Mục lục
Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----"Thứ nhất, ta không phải người tốt, thứ hai, ta là người lười."-----

Thấy Tiêu Diễn tránh được rượu độc, người tới cấp tốc xoay người, lấy thanh sáo trúc trong tay áo, đặt bên miệng thổi lên. Lập tức loạt tiếng tê tê vang lên, mấy chục con rắn bò nhanh tới, tấn công về phía cha con Tiêu Diễn.
Mấy gần ở gần đó kinh hãi không thôi, muốn ra tay lại phát hiện nội lực trong cơ thể bị tắt nghẽn, càng vận công thì càng vô lực, sau một hồi rối loạn, lần lượt ngã xuống.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta không vận nội lực được nữa!"
"Có người hạ độc!"
Thấy những người đó phản ứng như thế, mấy người còn lại đều cuống quít vận công. Quả nhiên giống nhau, đều là mềm oặt cả người, cuối cùng tê liệt ngã xuống. Trong nháy mắt, khủng hoảng ngưng tụ thành thực chất.
"Nàng ta là người phương nào, tại sao hạ độc?!"
Đám người Văn Hạo Khâm thấy thế cũng thuận thế ngồi xuống, mấy người lớn tuổi điềm tĩnh thì rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhìn Tiêu Diễn đang đánh nhau với nữ tử bỗng xuất hiện nọ, trầm giọng nói: "Tiêu trang chủ thế mà vẫn còn khỏe mạnh đấy."
Những người còn lại nghe xong, càng vội vàng hoạt động, cũng bất chấp mọi thứ, phẫn nộ quát: "Tiêu trang chủ, đây là chuyện gì! Hôm nay là đại thọ Tiêu lão, Danh Kiếm sơn trang mời chúng ta tới rồi tiếp đãi chúng ta như thế này ư?!"
Tiêu Diễn vừa tránh né chiêu thức quỷ dị của người kia, vừa đánh bay rắn độc nhào tới. Nghe thấy tiếng náo động phía dưới, mặt hắn ta lập tức xanh mét.
Nữ nhân đáng chết, phá hỏng hết kế hoạch của bọn hắn!
Ánh mắt Tiêu Cảnh Hoàng càng tối hơn, đột nhiên giơ chướng tấn công. Lão đã động sát ý, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, miệng thì lạnh lùng nói: "Độc y, ngươi và Danh Kiếm sơn trang ta có thù hận gì, cớ sao vừa đến đã hạ độc thủ như vậy, thậm chí ngay cả các vị có mặt ở đây cũng không buông tha? Mai danh ẩn tích nhiều năm, lại đột ngột xuất hiện ở tiệc thọ của lão phu, chẳng lẽ ngươi đã gia nhập Minh U giáo?"
Bạch y nữ tử nọ đúng là độc y thánh thủ Bạch Chỉ, nghe Tiêu Cảnh Hoàng nói xong, nàng lập tức cười lạnh: "Nực cười, Minh U giáo là thứ gì, Bạch Chỉ ta khinh thường tới gần. Về phần hạ độc, nếu là ta, lúc này ngã xuống chắc chắn là các ngươi rồi."
Ánh mắt Tiêu Cảnh Hoàng trầm xuống: "Còn giả dối!" Hắn tụ nội lực, hóa thành luồng gió chém tới, đánh văng đám xà độc gần đó. Bàn tay gồng cứng như móc câu sắc bén vươn thẳng hướng cổ họng Bạch Chỉ!
Trường kiếm trong tay Tiêu Diễn tung bay chặn đường lui của Bạch Chỉ, hai người hắn đúng là không để ý mọi người tại đây, chuẩn bị trực tiếp tru sát Bạch Chỉ.
Lúc Văn Hạo Khâm thấy rõ người tới, sắc mặt chợt xám như tro, vẻ đau xót trong mắt càng thêm rõ ràng. Chứng kiến tình thế nàng nguy cấp, lập tức muốn ra tay.
Văn Mặc Huyền nhanh chóng níu ông lại, đồng thời mượn lực nhảy ra, Hàm Quang trong tay ra khỏi vỏ, xen vào giữa mũi kiếm Tiêu Diễn đâm vào Bạch Chỉ và Tiêu Cảnh Hoàng. Hai kiếm va vào nhau, phát ra tiếng kêu chói tai, sắc bén ác liệt gạt tới tay phải Tiêu Cảnh Hoàng.
Một chiêu này của nàng nội lực tràn đầy, rơi vào trên thân kiếm Tiêu Diễn, nặng tựa nghìn cân. Mà hai người kia không hề ngờ giờ phút này còn có người ra tay cứu Bạch Chỉ, lập tức luống cuống, nhanh chóng lui về phía sau. Mà Văn Mặc Huyền thì mang theo Bạch Chỉ nhảy ra ngoài mấy trượng, nhàn nhạt nhìn hai người đang kinh ngạc đằng kia.
Động tác của Văn Mặc Huyền rất nhanh, chờ mấy người dưới đài kịp phản ứng, nàng đã bình chân đứng dưới đất. Một lát yên tĩnh về sau, dưới đài lần nữa náo loạn.
"Cô nương này cũng không trúng độc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, các nàng là một phe?!"
Bạch Chỉ nhìn gương mặt bình thản trước mặt, thấy hơi nghi hoặc, Văn Mặc Huyền chỉ khẽ cười cười với nàng: "Bạch tiền bối, đã lâu không gặp. Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Bạch Chỉ sững sờ, sau đó cũng nở nụ cười: "Ngươi còn chưa có chết, không tệ, không tệ."
Tiêu Cảnh Hoàng thấy hai người thản nhiên nói cười như thế, sắc mặt càng âm u, nhìn chằm chằm vào Văn Mặc Huyền, trầm giọng nói: "Xin hỏi cô nương là người phương nào, vì sao đứng về phía độc y, đầu độc võ lâm đồng đạo chúng ta?"
Văn Mặc Huyền quay đầu, cười cười: "Tiêu lão trang chủ nói nặng quá, ta chỉ là một người vô danh, làm sao dám đối địch với võ lâm đồng đạo. Có điều, thấy hai vị là người đức cao vọng trọng, lại liên thủ đối phó một nữ lưu yếu đuối, còn ra tay hung ác tàn nhẫn như thế, ta là thấy không đành lòng mà thôi."
Nàng nói hời hợt như vậy, dưới đài lại vang lên tiếng xì xầm. Tiêu Diễn tức giận trong lòng, nhưng vẫn bày ra bộ mặt tươi cười:
"Cô nương nói sai rồi, hôm nay chính là đại thọ của phụ thân ta, vốn là mời chư vị anh hào đến cùng nhau ăn mừng, là việc vui. Nhưng không ngờ làm hại các vị trúng độc vô cớ, chúng ta khó chối tội này. Nếu như đầu sỏ gây nên hiện thân, chúng ta sao dám sơ sẩy!"
"Thật sao? Thì ra là thế, vậy là lỗi của ta rồi." Văn Mặc Huyền đưa mắt lướt qua những người ngồi dưới, ôn tồn nói: "Nhưng mà, ngươi đúng là khó chối tội này! Các vị không thấy lạ sao, nhiều vị võ công cao cường ở đây bị trúng độc mà không hề có dấu hiệu nào. Độc này phát tán như thế nào, vì sao Tiêu trang chủ lại không hề hấn gì?"
Mấy người Văn Hạo Khâm cũng phối hợp, lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi biết?"
"Xin hỏi Tiêu trang chủ, rượu này có phải là hoa đào nhưỡng?" Văn Mặc Huyền lắc một vò rượu, mở miệng hỏi.
Tiêu Cảnh Hoàng hít vào một hơi: "Đúng vậy, hoa đào nhưỡng hai mươi năm, chính do Danh Kiếm sơn trang tự sản xuất."
Thẳng tay ném vò rượu xuống đất, mùi rượu nồng nặc tỏa bốn phía. Cha con Tiêu Cảnh Hoàng âm thầm nín hơi, mấy người tiến gần càng thêm đuối sức.
Tiêu Diễn trợn mắt nói: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào, có ý đồ gì?"
Văn Mặc Huyền không có đáp lời, ánh mắt dạo quanh võ trường, vừa đi vừa nói: "Các vị đều biết sen trắng vân xanh chính là thánh dược, hiếm có vô cùng. Nhưng đoán chừng có điều này các vị lại không biết, sen trắng vân xanh có chứa mùi hương lạ, ngửi được sẽ thấy sảng khoái tinh thần. Tuy nhiên, chúng nó trời sinh tương khắc với hoa đào, nếu hai thứ lẫn vào nhau sẽ khiến người tiếp xúc kinh mạch ngưng trệ, nội tức bị cản trở. Hơn nữa đây là hoa đào nhưỡng nguyên chất, hương vị càng nồng, mà sen trắng vân xanh gặp rượu mùi càng đậm. Vừa rồi có người đánh vỡ vò rượu, các vị có để ý không?"
Mọi người biến sắc, một người vừa nãy ở bên cạnh La Thịnh, giãy giụa bổ nhào qua túm cổ áo hắn: "La Thịnh! Sen trắng là ngươi mang đến đấy, có phải là âm mưu của ngươi không ?!"
La Thịnh cuống quít nói: "Ta thật sự không biết, ta làm sao biết cái chuyện này chớ."
Còn có người cao giọng nói: "Vậy còn Danh Kiếm sơn trang? Tiêu lão trang chủ, chỉ riêng hai vị còn bình thường. Rượu là các ngươi chuẩn bị, thọ lễ là các ngươi nhận, bên ngoài thì để chúng ta đối phó Minh U giáo, sau lưng lại sắp đặt cái bẫy này, đến cùng các ngươi đang tính toán cái gì?!"
Phía dưới hòa chung tiếng nói, bọn họ đều là người giang hồ, võ công là thứ bảo đảm an toàn tuyệt đối của bọn họ. Hôm nay toàn thân mềm oặt, chỉ có thể mặc người công kích, mùi vị này quả thật khiến bọn họ kinh hoảng và tức giận.
"Vò rượu? Cô nương nói có người đánh vỡ vò rượu, có biết là ai chăng? Vì sao ngươi sớm biết được, lại không chịu nhắc nhở chúng ta?" Một vị lão giả râu dài, nhìn Văn Mặc Huyền, chậm rãi nói.
Này người chính là trưởng lão Hoa Dương môn, Diệp Du, làm người chính trực, Văn Mặc Huyền cũng không có địch ý với ông ta, mà trước nay nàng vốn tôn trọng trưởng bối, nên khẽ thi lễ: "Tiền bối chớ trách, sở dĩ không đề cập tới, vì vãn bối có nguyên do riêng."
Nàng cười cười, kiếm trong tay chậm rãi giơ lên, chỉ trong góc Tây Bắc phía xa, khẽ nói: "Thứ nhất, ta không phải người tốt, thứ hai, ta là người lười."
"Xem diễn lâu như vậy, Nhiễm giáo chủ cũng nên đi ra gặp khách chứ nhỉ."
Mấy người trẻ tuổi Văn Húc ở bên dưới nghe Văn Mặc Huyền nói xong cũng bật cười. Tiếng cười ở giữa võ trường yên tĩnh trở bên đặt biệt rõ ràng, làm mấy vị nhân sĩ phóng khoáng cũng cười theo.
Mà những người khác thì lại không cười được. Nhiễm giáo chủ, ở đây có thể được gọi là Nhiễm giáo chủ, cũng chỉ có mình Minh U giáo thôi. Dưới loại tình hình này, Minh U giáo trà trộn vào, nếu người trước mắt bất thiện, chờ đợi bọn họ chính là một cuộc đồ sát đơn phương không chút nương tay!
Nhiễm Thanh Ảnh cũng không muốn nấp nữa, cởi mặt nạ rồi chậm rãi đi tới giữa võ trường, mấy tên nam tử ở sau lưng nàng cũng theo sát đến. Nhìn thân thể, tư thái, công phu rất cao thâm, mấy người có mắt đều thấp thỏm không yên.
"Văn các chủ, sao lại kéo ta ra nhanh vậy, ta còn chưa xem đủ đâu." Nàng chầm chậm lên tiếng, ánh mắt tĩnh mịch, lại không có phô trương, tùy tiện như trước. Sau đó nàng nhìn chung quanh, khẽ cười nói: "Không hổ là các chủ Tâm Tích các, ngươi vừa ra tay, quả thật không giống bình thường."
Lời này vừa ra, bên dưới càng ảm đảm hơn.
"Các chủ Tâm Tích các! Này... Đây là trời muốn diệt chúng ta ư!"
Có mấy người đã nhận định Văn Mặc Huyền à Minh U giáo cùng một giuộc, lập tức sinh lòng tuyệt vọng, bắt đầu chửi bới, chốn võ lâm đã phần mãng phu, mắng người khó nghe vô cùng.
Văn Mặc Huyền lành lạnh đảo mắt qua: "Nếu như các vị có thể yên tĩnh ngồi ở đây, thì hãy dùng đầu óc suy nghĩ cẩn thận một chút, bảo sao hay vậy, ngu ngốc đến ngần này?"
Đám nhân sĩ nghe mà mặt đỏ bừng, đang muốn tiếp tục mắng, lại bị mấy lão giả xung quanh quát bảo ngưng lại.
Văn Mặc Huyền vận khí nói: "Hôm nay tại hạ đến đây, chỉ có một mục đích, bái kiến Tiêu trang chủ và Tiêu lão trang chủ, để chứng thực một vài chuyện. Về phần Minh U giáo, Tâm Tích các không có quan hệ với bọn họ, cũng sẽ không tham dự vào bất cứ mưu đồ gì của bọn họ."
Nói rồi nàng cũng chậm rãi giở tấm mặt nạ da người ra, nhìn thẳng vào hai cha còn trên đài.
Tiêu Diễn nhìn nữ tử đứng bên dưới, khẽ trợn mắt, sau một lát nghi hoặc thì đột ngột biến sắc: "Ngươi thế mà vẫn còn sống..."
Lòng hắn chợt lạnh, Lận Ấn Thiên e là đã sớm biết Các chủ Tâm Tích các là con gái của Tô Diệp, khó trách hắn... Quả nhiên là kẻ mưu mô!
Văn Mặc Huyền cũng không muốn nhiều lời, trầm giọng nói: "Tiêu lão trang chủ không phải thắc mắc vì sao độc y ra tay với các ngươi à? Vậy sao không nghe thử nguyên do đi."
Tiêu Diễn biến sắc, Bạch Chỉ thì cất giọng căm hận nói: "Tiêu Diễn, mười bảy năm trước, Lam... Văn Vận Lam rốt cuộc mất tích như thế nào, ngươi có dám nói chăng ?!"
Bạch Chỉ dứt lời, mọi người phía dưới biết được chuyện cũ, đều nhìn về phía Văn Hạo Khâm. Thấy mặt ông như băng sương, trong mắt lại tràn ngập thù hận thì không khỏi cả kinh.
Tiêu Diễn nghe xong, thần sắc có chút bi thương, thở dài, nói: "Độc y, chuyện này khiến ta hối hận hơn mười năm. Nếu không phải do ta sơ sẩy, sao có thể để phu nhân..."
"Câm miệng, ngươi không có tư cách gọi nàng là phu nhân!"
Bị Bạch Chỉ ngắt lời không lưu tình chút nào, Tiêu Diễn dù mặt dày cỡ nào cũng tức đến xanh mặt, cười khẩy nói: "Độc y, ta không có tư cách, thì ai có tư cách! Nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, mang thai cốt nhục của ta, ta không có tư cách gọi nàng, chẳng lẽ một nữ nhân như ngươi thì có tư cách ư!"
Bạch Chỉ lập tức tái mặt, cả người cũng run lên. Những lời của Tiêu Diễn, những chữ như đao, đâm thẳng tim phổi.
Thấy nàng như thế, Tiêu Diễn thật khoái ý, lại đau xót nói: "Ngươi thân là nữ tử, lại có tâm tư xấu xa với phu nhân của ta. Ta vì danh dự của nàng nên không tính toán với ngươi. Ngươi thế mà không vừa lòng, nổi điên lên, thừa dịp đại thọ cha ta rồi hạ độc thủ như vậy!"
Lời này Tiêu Diễn hết sức rõ ràng, phía dưới có mấy người từng trải lập tức hiểu rõ, cũng bắt đầu thấp giọng bán tán. Bất cứ lúc nào, người ta thường thích đi bình phẩm chuyện của người khác, dù bản thân đang khó mà giữ.
Bạch Chỉ hung hăng cắn răng, khàn giọng nói: "Mặc dù như thế nào, cũng đỡ hơn kẻ súc sinh táng tận thiên lương nhà ngươi gấp trăm lần! Ngươi nói nàng là phu nhân ngươi, mà ngươi lại nhân lúc nàng mang thai ra tay hạ sát nàng. Giết vợ giết con, ngươi sanh làm người thật uổng!"
Tiêu Diễn hừ lạnh một tiếng: "Bạch Chỉ, ngươi cho rằng ngươi thêu dệt vô cớ như vậy, có người sẽ tin sao? Năm đó tình cảm của ta và phu nhân ai không biết, ta có lý do gì ra tay."
"Lão phu cũng muốn biết."
Tiêu Diễn sững sờ, nhìn Văn Hạo Khâm đứng lên, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Bạch Chỉ ngẩn ngơ nhìn ông, lập tức hung hăng quay đầu lại.
"Tiêu Diễn, Tiêu Cảnh Hoàng! Lão phu tự nhận là cả đời không thẹn với lương tâm, chưa từng âm hiểm hại người, cũng hết lòng quan tâm, giúp đỡ Danh Kiếm sơn trang nhà các ngươi. Vậy ngươi nói cho lão phu, cớ sao tàn nhẫn, ác độc, hại con cháu ta!"
Trong mắt Văn Hạo Khâm đều đau xót, giọng nói mang lòng hận thù sâu sắc.
Nếu khi trước mọi người chỉ nghi ngờ, giờ đây có lời này của Văn Hạo Khâm, trực tiếp khiến võ lâm nhân sĩ chấn động.
Dù cho nghi ngờ Danh Kiếm sơn trang, nhưng đạo đức và nhân phẩm của cha con Tiêu Diễn đều được võ lâm đồng đạo công nhận, sự kính ngưỡng với Danh Kiếm sơn trang cũng là thâm căn cố đế. Hôm nay Các chủ Văn Uyên các đức cao vọng trọng, thân gia của Danh Kiếm sơn trang, lại chất vấn như thế, cơn chấn động này thật khó thể tưởng tượng.
Nhiễm Thanh Ảnh thì khá là thảnh thơi, ở một bên yên tĩnh quan sát. Chẳng qua ánh mắt thỉnh thoảng phóng đằng xa, như là đang đợi gì đó.
Tiêu Cảnh Hoàng kinh ngạc: "Thân gia, sao lại nói lời này. Qua nhiều năm rồi, hai nhà chúng ta một mực giao hảo, chưa từng tranh chấp. Sau khi Vận Lam mất tích, chúng ta chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm con bé. Diễn nhi đến nay cũng chưa cưới vợ khác, chỉ có nạp một thiếp, ngay cả Kỳ nhi cũng đã cho Vận Lam rồi."
"Không cần! Cháu ngoại của ta chỉ có thể là do con gái ta sinh, nha đầu không biết trời cao đất dày, không phân lớn nhỏ kia, đúng là thứ đồ của Tiêu gia các ngươi."
Chưởng môn Vân Tiêu môn Vân Nam lên tiếng: "Nhưng mà Văn các chủ này, hành vi và lời nói của ông trước đây khác biệt rất lớn so với hôm này đấy?"
Văn Hạo Khâm nhìn hắn, gật đầu: "Lời ấy của Vân môn chủ không sai, ông cũng cảm thấy ta trước sau ngôn hành bất nhất? Ha ha, đó là bởi vì, Văn Hạo Khâm kia không phải là ta! Ta đã bị bọn chúng gài bẫy, bị nhốt ở Thanh Châu hơn mười năm!"
Vân Nam lập tức cả kinh, Văn Uyên các rõ ràng cũng như vậy.
"Trong mười năm nay, ta đã nhìn rõ không ít chuyện. Thanh Châu Hồng Tụ Chiêu, không phải Minh U giáo và Tâm Tích các hợp mưu, mà là do Danh Kiếm sơn trang và Minh U giáo hợp mưu, lùng bắt nhân sĩ võ nghệ cao cường khắp nơi, dùng để luyện chế độc nhân!"
"Cái gì? Danh Kiếm sơn trang và Minh U giáo hợp mưu!"
"Văn các chủ, có hiểu lầm gì ở đây không?"
"Văn các chủ, ngài có chứng cứ không, nếu như ngài cũng là giả mạo thì..."
Cặp mắt Tiêu Cảnh Hoàng như ngậm đao, lạnh lùng nói: "Danh dự trăm năm của Danh Kiếm sơn trang ta, há có thể để ông bôi nhọ! Văn Hạo Khâm, ta thấy ông hôm nay mới là kẻ bị thế thân đấy!"
Văn Hạo Khâm không trả lời, chỉ nói tiếp: "Người tới, đặt lên đây!"
Dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, cửa bị người đột ngột phá bỏ, sáu người nhấc một chiếc quan tài, chạy thẳng vào võ trường, sau đó nhanh chóng xốc nắp quan tài lên.
Ánh mắt mọi người rơi vào trong quan tài, bên trong có một người, vẻ ngoài giống Văn Hạo Khâm như đúc, chẳng qua là có thêm mấy vết thương.
Văn Hạo Khâm chậm rãi đi qua, tìm tòi trên người người đó, đột nhiên kéo xuống một lớp, phía dưới là khuôn mặt trắng bệch, ngũ quan tương đối thô kệch, thoạt nhìn chỉ hơn bốn mươi tuổi.
"Người này tên là Chương Ngữ, chắc hẳn Vân môn chủ, Quân chưởng môn đều từng gặp mặt, là đàn chủ tiền nhiệm của Minh U giáo. Nhiễm giáo chủ, thuộc hạ của ngươi, ngươi có thể dẫn về."
Nhiễm Thanh Ảnh cười cười, khẽ nói: "Đa tạ, nhưng người cũng đã chết, sao có thể còn là thuộc hạ của ta." Nói rồi đưa mắt sang chỗ Văn Mặc Huyền, hai người liếc nhau, một thản nhiên một cười đến khó lường.
Văn Mặc Huyền nhíu nhíu mày, tiếp tục để ý thái độ của những người xung quanh.
"Về chuyện ta là giả người mạo, Quân phó môn chủ, Vệ môn chủ, các vị hẳn là rõ ràng." Nói rồi ông vạch áo ra, để lộ dấu vết tím xanh đáng sợ trên ngực, giống như con rắn độc ngoằn ngoèo nối tiếp.
Mấy người Vệ Hiền đều là người trốn thoát khỏi Hồng Tụ Chiêu, cũng kéo áo ra và có dấu y hệt.
Vệ Hiền khép áo lại, chậm rãi nói: "Đây là bị bọn chúng làm hại ở Thanh Châu, cũng là để luyện thành độc nhân, may mắn được Văn các chủ cứu giúp, giải độc cho chúng ta, mới thoát được kết cục thành độc nhân. Hôm nay Huyền Âm Môn phải đứng về phía Văn Uyên các, hành vi của Danh Kiếm sơn trang, chẳng hề kém cạnh so với Minh U giáo."
Sau đó, mấy người được Văn Mặc Huyền cứu ra đồng loạt tỏ thái độ, chứng minh Văn Hạo Khâm nói đúng.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Hoàng xem như không giữ được nữa: "Ta thấy các ngươi bất mãn Danh Kiếm sơn trang ta ngày càng thịnh vượng, cho nếu cấu kết với nhau, muốn chèn ép Danh Kiếm sơn trang. Sinh là người trong giang hồ, thủy chung coi trọng quang minh lỗi lạc, hành vi thế này thật khiến người người phỉ nhổ. Các ngươi đã muốn phá hủy Danh Kiếm sơn trang thì cực trực diện xông lên, cần gì tìm cớ phức tạp."
Nói xong, lão đưa mắt nhìn Văn Mặc Huyền, cười to nói: "Đáng tiếc, e là các ngươi không biết thân phận thật sự của vị Văn các chủ rồi?"
Văn Mặc Huyền chỉ cười cười: "Tiêu lão trang chủ, đừng qua mặt dư luận nữa. Không sai, ta xác thực còn có một thân phận, nhưng mà, nhờ đứa con trai tốt của ông và Lận Ấn Thiên ban tặng, từ mười năm trước nó đã chôn vùi trong thế gian rồi."
Giọng của nàng trầm thấp, ánh mắt cũng có chút tiêu điều.
Nhìn Nhiễm Thanh Ảnh mặt mày âm trầm, nàng từ từ nói tiếp: "Tô Lưu Thương đã sớm chết từ mười năm trước rồi, đã được mai táng cùng một nhà hai mươi ba người Tô gia rồi. Văn Mặc Huyền vĩnh viễn sẽ chỉ là Văn Mặc Huyền. Thứ cha ta chính là yên bình, các ngươi phá hủy nó, vậy thì ta sẽ phá hủy thứ mà các ngươi muốn có. Oan có đầu, nợ có chủ, ta sẽ không làm liên lụy người vô tội, các vị cứ an tâm. Chẳng qua món nợ Tiêu gia thiếu không chỉ có như thế, các vị có muốn nói, cứ việc nói đi."
Nói xong nàng phất phất tay, Tử Hi đem một chồng thư đưa cho mấy vị chưởng môn.
"Trong mấy bức thư này, có thư của Tiêu trang chủ và quản sự Hồng Tụ Chiêu Lý Yên Nhiên, các vị có thể đối chiếu bút tích. Còn có rất nhiều ghi chép giao dịch với Ám Ảnh lâu, các vị xem thử có tên của thân nhân mình trong đó không."
"Mạnh Nhàn Đình? Tiền nhiệm tổng tiêu đầu của tiêu cục đệ nhất Giang Nam!"
"Chuyện năm đó là Danh Kiếm sơn trang làm?!" Mấy người tranh nhau đọc xong, đều dấy lên lòng căm phẫn.
Văn Mặc Huyền không để ý tới bọn họ, chỉ vào mấy người đã lặng lẽ tới gần nàng, cất cao giọng nói: "Các vị cố nhân này, không biết hai người có còn nhớ không?"
Cởi bỏ ngụy trang, không chỉ có cha con Tiêu Cảnh Hoàng, đám người dưới đài cũng kinh hãi không hiểu.
Một người đã biến đổi hoàn toàn, có người đỡ mới miễn cưỡng đứng được, ngũ quan vặn vẹo đáng sợ.
Người kia đúng là quản gia Đường gia, Đường Nguyên. Mà người cuối cùng chính là Kiếm Thánh Âu Hoàng đã thoái ẩn giang hồ hơn bốn mươi năm.
Một vài người lớn tuổi còn nhận ra Âu Hoàng, lập tức cả kinh đến giật râu mép: "Âu Hoàng, là Kiếm Thánh Âu Hoàng đấy!"
Mà giờ khắc này, võ trường lặng im thin thít, mặc dù kích động như thế nào, mọi người cũng bị sự việc liên tiếp vạch trần làm cho cả kinh, há hốc, cũng hiểu được sự tình từ đầu đến cuối, Văn Mặc Huyền đây là tới để báo thù.
"Vị này chính là phó tiêu đầu của Giang Nam tiêu cục năm đó, Lưu Chính Nghị. Năm đó lúc Mạnh đại hiệp vận tiêu, có cả hắn đi theo. Đường quản gia các vị đều biết rồi, hắn xuất hiện ở đây, nguyên nhân chắc hẳn các vị đều rõ ràng. Về phần vị tiền bối này..."
Văn Mặc Huyền chưa dứt lời, Tiêu Cảnh Hoàng đã nhào đầu về phía trước như nổi điên, mục tiêu rõ ràng là Tiêu Viễn Sơn đứng ở bên cạnh Văn Mặc Huyền. Đồng thời Tiêu Diễn cũng rút kiếm, đâm thẳng tới hậu tâm sau lưng Văn Mặc Huyền.
Tốc độ của hai ngươi đáng gườm, nhanh như tia chớp.
Hiển nhiên trước đó bọn hắn không dùng hết toàn lực, lần này tập kích, nháy mắt đã tới trước người Văn Mặc Huyền rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK