Đây chính là điều cô không hiểu! Tối nay vốn định cùng anh cùng nhau vượt qua cả đêm, thế nhưng sau khi anh nghe cô giải thích thì đưa cô lên xe, sẽ không do giải thích mà phải đưa cô đến bên người Trạch! Điều này rất làm cô không hiểu.
"Bởi vì tôi không muốn làm nữa" Khóe miệng tà mị đột nhiên nâng lên nụ cười nhạt, Bạch Tuấn Ngạn không có nhìn Âu Xảo Lệ, mà chuyên chú lái xe. Trong đầu lướt qua dung nhan ngượng ngùng kia, trong tim của anh liền giống như có một luồng nhiệt lướt qua, làm cả người anh vui vẻ.
"Cái gì?" Vừa nghe câu trả lời của anh, Âu Xảo Lệ khiếp sợ trợn to cặp mắt, trên khuôn mặt xinh là vẻ không dám tin. Cô có nghe lầm không? Anh lại nói là anh không muốn làm!
Tựa hồ là đã sớm ngờ tới cô sẽ có phản ứng lớn như vậy, lông mày Bạch Tuấn Ngạn nhếch lên, tiếp giọng nói vững như cây tùng nói: “Cô không có nghe lầm, sáng hôm nay tôi đã đến từ chức với chị EVE rồi. . ."
Âu Xảo Lệ chỉ là còn không đợi Bạch Tuấn Ngạn nói xong, liền lần nữa đoạt lại quyền chủ đạo: “Phải nói là anh không muốn làm Ngưu nữa à. . ." Ngưu mà cũng không ra dáng Ngưu gì. (ở đây ý chỉ anh là trai bao)
"Ừ, Tôi chuẩn bị làm chút việc khác" Đối với cách xưng hô của cô, vẻ mặt Bạch Tuấn Ngạn không có biểu tình gì.
Ban đầu khi làm trai bao thì anh chỉ muốn ra vẻ cho người nào đó, khiến cho cái người lơ là hắn xem trọng hắn! Chỉ là người kia vẫn không có phản ứng gì, vì vậy hạ quyết tâm của hắn coi như làm trai bao một năm. Cho đến ngày hôm qua gặp được cô, hắn mới quyết định không đắm mình nữa!
"Này. . . . . ." Chuyện này tới quá đột ngột làm cho Âu Xảo Lệ trở tay không kịp. Cô không cam lòng nhìn nụ cười yếu ớt trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, trong lòng là ngũ vị tạp trần không nói nên lời.
Khi lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, cô liền say mê lên hắn! Dĩ nhiên say mê đối với hắn vẫn còn đứng sau Mạc Dĩ Trạch, cho nên cô quyết tâm bao hắn nửa năm. Chỉ là bây giờ còn chưa đến nửa năm. . .
"Vậy về sau anh sẽ. . . " Vốn muốn hỏi sau này vẫn còn có thể gặp lại cô hay không, chỉ là không đợi Âu Xảo Lệ hỏi xong, người bên cạnh sớm đã trả lời.
"Về sau chúng ta có thể lấy thân phận bằng hữu gặp nhau" Hắn cũng không phải loại người có ơn mà không báo đáp, cho dù giữa bọn họ chỉ có quan hệ lợi ích nhưng hắn vẫn không tính tuyệt tình như vậy! Dù sao, cô cũng chu cấp cho hắn nhiều.
"Vậy thì tốt" Âu Xảo Lệ vừa nghe hắn nói như vậy, lòng vốn căng thẳng nay buông lỏng, chân mày cũng căng lên, chỉ là. . ." Chỉ là tại sao anh lại muốn làm như vậy?" Trở lại chuyện chính, cô vẫn không hiểu tại sao hắn lại ra quyết định này.
Dứt lời, không khí bên trong xe lập tức ngưng đọng.
Bạch Tuấn Ngạn nét mặt vốn nhu hòa lập tức nụ cười cứng đờ, mà Âu Xảo Lệ mang theo vẻ mặt mong đợi vẻ mặt như nhìn một bức họa nhìn hắn, nín thở.
Lại nào biết lặng yêm ba mươi giây sau, lúc này trên mặt Bạch Tuấn Ngạn mới lại xao động như gợn sóng.
"Bởi vì tôi có người trong lòng rồi"
. . . . . .
※
Làm người thì phải khéo léo. Trời mưa to khoảng 15 phút sau thì bắt đầu nhỏ giọt dần xuống, từng giọt mưa tí tách vỗ vào trên mặt đất tạo ra âm thanh thanh thúy.
Một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc dừng sát ở một nóc đèn dầu sáng rỡ trước biệt thự, đạt tới mục đích, bên trong xe hai người lại bắt đầu nói chuyện với nhau.
"Anh ta mới vừa bị kích thích cần thân thể nữ nhân an ủi, cho nên lúc này ngươi tốt nhất đi vào nhanh một chút" Thân là nam nhân, hắn hiểu được thói quen của nam nhân! Cũng biết ở thời điểm tức giận, khi tất cả đều không cách nào tiêu trừ phẫn hận trong lòng, chỉ có nữ nhân mới là phương thuốc tốt nhất.
"Ừ" Âu Xảo Lệ gật đầu một cái, con ngươi thông minh lanh lợi có chút không bỏ: “Anh có thể đưa tôi tới cửa hay không?"
Vốn Bạch Tuấn Ngạn định cứ rời đi như vậy thì nghe xong sững sờ, rồi sau đó con ngươi tràn đầy nhu tình nhìn về cô: “Nếu như cô không sợ bị anh ta nhìn thấy thì đương nhiên là được" Thôi thì xem như phóng túng lần cuối đi.
"Không sợ"
Bạch Tuấn Ngạn nghe được câu trả lời của cô, ưu nhã cười một tiếng, tiện tay từ bên cạnh lấy ra một cây dù, ngay sau đó liền xuống xe. Bật dù ra, đóng cửa xe, hắn nhanh chóng đi tới ghế lái phụ bên cạnh mở cửa xe cho Âu Xảo Lệ.
"Cám ơn" Ân cần của hắn khiến Âu Xảo Lệ cảm thấy hư vinh, cô từ từ sải bước xuống xe, ngay sau đó trú vào ô dù tựa vào lòng hắn, để tránh nước mưa làm ướt mình.
Mà hành vi như thế Bạch Tuấn Ngạn cũng đã quen, hắn bình tĩnh vươn tay ôm vào bên hông Âu Xảo Lệ. Giống như là có tâm lý qua lại, ở nơi này một hàng động tác sau đó hai người liền cùng nhau đi về phía biệt thự.
Vậy mà hai người mới đi bốn năm bước, Bạch Tuấn Ngạn bên cạnh liền dừng bước.
"Ngạn." Âu Xảo Lệ hờn dỗi không rõ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lại thấy ánh mắt Bạch Tuấn Ngạn thẳng tắp nhìn phía trước, nụ cười trên mặt mới vừa mang theo nhu tình lập tức liền cứng ở khóe miệng, cô không rõ theo tầm mắt của hắn nhìn sang, khi nhìn rõ hắn đang nhìn là cái gì sau đó ánh mắt trừng lên. . .
※
Lưng của Âu Y Tuyết thẳng tắp dựa vào trên vách tường, đôi tay ôm ngực, cho dù là mùa hè nhưng nước mưa sắc bén đánh vào trên người của cô vẫn làm đau. Trùng hợp hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi màu trắng, trải qua nước mưa thấm vào, thân thể mỹ lệ của cô ở tầng mỏng manh đó bày ra như ẩn như hiện. Sắc mặt của cô đã trở nên trắng bệch, toàn thân lạnh vô cùng! Đói bụng cùng thấu xương đều xâm nhập cô, nhưng cô lại như cũ không khuất phục.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chú Trần cùng bọn nhỏ còn đang lo lắng bất an, chút xíu đau này thì có là gì? Huống chi, đây tất cả đều do cô tạo thành, cũng nên để cô giải quyết mới đúng. Cho nên cô nhất định phải gặp anh, vẫn đứng từ chiều đến giờ.
Đang suy nghĩ, chỉ cảm thấy chân có chút bủn rủn, vì vậy liền thẳng tắp ngã xuống. Cô chờ đợi cảm giác đau đớn, chỉ là cũng không có như mong đợi.
Mà là ở lúc cô sắp ngã xuống đất thì chỉ nghe được tiếng thét chói tai, cô liền rơi vào lồng ngực ấm áp.
"Cô không sao chứ?" Không giống với giọng nữ thét chói tai, đây là một giọng nam cực kỳ nhu hòa.
Âu Y Tuyết chưa khỏi hoảng hốt, chỉ cảm thấy người tới trong lòng bàn tay đang ào ạt tuôn nhiệt độ về phía mình, một giây kế tiếp ngẩng đầu nghênh mưa lại vừa đúng đối diện với gương mặt tuấn mỹ, cùng với ánh mắt lo lắng.
Trong lòng Âu Y Tuyết ngẩn ra, theo bản năng liền muốn muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn, vậy mà đôi tay kia nắm chặt vòng eo mình làm thế nào cũng không mở ra được, vì vậy cô trầm xuống một tiếng, yếu đuối nói: “Tôi không sao, buông tôi ra"
Ánh mắt như sao đêm chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt trắng bệch của cô trong lòng, trong lòng trừ kinh ngạc còn có đau lòng. Hắn mở miệng muốn nói cái gì, nhưng là sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nữ khác liền cắt đứt lời hắn muốn mở miệng nói.
"Ngạn! Anh đang làm gì vậy! Mau buông con tiện nhân nay ra!" Âu Xảo Lệ bị bỏ lại phía sau tức giật hét lên!
Âu Y Tuyết cùng Bạch Tuấn Ngạn quay đầu lại, lại thấy vẻ mặt Âu Xảo Lệ vốn trang điểm tinh xảo toàn bộ bởi vì nước mưa mà nhoà đi, một đầu tóc ngắn thanh lệ trên khuôn mặt, giờ phút này cô đang ở tình trạng cao điểm, cả người chật vật!
Cô gắt gao nhìn chằm chằm hai tay Bạch Tuấn Ngạn đỡ Âu Y Tuyết, trong đôi mắt đẹp suýt nữa phóng hỏa! Cô bước nhanh đi tới bên cạnh hai người, ngay sau đó từ trong tay Bạch Tuấn Ngạn kéo Âu Y Tuyết ra ngoài.
"Không nên đụng cô ta!" Thái độ ác liệt của Âu Xảo Lệ đẩy Âu Y Tuyết sang bên, ánh mắt thù hận gắt gao nhìn chằm chằm Âu Y Tuyết còn chưa kịp phản ứng, không nói lời gì liền tát một cái lên.
"Bốp!" Một bạt tay sau hai năm, nhưng lực độ tuyệt đối so với trước không kém phần mạnh hơn.
Mà một tiếng sau, bị đánh tỉnh không chỉ có Âu Y Tuyết mà còn có Bạch Tuấn Ngạn bên cạnh giống như bởi vì lời của Âu Xảo Lệ mà rơi vào trầm tư.
"Cô làm cái gì vậy" Bạch Tuấn Ngạn kinh hãi, cất bước tiến lên một tay kéo Âu Y Tuyết vào lòng mình, vòng lại bảo vệ trong phạm vi của mình. Rống với Âu Xảo Lệ sau cũng không quên xem vết thương trên mặt Âu Y Tuyết, chứng kiến năm dấu tay, một cỗ tức giận tự nhiên sinh ra.
"Ngạn!" Âu Xảo Lệ thấy hắn đối đãi mình như thế thì lập tức tức giận tới cực điểm: “Cô ta chính là con tiện nhân mà tôi nói với anh!" Nói xong, vẫn không quên trợn mắt nhìn Âu Y Tuyết.
"Rốt cuộc cô. . ." Bạch Tuấn Ngạn đầu óc vẫn còn ở trạng thái hỗn độn, chẳng qua là khi hắn chống lại gương mặt cuồng loạn như bị bệnh tâm thần của Âu Xảo Lệ, giờ mới hiểu được ý của cô. "Cô ta là em gái. . . của cô?" Trong giọng điệu có hơi ngập ngừng.
Không nghĩ tới câu này lại làm cho Âu Xảo Lệ cuồng phong bạo vũ: “Cô ta không xứng!" Chẳng qua là đồ đê tiện do tình nhân sinh ra!
Một câu nói này của cô làm tất cả ngập ngừng của Bạch Tuấn Ngạn áp chế xuống. . .