm sao có thể không hận..."
Ánh nến mờ nhạt vẫn còn dao dộng, giọt nến chất chồng, chậm rãi chảy xuôi. Sau đó ngọn nến chợt tối lại, một con thiêu thân va vào ngọn lửa. Một tiếng tách vang lên, cuối cùng hóa thành tro tàn.
Tiêu Mộng Cẩm ngẩn ngơ mà nhìn, miệng vẫn còn liên miên cằn nhằn nói chuyện với Tô Nhược Quân đang ngủ mê, trong bóng đêm u ám này, cõi lòng như dần chìm vào hố sâu giá lạnh...
Sáng sớm, sau khi Văn Mặc Huyền tỉnh lại, bên cạnh đã không có người. Nhìn quần áo được xếp gọn gàng đặt ở một bên, khóe miệng chợt lan ý cười vui vẻ. Biết được người nọ lại đi luyện công sáng, Văn Mặc Huyền thầm nghĩ, có phải mình quá lười biếng rồi không. Hồi xưa vào giờ này, nàng đã sớm thức dậy rồi. Mà từ khi có người ấy ngủ cùng, nàng liền ngủ đến gần giờ Thìn mới dậy.
Ngồi dậy mặc quần áo, rửa mặt, Văn Mặc Huyền đi tới thư phòng, ngồi xuống tùy ý cầm quyển sách lên nhìn vài trang, sau đó một bóng đen lặng yên nhảy vào từ cửa sổ. Hắn trầm mặc mà quỳ một chân trên đất, trên bộ áo màu đen có thêu hình đám mây màu đỏ rức, giống hệt cái của Ảnh Tử ngày ấy.
"Trình lên đi." Văn Mặc Huyền khẽ nói.
Hắc Ảnh móc ra một ống trúc, cung kính đưa lên.
Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng nhấn mở nút ống, lấy ra một tập giấy lụa viết đầy chữ, cùng với một bức tượng nhỏ.
Ngắm nhìn nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp thoát tục ấy, trong nháy mắt, Văn Mặc Huyền có chút hoảng hốt. Nhanh chóng mở tập lụa ra, lướt nhanh mắt, những dòng chữ trên đó lập tức khiến Văn Mặc Huyền biến sắc, động tác chợt sững lại.
Nàng nhìn chằm chằm cái tên trên đó, sắc mặt tái nhợt, ngực cũng kịch liệt phập phồng.
Hơi thở hỗn loạn của nàng làm Hắc Ảnh quỳ dưới đất có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn nàng, hơi do dự hỏi thăm: "Các chủ?"
Văn Mặc Huyền hít một hơi sâu, tiếng nói lạc cả đi: "Các ngươi kiểm chứng rồi sao? Đây chính là... Sự thật, không sai ư?"
Hắc Ảnh thấy tâm tình nàng đột ngột thay đổi, có hơi do dự, cuối cùng vẫn trầm giọng nói: "Cố ý đi tìm người biết được việc này năm đó, chứng minh đúng thật là như vậy, còn giống cả về thời gian, địa điểm mà vị kia... mất tích năm đó nữa."
Hắn vừa dứt lời, Văn Mặc Huyền chợt siết chặt tập lụa, từ từ nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói: "Cây đốt lửa."
Nam tử áo đen sững sờ, Văn Mặc Huyền có chút thoát lực mà lần nữa lập lại: "Cây châm lửa."
Nam tử vội móc cây châm lửa ra, đưa cho nàng.
Mọi cảm xúc hỗn loạn trong mắt Văn Mặc Huyền đều bị che giấu, gương mặt tai tái lộ vẻ lạnh lùng. Đốt lửa lên, nàng dừng một chút rồi mới châm lửa.
Ánh lửa bập bùng che khuất sắc mặt nàng, lại lộ ra chút thê lương. Nàng ngơ ngác cầm tập giấy lụa, mãi đến khi ngọn lửa cắn nuốt tới ngón tay. Hắc Ảnh cuống quít hất văng tập sách trong tay nàng, vội hô: "Các chủ!"
Văn Mặc Huyền lấy tay chống trán, khoát tay áo, lại ném bức tượng nhỏ vào, đợi đến lúc cháy hết, nàng mới trầm giọng nói: "Chuyện này, coi như chưa từng xảy ra, ta cũng không có sai các ngươi điều tra. Không ai được phép tiết lộ, biết chưa?"
Tiếng nói trầm thấp mang theo uy áp, làm nam tử cúi người vội thưa dạ.
"Lui ra đi, để ta một mình chốc lát."
Tuy rằng thấy sầu lo, nhưng hắn không dám ngỗ nghịch, đành lặng lẽ lui xuống.
Cặp mắt Văn Mặc Huyền u ám tối trầm, lộ ra sự vô lực, cuối cùng dựa vào ghế, mệt mỏi mà nhắm nghiền hai mắt. Thiên ý trêu người, ông trời thật sự là thích đùa giỡn với nàng quá.
Không biết nhắm hai mắt ngã người được bao lâu, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Văn Mặc Huyền lập tức ngồi dậy. Chờ lúc Cố Lưu Tích đi vào, ngoài nét mỏi mệt giữa hai đầu mày, trên mặt nàng đã khôi phục vẻ thản nhiên thường ngày.
Cố Lưu Tích mỉm cười, tâm tình trông có vẻ khá tốt, mở miệng nói: "Trở về thì không thấy ngươi, mới sáng sớm mà đã chăm chỉ như vậy..." Sau đó nụ cười trên mặt nàng, khi nhìn thấy sắc mặt Văn Mặc Huyền thì, lập tức đông cứng lại.
Vội vàng đi tới, cầm chặt tay của nàng, xúc giác lạnh như băng khiến Cố Lưu Tích càng thêm lo lắng: "Ngươi làm sao vậy, sắc mặt sao mà tái mét thế này, tay cũng lạnh ngắt nữa? Ngươi không thoải mái ở chỗ nào phải không?"
Văn Mặc Huyền ngẩng đầu thấy nàng trông vô cùng lo lắng, trong con ngươi đen láy nổi lên một tầng rung động, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng hơn, lắc đầu: "Nào có không thoải mái gì, bệnh của ta Nhược Quân đã chữa khỏi rồi, ngươi nóng nảy cái gì?"
Cố Lưu Tích cầm tay của nàng, nhẹ nhàng hà hơi, giúp nàng sưởi ấm lại, rồi vẫn không yên lòng mà hỏi tiếp: "Vậy sao sắc mặt ngươi lại tệ thế, có chuyện gì rồi à?"
"Ừm, nhưng cũng chỉ là mấy chuyện bực bội kia thôi. Nay không rõ tung tích của Tô Triệu, Minh U giáo cùng Lạc Hà lâu lại không an phận, ta có chút tức giận mà thôi, không có việc gì đâu. Ngươi đừng lo lắng quá."
"Những chuyện này ngươi đừng bận tâm nhiều quá, còn mấy người Tô Vọng ở đó, có động tĩnh gì cũng sẽ không trốn thoát được đâu. Ngươi ở Tô Châu xa tít thế này, có lo lắng lắm cũng là ngoài tầm tay thôi, đừng để lo lắng làm hại thân." Nói rồi lại nhịn không được mà lải nhải: "Thư phòng lạnh như vậy, cũng không biết ngõ kêu người đốt cái lò than. Trong lòng có chuyện cũng không nói với ta, một mình ngồi trong thư phòng buồn bực. Ngươi đã lớn như vậy rồi, còn không để ta bớt lo nữa."
Văn Mặc Huyền bật cười: "Tích nhi, ngươi còn nhỏ hơn ta hai tuổi đó, nói với ta mấy câu ấy, thật sự thích hợp sao?"
Cố Lưu Tích đỏ mặt lên, nhưng nếu tính kỹ, mình vẫn lớn hơn Văn Mặc Huyền ấy chứ. Mà từ khi sống lại đến nay, Văn Mặc Huyền đều luôn trưởng thành ổn trọng hơn những người đồng trang lứa nhiều. Ngay cả ở kiếp trước, mình ở trước mặt nàng cũng có chút yếu thế hơn. Chỉ có những lúc không biết chăm sóc bản thân như thế này, Văn Mặc Huyền mới giống một đứa trẻ, Cố Lưu Tích cũng không nhịn nổi, cứ thích quan tâm lải nhải với nàng.
Văn Mặc Huyền thấy nàng như vậy, trong lòng kích động một hồi, cộng thêm tâm trạng khó chịu vừa rồi, trong lòng không yên, bất chợt đưa tay kéo nàng lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cái ót của nàng, dịu dàng hôn nàng.
Cố Lưu Tích bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, eo mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ở trên người Văn Mặc Huyền. Sau đó nàng ổn định thân thể, rồi hôn đáp lại.
Một lát sau, trong thư phòng liền vang tiếng rên khẽ trầm thấp, hòa lẫn vào tiếng thở dốc của hai người. Căn phòng vốn có chút lạnh lẽo, lập tức lan tỏa luồng nhiệt khí khó cưỡng.
-------
Editor có lời muốn nói : ôi chu choa ơi~~ Các bạn đoán xem chương kế tiếp có thịt ăn không?
Danh Sách Chương: