Con ngươi sắc bén đảo qua Âu Y Tuyết, hắng giọng, sửa lời nói: "Tao cho mày một cơ hội, chỉ cần mày trả lời có hay không, tao liền bỏ qua cho bọn mày". Kìm lửa giận trong lòng lại, Âu Xảo Lệ cố làm ra vẻ trấn định nói.
Nhìn về Âu Y Tuyết bằn ánh mắt lạnh lùng, Âu Xảo Lệ quyết định hỏi: "Sáng sớm hôm nay, Trạch tới đây phải không?"
Sáng sớm hôm nay, sau khi bọn họ tới đây, Trạch không nói lời nào, bỏ cô trong đám người, sau đó, cô không hề thấy bóng dáng hắn. Có người thấy Trạch đi vào hàng ngũ của Phổ Cao Danh Dương , mà cô phỏng đoán. . .
Lại là hắn!
Nghe thấy cái tên, theo bản năng, từ đáy lòng Âu Y Tuyết hiện lên sự chán ghét. Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt căm tức của Âu Xảo Lệ, trong lòng có chút mâu thuẫn.
Lại cúi đầu nhìn Tiểu Tuyết thương tích đầy mình trong ngực, lòng Âu Y Tuyết đầy áy náy đáp: "Ừ". Mặc dù không biết tại sao cô ta lại hỏi như thế, nhưng vì Tiểu Tuyết, cô lựa chọn ngoan ngoãn trả lời.
Nghe vậy, chân mày Âu Xảo Lệ nhíu chặt, một giây kế tiếp lại hỏi:
"Vậy hắn. . . . . .". Mặt Âu Xảo Lệ thoáng qua một chút do dự, sau mấy giây, dường như đã quyết định, hỏi lần nữa: "Hắn tới tìm mày phải không?"
"Tôi. . .". Âu Y Tuyết sửng sốt.
Thì ra cô ta muốn hỏi điều này. . . Sự bất an tràn qua đáy lòng, cô chưa kịp biện luận, ai ngờ, Âu Xảo Lệ đã giáng cho cô một cái tát.
"Bốp!". Một cái tát mạnh mẽ, vô cùng vang dội.
Âu Y Tuyết bị đánh lệch đầu sang một bên, sợi tóc xốc xếch, bởi vì bị đánh quá mạnh, áo choàng tắm hơi mở rộng ra. Cô vô thức quay đầu lại, không hề nhìn Âu Xảo Lệ nữa. Dường như vừa rồi chưa phát sinh chuyện gì.
Nhưng cho dù như vậy, Âu Xảo Lệ cũng không có ý muốn bỏ qua cho cô.
Khuôn mặt vừa rồi còn bình tĩnh bây giờ đã nổi mưa bão, Âu Xảo Lệ gây sự: "Quả nhiên là kỹ nữ sinh ra. Tiện nhân chính là tiện nhân, vĩnh viễn chỉ biết giành đồ của người khác".
Âu Xảo Lệ mới chỉ nghĩ đến! Sao Trạch lại bỏ mình qua một bên! Hiện tại đã biết, thì ra là vì đứa con gái không biết xấu hổ này, cho nên, Trạch mới nhiều lần không quan tâm tới mình như vậy. Nghĩ tới đó, lửa giận trong lòng Âu Xảo lại bốc lên.
Lạnh lùng nhìn Âu Y Tuyết, Âu Xảo Lệ sai hai nữ sinh sau lưng cô ta: "Kéo cô ta lên cho tôi!"
Dứt lời, hai nữ sinh tiến lên, không nói lời nào, kéo cô lên.
"Buông tôi ra!". Âu Y Tuyết giãy giụa, nhưng hơi sức của cô không địch lại họ, cô lạnh lùng nhìn Âu Xảo Lệ, không thể tin được, cô ta lật lọng phản bội lời hứa lúc nãy: "Cô đã nói, chỉ cần tôi trả lời vấn đề của cô, cô sẽ bỏ qua cho chúng tôi". Không buông tha cho cô cũng được, nhưng Tiểu Tuyết vô tội.
"Chỉ dựa vào mày mà cũng dám nói điều kiện với tao?". Cơn tức của Âu Xảo Lệ trào lên, nhẫn tâm đánh thẳng vào mặt Âu Y Tuyết, đánh lệch đầu cô.
Ghen tỵ che mắt Âu Xảo Lệ, giờ phút này, cô ta nghiễm nhiên trở thành một dã thú bị chọc giận, đem toàn bộ lửa giận trút lên trên người cô.
"Tiện nhân!". Cô ta điên cuồng gào rống, mỗi một lần rống là một cái bạt tai nhanh giáng xuống gương mặt xinh đẹp của Âu Y Tuyết.
"Tại sao mày dám giành người đàn ông của tao? Tại sao?"