Thím Trương nhìn về phía Âu Xảo Lệ đang bấm điều khiển từ xa nói.
Âu Xảo Lệ nghe thế, lập tức đứng dậy chạy ra đại sảnh. Mà lúc đó Âu Y Tuyết đang đứng ở đại sảnh lau sàn nhà trùng hợp thấy chị của mình đang cao hứng phấn khởi chạy tới.
Sau đó Âu Xảo Lệ lập tức vọt vào trong lồng ngực của cha.
Năm tháng cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên khuôn mặt của cha. Cha cưng chiều giang hai tay nghênh đón chị, cha thân mật ôm chị vào trong ngực, không ngừng dùng mặt mình cọ xát khuôn mặt của chị ấy, dịu dàng nói.
"Cục cưng của cha, có nhớ cha hay không?"
Âu Xảo Lệ mỉm cười: "Đương nhiên rồi, cha, con rất nhớ cha". Nói xong, dùng sức hôn một cái trên khuôn mặt anh tuấn của cha.
"Chụt" Một tiếng.
Cha hài lòng buông chị ấy xuống từ trong ngực.
"Cha, quà của con đâu?" Âu Y Tuyết thấy Âu Xảo Lệ giơ hai tay, mặt cười đùa hỏi cha, dáng vẻ khỏi phải nói khiến người khác ưa thích, cũng khó trách cha chỉ biết cưng chiều chị. Âu Y Tuyết thầm nghĩ.
Cha từ phía sau lấy ra một món quà được gói lại kỹ càng: "Đinh đinh đinh ~ cho con." Ông tự tay nhét món quà tinh xảo vào trong tay chị.
Âu Y Tuyết thấy rõ những món quà lớn nhỏ này, có một món ở giữa dài ra.
Âu Xảo Lệ xúc động bóc giấy gói, mở hộp quà.
Là một sợi dây chuyền!
Âu Y Tuyết kinh ngạc trợn to hai mắt, mà chị ấy cũng thế.
Âu Xảo Lệ nở nụ cười: "Cám ơn cha!" Cô thân thiết tiến lên trước hôn cha một cái.
Cha còn cúi người xuống để cho cô hôn.
"Đây chính là vòng cổ thủy tinh Tiffany, toàn thế giới chỉ có mấy cái mà thôi. Con phải nhớ kỹ bảo quản cẩn thận". Ông cười dặn dò Âu Xảo Lệ. Tiếp đó sờ đầu chị.
"Dạ!" Chị ấy gật đầu.
Âu Y Tuyết hâm mộ nhìn dây chuyền chói mắt trong tay chị mình, mặt dây chuyền là một mảnh điêu khắc hình trăng lưỡi liềm, ban ngày tỏa sáng lấp lánh. Chiếu rọi cả đại sảnh.
Không tự chủ được, Âu Y Tuyết thả khăn lau trong tay, quên mất chị mình đã từng dặn dò: cha ở đâu, mày không được xuất hiện ở đó! Cô từ từ đi lên trước, nhìn bộ dáng mừng rỡ của chị mình, lại nhìn một chút nụ cười của cha, rốt cuộc cũng dại dột mở miệng.
"Cha, Tuyết Nhi cũng muốn quà tặng".
Không chờ đến cô nói hết lời, trên mặt của Âu Xảo Lệ mừng rỡ đã không còn, cô quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm vào Âu Y Tuyết, mà cha cũng sững sờ nhìn cô.
Âu Y Tuyết không để ý đến ánh mắt của Âu Xảo Lệ hận không thể cắn chết cô, dũng cảm tiến lên nhìn cha.
Trong mắt của hắn thoáng qua một tia chần chừ.
Mà Âu Y Tuyết lại tưởng lầm là kích động, cô cho rằng hắn cũng sẽ thân mật sờ đầu của cô giống như đã làm với chị của mình, cũng sẽ mỉm cười với cô.
Nhưng,
Cô đã lầm,
Ở trong mắt đen như mực của hắn, cô thấy mơ màng, lãnh đạm, và không có nhận thức.
"Nó là ai?" Cha không có trực tiếp hỏi cô, mà chỉ hung dữ hỏi Âu Xảo Lệ.
Âu Xảo Lệ ném hộp quà trong tay xuống, nói: "Chỉ là một đứa trẻ không được hoan nghênh". Không biết đang nói với cô, hay là nói với cha.
"Vậy sao? Tại sao nó lại ở nhà của chúng ta?" Cha nghi ngờ mở miệng, giọng điệu có chút do dự.
Tại sao, hắn cảm thấy gương mặt này lại quen thuộc đến thế. . .
"Là con của người giúp việc thôi". Vì ngăn cản hắn tiếp tục hỏi, Âu Xảo Lệ giễu cợt nói: "Cha, mẹ đã chờ chúng ta lâu rồi, chúng ta đến phòng khách trước. Mẹ nhất định đợi không kịp muốn gặp lại cha rồi". Nói xong liền kéo tay hắn rời đi, mà hắn cũng không có hỏi nữa, chỉ cười đi theo.
Để lại Âu Y Tuyết đang ngơ ngác.
Thật lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Thì ra, cha quên sự tồn tại của mình. . . .