Mục lục
Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----""Tiêu Diễn, cha con các ngươi tự tại hơn mười năm, bộ dạng hôm nay càng thêm đáng ghét!""-----

Nhưng mà dù cho Văn Mặc Huyền hy vọng tốt đẹp cỡ nào, cuối cùng vẫn không để chống lại vận mệnh.
Thời gian vội vàng trôi, chớp mắt, chỉ còn năm ngày nữa là tới mồng bảy. Mà Tiêu Viễn Sơn và mấy người Liễu Tử Nhứ cũng đã đến Dự Châu rồi.
Văn Mặc Huyền vẫn từ từ chuẩn bị, đa phần thời gian đều ở bên Cố Lưu Tích. Lần trước hai người rơi vào sông Lăng, Cố Lưu Tích cơ hồ đã dùng hết nội lực truyền cho Văn Mặc Huyền chữa thương. Hành vi như là tự ngược ấy khiến Cố Lưu Tích ăn không ít đau khổ, nhưng sau khi nàng tỉnh lại, thì Lạc Già thập cửu bí quyết đã tiến thẳng tới tầng thứ năm.
Tầng thứ tư của Lạc Già thập cửu bí quyết chính là một nút thắt lớn. Những người tu luyện Lạc Già thập cửu bí quyết đều là người thừa kế một môn phái, tư chất, thiên phú đều không cần phải nói, không ít người đột phá tầng thứ tư như Cố Lưu Tích, những cũng có rất nhiều người dậm chân tại tầng thứ tư này. Mà trước đó Cố Lưu Tích cũng gặp phải tình cảnh như vậy rất lâu. Và cuối cùng, không ngờ lần tuyệt cảnh này, lại có thể giúp đỡ nàng vượt qua nút thắt ấy.
Tuy rằng phía sau vẫn có nhiều khó khăn trùng điệp, nhưng mà có để xông phá tầng thứ tư rồi thì đối với nàng mà, đó là một niềm vui to lớn bất ngờ. Có điều cũng phải nói rằng kinh mạch bị tổn thương là điều khó tránh. Sau khi nội thương của Văn Mặc Huyền đỡ hơn, mỗi ngày đều sắp xếp tẩm bổ kinh mạch cho nàng.
Vừa vận công xong, Mặc Ảnh tới bẩm báo mấy người Tiêu Viễn Sơn đã đến Trần phủ ở Dự Châu rồi, đồng thời Văn Hạo Khâm cũng đã tới Trần phủ, bàn bạc mồng bảy tháng năm sẽ đối phó Danh Kiếm sơn trang như thế nào.
Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích, sau đó gật đầu với Mặc Ảnh: "Ta biết rồi."
"Tích nhi, đi thôi, có lẽ sư phụ rất lo lắng cho nàng. Hơn nữa chắc là Văn các chủ cũng nhớ nàng lắm."
Hôm bữa khi Cố Lưu Tích trở về, nàng đã dẫn Cố Lưu Tích đi thăm Văn Hạo Khâm. Không biết có phải do cái gọi là cốt nhục huyết thống hay không, Cố Lưu Tích và Văn Hạo Khâm rất là thân thiết, dù cho chưa từng quen biết nhau, một già một trẻ lại hòa hợp vô cùng. Điều này làm cho Văn Mặc Huyền cảm thấy rất vui mừng.
Cố Lưu Tích cười cười, hai người liền đi tới thành Dự Châu. Vào phủ, Tiêu Viễn Sơn và mấy người Văn Hạo Khâm đang trò chuyện cùng nhau.
Thấy hai người Cố Lưu Tích thì họ đều dừng câu chuyện, bước lên phía trước nhìn ngắm hai người.
Tiêu Viễn Sơn nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày nói: "Vết thương đã khỏi rồi, còn có đáng ngại chỗ nào không?"
Cố Lưu Tích thấy ông ấy như vậy, thì lập tức như tiểu nữ tử, ngoan ngoan thưa: "Dạ thưa sư phụ, đã sớm khỏi rồi, người đừng lo lắng nữa nha."
Sau đó quay sang chào hỏi Văn Hạo Khâm và những người khác. Văn Hạo Khâm thấy nàng đặc biệt vui vẻ, mặt mày tươi tắn thì liên tục hỏi thăm, làm Tiêu Viễn Sơn ở bên phải nhíu mày.
"Lão nhân này làm gì nóng ruột sốt sắng với đồ đệ của ta như vậy chứ?" Lôi kéo Văn Mặc Huyền, Tiêu Viễn Sơn ganh tỵ hỏi.
Văn Mặc Huyền khẽ cười cười: "Văn Các chủ và Tích nhi hợp ý, lại không có cháu nên mới yêu thích nàng ấy như vậy."
Bên kia Văn Hạo Khâm đương nhiên đã nghe thấy, càng biểu hiện quan tâm Cố Lưu Tích hơn, trong lòng âm thầm ganh tỵ với lão đầu đã nuôi cháu ngoại của ông nhiều năm.
Đối với việc hai vị lão tiền bối cứ ganh đua như thế, Văn Mặc Huyền à Cố Lưu Tích đều khá là bất đắc dĩ, nhưng cũng có chút buồn cười.
"Văn các chủ, thiếp mời của Danh Kiếm sơn trang chắc ngài cũng đã nhận được. Sinh thần của Tiêu Cảnh Hoàng lần này, ngài thấy thế nào?" Văn Mặc Huyền đúng lúc chuyển chủ đề lên chính sự.
Văn Hạo Khâm chau mày, đưa mắt nhìn Cố Lưu Tích, sự yêu thương trong mắt càng đậm, trầm giọng nói:
"Trước đây bởi vì chuyện ở Thanh Châu, tất cả môn phái trong võ lâm hầu như đều chỉa mũi nhọn về Tâm Tích các và Minh U giáo. Tâm Tích các đứng mũi chịu sào, đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Mà Danh Kiếm sơn trang có danh vọng cao nhất, trong chuyện đối phó với Tâm Tích các thì đã gần như ngang bằng với địa vị minh chủ võ lâm. Mà từ sau khi Lận Ấn Thiên đuổi giết hai đứa ở sông Lăng, tất cả môn phái đã giảm sát tâm với Tâm Tích các, như là đang đứng nhìn trai cò đấu nhau, xem Tâm Tích các và Minh U giáo chém giết lẫn nhau thế nào. Theo lời hai đứa, cha con Tiêu Cảnh Hoàng thật sự muốn thống nhất giang hồ, làm vững chắc địa vị đệ nhất sơn trang. Nói vậy thì một Minh U giáo đã từng hợp tác cũng bọn hắn, còn có ý đồ trở về Trung Nguyên tất nhiên là không thể không diệt trừ rồi."
Nói xong, sắc mặt ông càng thêm tối tăm: "Một thời cơ tuyệt vời như thế, nếu lão ta có thể mượn danh đại thọ, dẫn người trong võ lâm toàn lực tấn công Minh U giáo, như vậy, lão ta có thể rảnh tay hơn rất nhiều."
Văn Mặc Huyền nhấp ngụm trà, khẽ gật đầu: "Ngài nói không sai, nhưng còn một điều, Tiêu Cảnh Hoàng đang đánh bàn tính, còn Lận Ấn Thiên cũng không phải hạng lương thiện gì. Hai phe mặc dù chưa chân chính quyết liệt nhưng đều ra rõ trong lòng. Bọn hắn không thể cùng tồn tại. Dưới tình thế như vậy, Tiêu Cảnh Hoàng còn ưỡn mặt tự mình phát thiếp mời, đơn giản là ỷ trong tay có món đồ mà Lận Ấn Thiên rất muốn chiếm được. Còn Lận Ấn Thiên đáp ứng đến, cũng là đang có suy tính riêng."
Nhớ đến mấy tin tức nghe được từ mật thám trong Minh U giáo, Văn Mặc Huyền nhếch khóe miệng: "Chỉ là không biết, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào thôi."
Văn Hạo Khâm và Tiêu Viễn Sơn đều không hiểu lắm: "Là suy tính gì?"
Văn Mặc Huyền cười cười: "Bọn hắn lập mưu muốn vây bắt Lận Ấn Thiên, nhưng Lận Ấn Thiên chưa chắc đã không có tâm tận diệt bọn hắn."
Văn Hạo Khâm nhướn mày, vuốt râu: "Vậy ngươi có tính toán gì không?"
Văn Mặc Huyền hít một hơi thật sâu, giữa lông mày mang ý cười nhàn nhạt: "Nếu mọi chuyện đúng như ta dự đoán, đến lúc đó thì có oán báo oán, có thù báo thù thôi."
Văn Hạo Khâm nghe xong khẽ giật mình, sau đó cúi đầu xuống, cặp mắt tối trầm, con gái của ông...
"Có cần lão phu giúp không?" Kiềm chế cảm xúc dưới đáy lòng, Văn Hạo Khâm nhỏ giọng nói.
"Đến lúc đó ta cần dẫn vài người thích hợp tiến vào Danh Kiếm sơn trang, Văn các chủ nhận được thiếp mời nên đến lúc đó còn phải nhờ cậy ngài rồi. Còn nữa, mấy môn phái như Huyền âm môn sẽ lựa chọn như thế nào, cũng phải nhờ vào ngài nữa."
"Yên tâm, bọn họ đều là người chính trực, sẽ không xảy ra sai lầm. Chẳng qua là..." Dường như nhớ tới điều gì, Văn Hạo Khâm liếc mắt nhìn Cố Lưu Tích, trong mắt có lo lắng mơ hồ.
Văn Mặc Huyền lắc đầu, Văn Hạo Khâm hiểu ý, đứng lên nói: "Vậy lão phu về trước chuẩn bị, đương thời có sắp xếp gì, Văn Uyên các nhất định sẽ toàn lực ứng phó."
Bởi vì có rất nhiều chuyện các nàng chưa có kể với Tiêu Viễn Sơn, nên khi ở bên nghe đối thoại của Văn Mặc Huyền và Văn Hạo Khâm thì có đôi chỗ không rõ ràng cho lắm.
Mà Cố Lưu Tích thì lại cảm thấy Văn Mặc Huyền vaf Văn Hạo Khâm có vài chuyện đang gạt nàng, nghĩ thêm thì không có đầu mối, nhất thời cũng thấy nặng lòng.
Văn Mặc Huyền thật bất đắc dĩ, nàng hiểu cảm nhận của Cố Lưu Tích, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nàng không thể giải thích rõ được. Vô luận lựa chọn thế nào, đối với Cố Lưu Tích đều là tổn thương, nàng chỉ có thể lựa chọn tổn thưởng ít nhất.
Văn Mặc Huyền làm dịu tâm tình, xoay người nói với Tiêu Viễn Sơn: "Sư phụ, chuyện có liên quan đến Tuần Ấp, phía bên ta đã có tin tức rồi."
Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn nghiêm lại, trầm giọng nói: "Hắn ở đâu?"
Mặc dù ông đang cật lực bình tĩnh, nhưng mà giọng vẫn nồng đậm hận ý.
Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích, có chút do dự, nếu che dấu bớt chuyện của Lạc Già môn thì sẽ tốt hơn.
Cố Lưu Tích hiểu ý: "Sư phụ à, nay hắn ta đã sớm thay hình đổi dạng, trải qua phong sinh thủy khỏi, mồng bảy tháng này chính là đại thọ bảy mươi của hắn."
Tiêu Viễn Sơn đứng bật dậy, không thể tin thốt lên: "Hắn là Tiêu Cảnh Hoàng ư!"
"Ta nhận được tin, Tiêu Cảnh Hoàng đã từng âm thầm tới Việt Châu, ở chỗ đó dùng người nuôi cổ, khiến toàn bộ người trong thôn bị trúng huyết tuyến cổ. Hơn nữa bàn tay trái của Tuần Ấp có phải là có sáu ngón không ạ?"
"Đúng vậy, nhưng ta từng gặp Tiêu Cảnh Hoàng, cũng không phát hiện..."
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Trên bàn tay trái của Tiêu Cảnh Hoàng có một vết sẹo, bình thường rất khó phát hiện, thuộc hạ của ta cũng là vô ý biết được từ lời kể của một vị đã từng thân quen với lão ta."
"Chặt ngón tay của mình, thay đổi giọng nói và tướng mạo, thậm chí hình thể cũng thay đổi, hắn thật sự tàn nhẫn với bản thân."
Sau đó ông cười khổ vài tiếng: "Vốn tưởng ta đã tự tay đâm chết tên súc sinh đó, không ngờ lại để hắn nhởn nhơn như thế, còn mưu toan chiếm đoạn bốn món bảo vật, mở ra mật thất của Minh U giáo."
Cố Lưu Tích hiểu rõ Tiêu Viễn Sơn, những năm qua nhìn ông như tùy tiện phóng khoáng, nhưng vẫn cất dấu rất nhiều tâm sự. Thảm án năm đó đối với ông ấy mà nói thật sự quá mức nghiêm trọng. Trong lúc vô tình nhắc tới Tuần Ấp, e là đã gợi ông nhớ đến chuyện năm đó rồi. Trong mắt có chút áy náy, nhớ tới chuyện Lạc Già môn nàng càng thấy cay đăng hơn, quay đầu nhìn Văn Mặc Huyền. Văn Mặc Huyền khẽ cười cười, gật đầu.
"Sư phụ, việc này không thể trách người. Nếu như ông ta đã có thể đứng đầu một sơn trang, dẫn dắt Danh Kiếm sơn trang đi đến hôm nay, đủ chứng minh lòng dạ ông ta quá thâm sâu. Ở tình thế năm đó, cho dù là ai cũng không thể đoán được hắn có thể thoát chết nhiều lần và gây sóng gió như vậy."
Tiêu Viễn Sơn hít vào một hơi, khoát tay áo: "Tích nha đầu, con đừng lo cho ta. Đã nhiều năm rồi, có xúc động thế nào ta cũng sẽ không làm loạn. Vốn dĩ vi sư muốn lẳng lặng sống ở Thục Sơn, trông nom mấy đứa lớn lên từng ngày, sau đó sống cuộc sống mình mong muốn, thế là đủ một đời. Chỉ riêng việc về Tuần Ấp, ta đã từng thề trước linh cữu của sư phụ, nhất định phải giúp ông thanh lý môn hộ. Hơn nữa việc này vốn có liên quan đến ta, từ ta mà ra, thì nên để ta đến kết thúc thôi."
Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích liếc nhau, sau đó cùng gật đầu. Nếu có thể chính tay giết Tiêu Cảnh Hoàng, đối sư phụ mà nói, coi như là một niềm an ủi. Cũng coi như báo thù cho Lạc Già môn.
Tới ngày mồng bảy tháng năm, dòng người thành Dự Châu tăng mạnh. Võ lâm nhân sĩ đến từ khắp nơi đều tụ hội về Dự Châu, để chúc thọ lão trang chủ Danh Kiếm sơn trang. Phố lớn ngõ nhỏ, tửu lâu trà quán, đâu đâu cũng có thể bắt gặp võ lâm nhân sĩ.
Dân chúng Dự Châu như được mở rộng tầm mắt. Các thương hộ khách điếm cũng vui vẻ cười to. Danh Kiếm sơn trang làm khá hoành tráng, một ngày này, khắp các đầu phố ở Dự Châu đều có điểm phát gạo, thậm chí cố ý chuẩn bị phong bì mừng thọ, cứu tế cứu tế dân nghèo. Nhất thời, lời ca tụng công đức vang lên khôn kể.
Mà Thúy Ngọc Phong lại cách xa những ồn ào náo động ấy, vắng lặng kỳ ảo. Cố Lưu Tích ngồi trong thư phòng, trước bàn chồng chất rất nhiều thư tín và sổ sách, mà nàng thì đang cầm một cây bút chu sa, vẫn còn ngẩn người. Đường Mạt ngoan ngoan ngồi ở một bên, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn nàng.
Thấy nàng hồi lâu chưa viết gì, Đường Mạt nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ ơi, tỷ mệt à?"
Cố Lưu Tích hồi hồn, tay run lên, trên giấy thình lình xuất hiện một dấu đỏ. Nàng ảo não xoa xoa, sau đó ôn tồn đáp: "Không có, tỷ không có mệt. Mạt Mạt ngồi lâu rồi, có mệt không?"
"Muội chẳng làm gì cả, không có mệt ạ." Đường Mạt nói xong, đứng lên tới gần nàng, giúp nàng bóp vai. Bàn tay nhỏ mềm mềm không có sức lực gì, nhưng lại là hết sức cố gắng, để Cố Lưu Tích thoải mái vô cùng.
Ôm cô bé vào lòng, nàng cười cười: "Tỷ tỷ ngẩn người một chốc, cũng chẳng có làm gì, nên không có mệt mỏi đâu."
Đường Mạt ngồi ở trong ngực nàng, lắc lắc đầu, dùng cặp mắt to đen láy nhìn Cố Lưu Tích: "Vậy là tỷ tỷ đang nhớ Văn tỷ tỷ sao?"
Cố Lưu Tích sững sờ, sau đó sờ sờ cái mũi của nàng: "Nhóc con này, ai nói với muội vậy hả, thật là nghịch ngợm."
Đường Mạt khẽ lắc lư đầu: "Dạ, năm ngoái lúc tỷ tỷ về nhà, Văn tỷ tỷ cũng thường xuyên giống như tỷ vậy, cầm bút ngơ ngác ngồi cả buổi. Muội hỏi Tử Hi tỷ tỷ thì tỷ ấy luôn trả lời là 'Ôi, chủ tử lại đang nhớ tỷ tỷ của muội đấy'." Giọng của cô bé non nớt, lại rầu rĩ cúi mặt, còn bắt chước điệu bộ bất đắc dĩ của Tử Hi, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu, làm Cố Lưu Tích bật cười thành tiếng.
Cười cười, trong đầu lại bất giác mường tượng ra khung cảnh ấy, đôi mắt cũng có chút chua xót.
Đường Mạt lôi kéo tay nàng lay lay, chỉ vào xấp sổ sách trên bàn: "Văn tỷ tỷ nói, chờ tỷ tỷ xử lý xong đống giấy tờ này, tỷ ấy đã về tới nơi rồi." Nói rồi cô bé xúm lại đếm, nhưng dù sao cũng mới năm tuổi, trong chốc lát đã nhầm lẫn mấy lần, lầm bầm nói: "Nhiều, thật nhiều quá. Văn tỷ tỷ xấu quá đi, nhiều như vậy, tỷ tỷ sao mà xem hết được."
Xoa đầu Đường Mạt, Cố Lưu Tích buông lỏng lông mày, khẽ cười nói: "Ừ, nàng ấy xấu thật đấy, chờ nàng trở lại, phải bắt nàng kể cho muội thật nhiều, thật nhiều câu chuyện, có được không?"
"Dạ! Văn tỷ tỷ đã hứa rồi." Đường Mạt rất vui vẻ, còn vỗ tay nữa.
Cố Lưu Tích nở nụ cười, trong lòng chợt bình tĩnh trở lại. Có sư phụ, còn có Văn gia gia nữa, công phu của nàng ấy cũng tốt, lại là có chuẩn bị mà đi, sẽ không sao đâu. Quan trọng hơn là..., nàng ấy đã quan tâm nàng nhiều như vậy, dụ dỗ Đường Mạt trêu chọc nàng, cũng không thể phụ lòng nàng ấy vất vả kể nhiều câu chuyện được.
Mà giờ khắc này, tại Danh Kiếm sơn trang, Tiêu Diễn mặc bộ cẩm bào màu đỏ thẫm, trên mặt đầy ý cười, đúng kiểu quân tử đứng trước cổng nghênh đón khách. Tiêu Cảnh Hoàng thân là thọ tinh, cũng mặc trường bào mới, tinh thần phấn chấn cực kỳ. Quản gia Danh Kiếm sơn tran cất cao giọng chào đón khách.
"Quân Tuyệt môn, Quân môn chủ, một đôi gối bạch ngọc, một cây san hô ngũ sắc, một viên dạ minh châu Nam Hải..."
Mọi người ở dưới nghe mà tán thưởng, người trong giang hồ phần lớn tùy ý, phóng khoáng, không coi trọng tài vật, cũng không giỏi kinh thương, đa phần đều nghèo khó. Nay Quân Tuyệt môn quả thật đã chi mạnh tay rồi.
Kế tiếp, Văn Uyên các, Huyền Âm môn, mấy đại môn phái đều ra sân, lễ vật ngày càng quý báu. Ngay cả Thần Quyết cung cũng đưa tới một khối ngọc đỏ như máu, lung linh óng ánh, hoa mỹ vô cùng.
Cha con Tiêu Cảnh Hoàng nhìn thấy khối ngọc đều hết hồn, lại không thể thất lễ, nên vẫn nhiệt tình chuyện trò khách sáo, tầm mắt thì lại băn khoăn khắp các lượt khách khứa, xem ra Minh U giáo đến rồi.
"Môn chủ Liệt Diễm môn, một chậu sen trắng vân xanh của Tây Vực."
Mặt mũi La Thịnh tràn đầy vui vẻ, cẩn thận từng li từng tí bưng hoa đến. Chỉ thấy một đóa hoa cỡ bằng bàn tay đang sắp nở, tầng tầng lớp lớp cánh hoa đã mở ra. Trên cánh hoa trắng có đường vân xanh lờ mờ, thật sự rất là đẹp mắt. Mùi thơm thoang thoảng cũng làm người ta rất thoải mái.
"Đóa sen trắng vân xanh này, tại hạ đã tìm rất nhiều năm. Mới hơn tháng trước thì may mắn mua được bằng số tiền lớn từ một vị thương nhân Tây Vực. Sen trắng vân xanh hơn năm mươi năm mới nở hoa một lần, chỉ có thể tìm được trên những đỉnh núi chót vót ở Tây Vực, là biểu tượng cho sự trường thọ, cũng là một vị thuốc đại bổ, có khả năng kéo dài tuổi thọ. Mong Tiêu lão trang chủ vui lòng nhận cho."
Tiêu Cảnh Hoàng rất vui vẻ, đặc biệt thoải mái: "Món đồ quý giá như vậy, La môn chủ quá khách khí rồi. Ha ha, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy kỳ hoa như thế, đa tạ La môn chủ rồi. Mời vào mời vào."
Nói rồi thản nhiên liếc nhìn Tiêu Diễn, Tiêu Diễn mượn cớ ra ngoài một lát.
Bởi vì có nhiều khách đến, bữa tiệc được tổ chức ở võ trường của Danh Kiếm sơn trang, rất là rộng lớn, khí phách.
Mà giờ khắc này, xen lẫn trong hàng đệ tử của Văn Uyên các, Văn Mặc Huyền hứng thú nhìn chậu sen trắng vân xanh nọ. Nhớ đến lời dặn của Cố Lưu Tích trước đó, khẽ chếch môi. Làm lại một đời, hết thảy đều khác rất nhiều, chỉ có chiêu này là vẫn không thay đổi. Thấp giọng nói vài câu với Văn Hạo Khâm và Tiêu Viễn Sơn, nàng đưa cho bọn họ một bình sứ.
Lúc mọi người vào bàn đông đủ, Tiêu Cảnh Hoàng mới đứng lên, ôm quyền, nói:
"Hôm nay chính là đại thọ bảy mươi của lão phu, được các vị coi trọng, không ngại cực khổ, mang hậu lễ từ đường xa mà đến. Lão phu ghi nhớ trong lòng, trước kính các vị một chén rượu."
Mọi người phía dưới đồng loạt nâng chén, luôn miệng nói khách khí.
Uống rượu xong, Tiêu Cảnh Hoàng lại thở dài, dường như có chút sầu muộn.
Chưởng môn Hoa Dương phái Thanh Tùng đạo sĩ xưa nay có giao hảo với ông ta, thấy thế mở miệng hỏi: "Hôm nay chính là ngày đại thọ, không biết tại sao Tiêu huynh thở dài?"
Tiêu Cảnh Hoàng khoát tay áo: "Chẳng qua là cảm thán năm tháng không nghe người, trong chớp mắt, lão phu đã sắp gần đất xa trời rồi. Nhiều năm qua Danh Kiếm sơn trang được các vị võ lâm đồng đạo coi trọng, lại hổ thẹn không thể thay võ lâm đồng đạo làm nên việc lớn, hao phí rất nhiều thời gian một cách vô ích."
Mấy chưởng môn bên dưới tiếp lời: "Tiêu lão trang chủ lời ấy sai rồi, Danh Kiếm sơn trang nhiều năm chủ trì võ lâm chính đạo, tạo phúc cho không biết bao nhiêu dân chúng. Mã tặc phía tây, địch Khương phương bắc, có chỗ nào nổi loạn mà không có Danh Kiếm sơn trang xông lên trước, còn thực hiện cứu tế vào những mua thiên tai, làm sao có thể nói là chưa làm được việc lớn gì."
Phía dưới nhao nhao phụ họa, ánh mắt Văn Mặc Huyền lạnh đi, ngồi đó yên tĩnh uống trà. Tử Hi có chút không kiên nhẫn: "Lời vô ích quá nhiều, vòng vo tam quốc, dối trá cực độ."
Văn Mặc Huyền đưa ánh nhìn trách cứ, ra hiệu cho nàng yên tĩnh lại.
Bên kia vẫn còn tung hứng, nói chuyện có vẻ như cực kỳ khiêm tốn nhưng thực ra lại đầy mùi ca tụng công đức. Đến cuối cùng Tiêu Cảnh Hoàng mới đẩy trọng điểm lên đài.
"Mọi người nói đều không sai, bởi vì chúng ta đồng tâm hiệp lực, mấy năm qua đều được yên bình, nhiều năm liền các loại tà ma ngoại đạo cũng không dám nhiễu loạn võ lâm. Thế nhưng, duy chỉ có Minh U giáo một mực không chịu hết hy vọng, mưu toan trở lại võ lâm Trung Nguyên. Lại còn lén lút liên hợp với Tâm Tích các mới vừa nhú mầm, giam giữ rất nhiều hào kiệt của các môn phái tại Thanh Châu, luyện chế độc nhân, thật là khiến người căm phẫn! Một nhà Đường gia nhân hậu hiền hòa, đã cứu giúp không ít võ lâm đồng đạo, lại bởi vì tư oán mà bị Tâm Tích các tàn sát diệt môn, ngay cả trẻ con cũng không buông tha."
Sắc mặt hắn ngưng trọng, trong mắt đều là oán giận, thoạt nhìn quả nhiên là vẻ mặt cương trực công chính.
Mấy người Tử Hi nghe mà xanh cả mặt, không ngờ lại có kẻ vô sỉ đến nước này, quả thật đáng ghê tởm.
Mà mấy người lui ở trong một góc, mặt mũi đầy trào phúng mà nhìn kẻ mồm mép hùng hồn trên đài, ánh mắt lóe hiện hàn quang.
Một nữ tử vận áo xanh lục thấp giọng nói với nam tử bên cạnh: "Canh thời gian, tìm được đồ thì động thủ ngay. Nếu có biến cố, lập tức rút lui."
Mọi người bên dưới bị lời của Tiêu Cảnh Hoàng ảnh hưởng, cũng bắt đầu xúc động lên. Tiêu Cảnh Hoàng tiếp tục nói: "Trước đây chúng ta vì võ lâm trừ hại, một mực bao vây Tâm Tích các, không biết đã tổn hại tính mạng của biết bao huynh đệ rồi. Kết quả trời báo ứng, mới đây Lận Ấn Thiên phục kích các chủ Tâm Tích các, hai bên lưỡng bại câu thương. Các chủ Tâm Tích các rơi xuống sông Lăng, có lẽ là đã chìm xuống đáy sông rồi. Bởi thế mà hai bên đã công kích nhau dữ dội."
"Đúng vậy, thật sự là hả hê lòng người! Quả nhiên với loại tà ma ngoại đạo ấy, không cần nói đạo nghĩa gì, nếu có xung đột lợi ích, thì sẽ không hề nương tay. Ha ha ha!!" Một tràn đại hán mặt râu quai nón nhổ nước miếng, cười đến tùy tiện.
"Lôi huynh đệ nói không sai, trước đây lệnh đệ ở trong trang của ta cần cù chăm chỉ, lại không ngờ sẽ bị người sát hại tại Sóc Châu, mà hung thủ rõ ràng chính là đường chủ của Tâm Tích các!"
Lôi Chấn đã nhận được tin từ trước, lập tức ngưng cười, mắt đầy hung ác, đao trong tay mãnh liệt cắm xuống đất. Mấy người xung quanh cả kinh, cuống quít né tránh.
Ngay sau đó, Lôi Chấn lập tức thấy quái lạ, vận nội lực xong thì có vẻ như không có gì, bị cả kinh chốc đó, cơn giận của hắn dường như tiêu tan bớt đi. Mà Tiêu Cảnh Hoàng lại tiếp tục nói: "Lôi huynh đệ bớt giận, chuyện như thế đã xảy ra không ít. Các vị hoặc nhiều hoặc ít đều có thân nhân, bằng hữu bỏ mạng trong tay Tâm Tích các, hoặc là Minh U giáo. Thù này không thể không báo, hận này không thể nhịn được nữa!"
Ánh mắt Văn Hạo Khâm càng thêm u tối, cất cao giọng nói: "Cho nên, Tiêu lão nói đi, chúng ta phải làm như thế nào?"
Tiêu Cảnh Hoàng và Tiêu Diễn đã quan sát Văn Hạo Khâm từ lâu. Lúc đến, mặt mày Văn Hạo Khâm rất vui vẻ, rất thân thiết, mà hai người vẫn lo lắng, dù sao Văn Hạo Khâm thật sự còn sống, đối

1 2 »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK