Mục lục
Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chẳng lẽ cô không nhớ?" Bạch Tuấn Ngạn không để ý đến thân thể cô đã xụi lơ trên ghế sofa, khuôn mặt tuấn mỹ như Apollon tràn đầy lãnh khốc, đi thẳng tới ghế sa lon, cầm quần áo lên mặc, sau đó nói tiếp: "Nếu hắn không muốn cưới cô, vậy cô hãy dùng phương pháp xử lí truyền thống nhất. . ."



Bận rộn trong quán cà phê cho tới trưa, trưa lại vội vã chạy tới tiệm trà sữa. Trong lúc cô ngẩn người thì Trần Di dùng hai tay cũng làm không hết việc.



Nhìn dung nhan Âu Y Tuyết dần dần khôi phục huyết sắc, trong lòng Trần Di vô cùng lo lắng, mấy lần cô định mở miệng trấn an nhưng khi cô nhìn thấy biểu tình khổ sở của Âu Y Tuyết thì lại đem lời nói nuốt lại, vì vậy, vẫn phải ráng nhịn cho đến bốn giờ chiều.



"Quý khách đi thong thả, mời quý khách ghé lại lần sau". Trần Di đứng ở trước quầy, mỉm cười nói với một vị khách. Cho đến khi bóng dáng người khách hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, cô mới thu hồi ánh mắt của mình nhìn về phía bên cạnh.



Âu Y Tuyết đang nhìn về phương xa, vẻ mặt ngốc trệ, bộ dáng ngẩn người.



Trần Di khua tay trước mặt cô, nhưng Âu Y Tuyết vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, vì vậy, Trần Di không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở cô: "Tuyết, phục hồi tinh thần lại đi"



Bởi vì một câu nói này của Trần Di, lúc này Âu Y Tuyết mới kéo thần trí trở về thực tế.



"Làm sao vậy, có khách tới sao?" Âu Y Tuyết quay đầu, chống lại con ngươi tràn đầy lo lắng của Trần Di, khuôn mặt trở nên lúng túng.



Yên lặng thở dài một cái, Trần Di không khỏi nói sâu xa: “Bạn làm sao vậy? Cả ngày nay, hồn đều không ở trên người, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Từ khi hai người quen biết, nhìn cô từ một người ít nói biến thành người có thói quen cười yếu ớt, Trần Di không dám khẳng định nhưng ít nhất cô có thể nhìn ra 80% biến hóa của cô ấy.



Giống như hiện tại! Trên mặt tinh xảo không có một tia gợn sóng, chỉ có vẻ mặt lạnh lùng. Dường như Trần Di lại thấy bóng dáng của cô ngày trước.



Dường như nhận thấy ánh mắt thăm dò của cô, Âu Y Tuyết vội vàng cụp mắt xuống, sau đó nói: "Không có gì, không có gì xảy ra cả". Mặc dù trên đường trở về, cô đã làm tốt công tác tư tưởng, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác nhói đau.



Nhìn cô lại bày ra bộ dáng này, rốt cuộc, Trần Di không nhịn được liền thở dài nói: "Bạn không lừa được mình đâu!" Từ trong từng tiếng nói, cử động đều có thể cảm thấy biến hóa của cô, dù cô cố che giấu thế nào cũng chỉ phí công.



Nghe vậy, Âu Y Tuyết lại lâm vào trầm mặc.



Thấy cô còn chưa muốn nói, Trần Di cũng không hỏi nữa.



"Ba nói, tối hôm qua, bạn đi qua tiệm, sau đó, ông kêu bạn cầm một phần bánh cho bọn nhỏ. Nhưng sau khi ba đóng cửa tiệm về đến nhà, bọn nhỏ nói, bạn chưa về. . .". Nghĩ tới chuyện hôm qua, Trần Di thiếu kiên nhẫn.



Dứt lời, Âu Y Tuyết tự biết không thể dối gạt được.



Cô ngẩng đầu lên, hai mắt mệt mỏi chống lại ánh mắt lo lắng của Trần Di, cuối cùng, chậm rãi nói ra hai chữ: "Xin lỗi"



"Tại sao lại nói xin lỗi?" Trần Di không rõ. Trong lòng không hiểu nên ngẩn ra, nghĩ cô muốn giải thích câu xin lỗi kia, vậy mà cô đoán sai rồi.



Bởi vì sau khi Âu Y Tuyết nói xin lỗi, lại bổ sung: "Mình không cẩn thận làm đổ đồ ăn khuya của bọn nhỏ, còn làm hỏng quần áo thể thao của cậu, mình xin lỗi". Nói xong, giọng nói mang theo chút ê ẩm.



"Ơ. . .". Trần Di hiển nhiên không ngờ rằng cô muốn nói cái này, nhất thời, cô ngây ngẩn cả người.



Đợi đến sau khi cô phục hồi tinh thần lại, lại thấy Âu Y Tuyết đang cởi đồng phục của tiệm trà sữa xuống.



"Bạn định đi đâu?". Trần Di không nhịn được liền hỏi một câu.



Âu Y Tuyết nâng mi mắt lên, chậm rãi nói: "Mình muốn ra ngoài đi dạo, có thể xin nghỉ phép giùm mình không?" Nói cô trốn tránh cũng được, khiếp nhược cũng không sao! Hiện tại, lòng cô hỗn loạn, với trạng thái này, cô sẽ không thể làm bất cứ chuyện gì.



"A. . . ", Trần Di sửng sốt một lát, ngay sau đó gật đầu một cái: "Được"



Trong lúc cô trả lời, Âu Y Tuyết đã đi ra khỏi quầy.



Trước khi đi, cô còn quay lại cười với Trần Di một cái, nói tiếp: "Không cần lo lắng cho mình, mình không có việc gì". Cô muốn ổn định lại lòng mình.



"Ừ, mình tin tưởng bạn". Tựa như cảm nhận được quyết định của cô, Trần Di gật đầu một cái, cũng nở một nụ cười với cô.



Thấy cô thông cảm như vậy, lòng Âu Y Tuyết thoáng qua một chút ấm áp. Cô lẳng lặng xoay người lại, liền dứt khoát ra khỏi tiệm trà sữa.



Trần Di nhìn cửa trống rỗng đến ngây ngô, nhìn bóng lưng Âu Y Tuyết biến mất, khuôn mặt thanh tú lập tức hiện lên vẻ lo lắng.



Nói không lo lắng là giả!



Nhìn vẻ mặt kia, cô không thể nào an tâm được! Thu hồi suy nghĩ của mình lại, đang định gọi điện thoại cho Quý Đằng Viễn để cho hắn theo dõi, chăm sóc cô, không ngờ, Âu Y Tuyết mới đi ra khỏi cửa chưa đầy nửa phút đã quay trở lại.



"Hoan nghênh. . .". Trần Di mỉm cười với vị khách mới tiến vào tiệm trà sữa, nhưng sau khi nhìn thấy người tới, nụ cười lập tức cứng lại: "A, chẳng phải bạn nói muốn đi ra ngoài một lát sao? Sao. . .". Tại sao quay lại nhanh như vậy.



Trần Di nhìn thấy vẻ mặt của Âu Y Tuyết hốt hoảng, sắc mặt trắng xanh, chưa kịp cúp điện thoại liền bước ra khỏi quầy, đi tới bên cạnh cô rồi vội vàng hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"



Thấy cô hoảng hốt, vẻ mặt sợ hãi, Trần Di vội vàng hỏi.



"Mình. . . Mình. . . . . .". Môi Âu Y Tuyết run rẩy, nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Di, mũi cô đau xót nhưng lại phát hiện ra mình không thể nói gì được.



"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bạn đừng làm mình sợ". Bị vẻ mặt của Âu Y Tuyết làm hoảng sợ, đối mặt với thân thể phát run của cô, Trần Di không khỏi cảm thấy lo lắng.



Âu Y Tuyết bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, cô cắn chặt môi, cố gắng không để cho mình phát ra tiếng vang, ngay sau đó, nhanh chóng chạy đến trước quầy, ngồi xuống.



"Cậu làm sao vậy?" Trần Di vội vàng tiến lên, cũng ngồi xuống nhìn cô.



"Đừng nói mình. . . Mình ở chỗ này. . .". Âu Y Tuyết lắc đầu một cái, tận lực đè thấp tiếng vang, giờ phút này, dường như cô đang sợ. Sợ chuyện gì đó. . . . . .



"Bạn có ý gì?". Trần Di không hiểu, đang định hỏi tiếp, vậy mà, cùng lúc đó, chuông gió trong tiệm trà phát ra tiếng vang thanh thúy, cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.



Trần Di đứng dậy, một bóng dáng cao lớn, rắn rỏi lọt vào mắt cô.



"Anh. . .". Trần Di có chút kinh ngạc, đầu óc sửng sốt, hiển nhiên chưa kịp lấy lại tinh thần. Nhưng trong đầu thoáng qua câu nói vừa rồi của Âu Y Tuyết, cô lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì vậy, cô cố làm ra vẻ trấn định, nở một nụ cười hiền thục, nói tiếp: "Quý khách cần gì ạ?"



Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên đàn ông kia không để ý gì tới lời nói của Trần Di mà dùng ánh mắt đánh giá chung quanh tiệm trà sữa, ánh mắt như muốn tìm kiếm gì đó.



Thừa dịp hắn quan sát, Trần Di dùng đuôi mắt liếc Âu Y Tuyết đang ngồi chồm hổm trên mặt đất một cái, lại thấy cô đang gắt gao che miệng mình, toàn thân run rẩy. Trong lòng căng thẳng, vì vậy liền nói với người đàn ông kia:



"Quý khách, ở đây chúng tôi có trà sữa trái cây, thạch trà sữa, bánh pút-đing trà sữa, trong đó, thạch trà sữa bán tốt nhất. Nếu như ngài không quyết định được, vậy tôi giúp ngài chọn một phần thạch trà sữa được không?" Cô giải thích, cũng rất trấn định.



Nghe vậy, lúc này, người đàn ông kia mới quay đầu lại.



Hai mắt đen nhánh chống lại nụ cười mang tính chất ứng phó của cô, khuôn mặt lãnh khốc có chút cứng ngắc, vóc người cao lớn nhưng không khiến người ta có cảm giác kiêu căng.



"Cô gái cùng làm việc với cô không có ở đây sao?" Minh Vũ lạnh lùng hỏi.



"A. . .". Trần Di sửng sốt, trong bụng cả kinh, càng thêm khẳng định lời nói của Âu Y Tuyết. Vì vậy, cô làm bộ không rõ, trố mắt hỏi tiếp: "Quý khách, tôi không biết anh muốn tìm ai. Nếu anh không tới mua trà sữa, thứ lỗi cho tôi không giúp gì được". Cô rất lễ phép hạ lệnh đuổi khách.



Nghe cô nói năng hùng hồn, lúc này Minh Vũ mới nhìn thẳng cô.



Có lẽ, cô gái trước mặt cùng độ tuổi với cô gái hôm qua, tóc đen dùng một sợi dây buộc lên như đuôi ngựa, bình thường nhưng không kém phần xinh đẹp, khuôn mặt nở nụ cười nhàn nhạt, cô mặc đồng phục màu vàng nhạt càng lộ vẻ thanh xuân, tinh thần phấn chấn.



Cổ họng căng thẳng, Minh Vũ lãnh đạm nói: "Tôi là bạn của bạn cô, Âu Y Tuyết".



"Tuyết sao?" Trần Di làm bộ kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, chậm rãi lặp lại cái tên này rồi nói: "Hôm nay thân thể cô ấy không thoải mái, đã xin ông chủ nghỉ một ngày. Nếu như quý khách có chuyện gì quan trọng có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời tới cô ấy". Trần Di tốt bụng nói.



Tròng mắt đen như mực của Minh Vũ chợt lóe lên sự lạnh lẽo, ngay sau đó lại hỏi: "Xin hỏi, cô ấy xin nghỉ vào lúc nào?" Rõ ràng, cô gái này không muốn nói cho hắn biết! Mặc dù trong lòng biết cô nói dối nhưng hắn cũng không vạch trần.



"Sáng nay". Trần Di nói láo mặt không đỏ, hơi thở không gấp, giống như sự việc xảy ra đúng y như vậy.



"Vậy sao?" Nghe vậy, Minh Vũ không khỏi lạnh lùng chê cười, nói tiếp: "Nhưng tôi thấy cô ấy đến quán cà phê đi làm, sau đó buổi trưa mới đến tiệm trà sữa, sau khi tới đây, cô ấy mới xin nghỉ rồi rời đi sao?" Hắn trần thuật sự thật hắn thấy. Nếu không phải đợi đến lúc trong tiệm không có khách mới tới thì hắn đã vào từ lúc ở quán cà phê rồi.



"Anh. . . . . .". Nghe hắn nói vậy, Trần Di sửng sốt. Hiển nhiên không nghĩ tới hắn biết lịch làm việc một ngày của họ, vì vậy, trong lòng kinh ngạc nhưng lại cảm thấy ghê tởm người đàn ông trước mặt này: "Nếu như quý khách không tin lời của tôi, vậy cứ tự nhiên". Nói xong liền cúi đầu làm bộ dọn dẹp lại mặt bàn trên quầy, không để ý đến hắn nữa.



Nhìn cô gái trước mặt vì lời nói của hắn mà thay đổi sắc mặt, trong lòng Minh Vũ có chút rung động, liền nói: "Nếu như cô nói cho tôi biết cô ấy ở đâu thì số tiền này sẽ thuộc về cô". Nói xong, hắn móc bóp da ra, rút ra mấy tờ 100.



Trần Di ngẩng đầu lên, nhìn tiền mặt trong tay hắn, do dự một lát, sau đó gật đầu một cái: "Đồng ý"



Quả nhiên là loại đàn bà thấy tiền sáng mắt!



Minh Vũ đang suy nghĩ, ai ngờ Trần Di đã nhanh chóng đoạt mất mấy tờ 100 từ trong tay hắn, sau đó cô nói tiếp: "Sự thật chính là, Tuyết xin nghỉ ở nhà. Nếu như anh không tin, vậy tôi cũng bất lực. Số tiền này sẽ dùng để quyên góp cho những đứa bé mồ côi, tôi thay mặt những đứa bé kia cám ơn anh, cám ơn anh đã đến". Một hơi nói hết ý nghĩ trong lòng, Trần Di nhún vai, làm bộ không thể làm gì được hơn nữa, cũng không nói chuyện cùng hắn nữa.



Mà Minh Vũ cũng không ngờ rằng, sau khi cầm tiền cô sẽ nói như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi một vị khách chân chính đi vào mua mấy ly trà sữa.



Lúc này, hắn mới nheo mắt lại, quan sát Trần Di một cái, ngay sau đó, tức giận rời khỏi tiệm trà sữa.



Bước trở lại xe Benz màu đen dừng đối diện tiệm trà sữa, Minh Vũ lập tức gọi điện thoại cho Mạc Dĩ Trạch.



"Thiếu gia, vị tiểu thư kia không có ở đây". Hắn cung kính báo cáo.



Bên kia điện thoại, Mạc Dĩ Trạch trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới nói: “Nếu không tìm được người, cậu không cần trở lại”.



Nói xong câu này, anh cúp máy. . .



Đóng điện thoại di động lại, con ngươi đen nhánh của Minh Vũ lại nhìn về phía tiệm trà sữa, trong lòng lạnh lẽo. . .



"Cám ơn bạn!"



Đợi đến khi bóng dáng của người đàn ông xa lạ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cô, lúc này, Trần Di mới ngồi xổm người xuống nói với Âu Y Tuyết: "Bạn đứng lên đi, hắn đã đi rồi!"



Mặc dù cô không biết người đàn ông kia tìm Âu Y Tuyết làm gì, cũng không biết tại sao Âu Y Tuyết muốn tránh hắn. Nhưng cô vẫn nghe theo Âu Y Tuyết, không để hắn tìm thấy cô.



"Cám ơn!" Âu Y Tuyết buông lỏng tay che mình miệng ra, tiếp đó nâng lên một nụ cười cảm kích, nhưng trong tươi cười vẫn lộ ra một cỗ bi thương.



"Nếu như còn coi mình là bạn bè thì không nên nói cảm ơn". Chữ cảm ơn nghe quá khách khí, cô không thích.



"Ừ". Nghe vậy, Âu Y Tuyết gật đầu một cái, tiếp đó, chậm rãi đứng lên.



"Đi thôi". Trần Di kêu lên, sau đó, cô chỉ về phía một căn phòng phía sau cô, cô nói: "Hiện tại, bạn đi ra ngoài không ổn lắm, hắn nhất định vẫn ở bên ngoài chờ, trong phòng này có một cửa đi thông ra ngoài đường, bạn có thể rời khỏi đây bằng nơi đó"



Âu Y Tuyết dừng lại, mím chặt môi của mình, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Đối với sự thông cảm của cô, cô cảm thấy rất khó hiểu.



"Tại sao nhìn mình như vậy?" Bị cô nhìn như vậy thật xấu hổ, vì vậy, Trần Di chỉ có thể cười gượng: "Đừng tưởng rằng mình không tò mò về quan hệ giữa bạn và hắn, chẳng qua mình biết, dù có hỏi cậu cũng không trả lời". Trần Di nói ra sự thật.



Âu Y Tuyết gật đầu một cái, nhìn Trần Di một hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Không cần lo lắng cho mình, mình thật sự không có việc gì". Vì muốn Trần Di an tâm, cô lại nói.



"Ừ". Trần Di lên tiếng, tiếp đó lại thúc giục cô nhanh chóng rời đi: "Bạn đi đi, nếu không, lỡ hắn quay trở lại đây thì những gì mình làm đều uổng phí". Nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Trần Di vẫn cảm thấy rét lạnh. Loại người đàn ông nghiêm túc như vậy khiến người ta phát run! Cô không nhịn được mà nghĩ như vậy.



"Được". Âu Y Tuyết gật đầu một cái, sau đó nhìn Trần Di một cái, liền xoay người đi về căn phòng kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK