Mạc Dĩ Trạch cũng không quay đầu lại đi ra khỏi khách sạn Cease, mà ở phía sau hắn là Âu Xảo Lệ nhắm mắt theo đuôi đi theo.
"Trạch, anh đợi em với." Âu Xảo Lệ thấy hắn càng chạy càng nhanh, không nhịn được mở miệng gọi, bên cạnh đó dừng lại thở hổn hển.
Nhưng mà Mạc Dĩ Trạch đã cách xa cô ta mười mét xa dường như làm như không nghe thấy, tiếp tục đi, cũng không quay đầu lại.
Âu Xảo Lệ nhìn bóng lưng thẳng đứng của hắn, bất đắc dĩ bĩu môi. Biết hắn sẽ không dừng lại đợi mình, vì vậy chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Đợi đến lúc Âu Xảo Lệ ra khỏi khách sạn Cease, Mạc Dĩ Trạch đã ngồi lên chiếc BMW màu đen của hắn, khởi động máy chuẩn bị rời đi.
"Trạch, không cần đi." Âu Xảo Lệ thấy hắn muốn rời khỏi, tìm cách xông tới ngăn ở trước xe của hắn.
Ở bên trong xe, Mạc Dĩ Trạch nhìn gương mặt xinh đẹp của Âu Xảo Lệ mà nhăn mày lại, lập tức nói: “Cút ngay!"Vốn là lòng tràn đầy tức giận bởi vì Âu Xảo Lệ ngăn trở càng trở nên tức hơn.
"Không cần." Âu Xảo Lệ giở thói đại tiểu thư. Hơn một tuần này, cô không biết mình là nhớ đến hắn biết bao nhiêu! Bây giờ thật không dễ dàng gì mà hắn đến tìm cô trước, cô làm sao có thể để cho hắn rời khỏi? !
Âu Xảo Lệ nghĩ tới đây thì ánh mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Mạc Dĩ Trạch. Giống như hạ quyết tâm, không đợi hắn phản ứng kịp, liền nhanh chóng đi tới tay lái phụ bên cạnh mở cửa xe ngồi vào.
"Cút ra ngoài!" Khuôn mặt lạnh lùng hà khắc của Mạc Dĩ Trạch căng thẳng, không khách khí nhìn về phía Âu Xảo Lệ đang thắt dây an toàn mà quát lên.
Giờ phút này hắn giống như quỷ Satan nổi cơn thịnh nộ, đe dọa nhưng lại mê người.
Đối mặt vẻ tàn khốc của hắn thì Âu Xảo Lệ chỉ là chợt nhíu mày, ngay sau đó nâng nụ cười chán ghét nhìn về phía Mạc Dĩ Trạch nói: “Trạch, chúng ta đi FOX—PUB đi?"
Trong lòng cô tràn đầy vui mừng theo hắn đi vào phòng, vốn tưởng rằng giữa hai người sẽ xảy ra chút gì. Nhưng ai biết hắn lại chỉ gọi cô ngồi ở bên giường suốt hai giờ, rồi sau đó lại cái gì cũng không nói đột nhiên nổi giận, bây giờ lại bỏ lại cô muốn rời khỏi. . .
Mặc dù cô không biết tại sao hắn lại tức giận như thế, chỉ là cô cảm thấy giờ phút này ở lại bên cạnh hắn có thể cùng hắn thân thiết hơn nữa, cho nên. . .
Bỗng dưng nghe được Âu Xảo Lệ nói một câu như vậy, Mạc Dĩ Trạch thật sâu nhíu lên lông mày anh tuấn, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là không có nói gì, bởi vì Âu Xảo Lệ đã nói tiếp.
"Chúng ta đi uống hai ly nha?"Âu Xảo Lệ tốt bụng đề nghị, trên khuôn mặt yêu kiều đột nhiên thoáng hiện lên nét quỷ dị làm người ta không phát hiện.
Không ngờ, Mạc Dĩ Trạch cũng không có nổi giận với cô, mà là thẳng khởi động máy.
Bởi vì bây giờ anh quả thật cần dùng rượu để làm tê liệt mình. . .
FOX—PUB
Một trong những nơi ăn chơi nổi tiếng nhất thành phố, nơi có tiếng nhất trung tâm thành phố, trang thiết bị cao cấp; điều kiện hạng nhất; ngay cả người pha rượu cũng là ‘tinh anh’ từ các quốc gia tuyển chọn ra. Đồng thời với cái này, nơi này cũng là điểm tụ tập xa xỉ nhất! Lướt qua các hạng phí dụng (chi tiêu), thì phí hội viên một năm cao gần mấy trăm vạn đồng, dĩ nhiên đây đối với những người cao quý mà nói thì căn bản là cát sỏi. Nhưng hội phí cũng không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là ‘thẻ hội viên’ không phải có tiền là có thể mua được. . .
. . . . . .
Mạc Dĩ Trạch xuống xe, đem chìa khóa xe ném cho cậu em nhỏ chuyên đậu xe vào bãi ở bên ngoài PUB, liền đi vào, cũng không để ý Âu Xảo Lệ sau lưng đang gọi hắn.
"Trạch, anh chờ em với." Âu Xảo Lệ bĩu môi, bằng mọi cách không kiên nhẫn đuổi theo. Nhưng lại bị bảo an đứng một bên ngăn lại.
"Tiểu thư, xin cho xem thẻ hội viên của cô." Một an ninh mặc áo đen nghiêm túc nói.
Âu Xảo Lệ không nhịn được trừng mắt liếc anh ninh cao hơn cô ít nhất hai cái đầu, rất là miễn cưỡng từ trong túi LV lấy ra một thẻ màu bạc, nói tiếp: “Được rồi chứ?"Lúc nói cũng trợn mắt nhìn hắn một cái.
"Được rồi" An ninh gật đầu một cái, cung kính nói, ngay sau đó liền để cô đi qua.
"Hừ." Khóe miệng lãnh diễm của Âu Xảo Lệ khẽ hừ, thấy bóng dáng Mạc Dĩ Trạch biến mất ở phía sau PUB, không để ý đối với an ninh nữa dừng lại lạnh lùng chế giễu liền vội vàng chạy vào.
Đi vào PUB!Tiếng nhạc jazz lập tức ở vang lên bên tai, ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy đèn thủy tinh kiểu Baroque thật lớn, các tiểu thư thì mắc váy còn các chàng trai thì mặc áo vest đen đứng ở trong các góc. Bọn họ có hoặc cười khẽ hoặc nói chuyện với nay, mỗi người có vẻ khiếm tốn nhã nhặn.
Khi Âu Xảo Lệ một đường chạy chậm vào bên trong, sau đó thấy Mạc Dĩ Trạch ngồi ở một bàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô sửa sang lại đầm bởi vì chạy chậm mà nhăn lại, lại từ trong túi lấy ra gương trang điểm nhìn dáng vẻ mình, lúc này mới đem mấy thứ này nọ bỏ vào trong túi xách, tiếp lắc mông chậm rãi đi ngồi vào chỗ bên cạnh Mạc Dĩ Trạch.
"Trạch, tại sao ngồi một mình?"Âu Xảo Lệ gắt giọng.
Ai ngờ, Mạc Dĩ Trạch lại vẫn uống ly Vodka trong tay, không để ý tới cô.
Hắn lãnh đạm cũng không khiến Âu Xảo Lệ cảm thấy không thú vị, ngược lại đột nhiên cô thoáng gợi lên nụ cười mị hoặc, ngay sau đó đưa tay vẫy ly rượu: “Andy! Làm cho tôi hai ly Rose."
Nghe vậy, tên pha rượu gọi là Andy kia hiển nhiên sửng sốt một chút, nhưng khi thấy vẻ điềm tĩnh trong mắt Âu Xảo Lệ cùng với Mạc Dĩ Trạch bên cạnh cô tự lo uống rượu, lúc này mới chậm rãi gật đầu một cái.
Hai phút sau ——
Trên bàn trước mặt Âu Xảo Lệ là hai ly Rose vừa pha xong.
Danh xứng với thực, Rose ngụ ý ‘hoa hồng’ có màu đỏ tươi như máu, đẹp đẽ mị hoặc, dĩ nhiên khéo nhất chính là phía trên mặt rượu rải cánh hoa hồng, mà giờ khắc này đang tỏa ra mùi thơm.
Âu Xảo Lệ nịnh nọt cười đem một ly đưa tới trước mặt Mạc Dĩ Trạch, nói: “Uống một chút cái này đi."
Vậy mà, Mạc Dĩ Trạch vẫn không có để ý tới cô, tiếp tục uống rượu trong tay, ngay cả liếc mắt nhìn cũng có không nhìn tới cô.
Âu Xảo Lệ không chống lại, kiên trì nói: “Coi như là thù lao anh để cho em ngồi bên giường hai giờ đồng hồ." Mặc dù cô cười, nhưng khóe mắt lại lộ ra nét cười âm hiểm không hợp, giống như đang tính toán chuyện gì đó.
Mạc Dĩ Trạch nghe vậy cầm ly rượu trong tay uống cạn một hơi sau đó nhanh chóng nhận lấy rượu Âu Xảo Lệ đưa tới, lần nữa uống vào trong họng: “Có thể sao?" Mạc Dĩ Trạch dương dương tự đắc với ly rượu rỗng trong tay lạnh lùng nói. "Dĩ nhiên." Âu Xảo Lệ thoả mãn mà gật đầu, trong lòng bởi vì anh uống cạn mà mừng như điên, thò tay mà tiếp nhận ly rượu đặt ở trên bàn.
Sau, Mạc Dĩ Trạch liền bảo bartender đưa tới thêm vài ly rượu, mà Âu Xảo Lệ cũng không ngăn cản cũng không có ầm ĩ với hắn, mà là ngồi ở bên cạnh hắn nhàn nhạt nhếch môi nhấp ly Rose của cô, vừa quan sát Mạc Dĩ Trạch. . .
. . . . . .
Ngồi được khoảng hai tiếng, một chầu này trên vạn đồng .
Khi Mạc Dĩ Trạch cảm thấy đỉnh đầu bắt đầu đổ mồ hôi, lúc đầu óc bắt đầu chóng mặt, nụ cười trên mặt của Âu Xảo Lệ khuếch tán càng lớn.
"Trạch, anh không có sao chứ?"Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dĩ Trạch đỏ lên, Âu Xảo Lệ cố làm ra vẻ kinh ngạc hô lên.
"Đi. . ." Mạc Dĩ Trạch trực giác tính tựa như làm cho cô ‘cút’, nhưng thật kỳ quái là lửa nóng trong lòng thiêu cháy bức bách hắn thậm chí ngay cả lời nói cũng không thể nói hoàn chỉnh, mà cùng với cái này, thân thể bắt đầu nóng lên.
Âu Xảo Lệ thấy hắn như vậy, ngược lại không có ngừng cười, mà là càng thêm quan tâm.
"Trạch, anh có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"Âu Xảo Lệ thử dò xét tính mà hỏi.
"Tôi. . ." Đột nhiên, đầu truyền đến cảm giác choáng váng cắt đứt lời nói của Mạc Dĩ Trạch, toàn thân tựa hồ giống như là một cây đuốc đang cháy lên, làm hắn cảm thấy hừng hực vô cùng.
Nhìn điệu bộ này, mặt Âu Xảo Lệ mỉm cười, trong mắt là hình bóng hắn bắt đầu cởi quần áo mình.
Âu Xảo Lệ ‘tốt bụng’ tiến lên đỡ hắn, vừa nói: “Trạch, anh không thoải mái, vậy chúng ta nên trở về thì hơn."
Mạc Dĩ Trạch mặc quần áo xốc xếch, bước đi mềm yếu suýt chút nữa ngã xuống, không có tránh cô, thì đã bị cô đưa ra khỏi PUB.
. . . . . .
Ra khỏi cửa PUB, Âu Xảo Lệ cũng không có trực tiếp Tương Mạc Dĩ Trạch đưa về Mạc gia, mà dưới sự giúp đỡ của an ninh đón taxi đưa hắn đến hotel Sea lân cận đó.
. . . . . .
Nước đánh vào trên nền gạch, phát ra tiếng vang thanh thúy, trong phòng tắm sương mịt mù.
Âu Xảo Lệ nhanh chóng khóa vòi hoa sen, sau đó tiện tay cầm một cái khăn tắm đắp lên người liền ra khỏi phòng tắm.
Nhìn cách đó không xa trên giường lớn Mạc Dĩ Trạch đã sớm ngủ mê man, rốt cuộc Âu Xảo Lệ lộ ra một chút đắc ý, vừa nghĩ tới chuyện tình sắp xảy ra kế tiếp, trong đôi mắt đẹp của cô tỏa ra thần khí.
Chậm rãi giẫm ở trên tấm thảm lông dê cao cấp, cuối cùng đi tới bên cạnh Mạc Dĩ Trạch. Leo lên giường, cô nhanh chóng cưỡi trên eo gầy gò của Mạc Dĩ Trạch, nhanh chóng cởi bộ y phục của hắn đã sớm dính đầy mồ hôi.
Rose, vẻ đẹp mê người, bề ngoài mỹ lệ nhưng đánh sâu vào tuyệt đối không nhỏ, quá trình pha chế ngoài trừ thêm tác dụng ngấm rượu cực mạnh ngoài còn có thể thêm vào một chút ‘dục vọng’ cũng được tụng xưng là mị dược! Cho nên người bình thường tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấm loại rượu này, mà giờ Âu Xảo Lệ cùng bởi vì hiểu rõ nên mới làm chuyện này. . .
Nhìn vẻ mặt yên ả của hắn, trong lòng Âu Xảo Lệ không ngừng vui vẻ, cô đưa tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt anh tuấn này của Mạc Dĩ Trạch làm tất cả cô gái quý mến, lãnh đạm nói: “Trạch, sau khi anh tỉnh lại, tất cả hết thảy đều sẽ phát sinh thay đổi. . . . . ." Lúc nói, bàn tay mềm mại của cô nhanh chóng cởi dây lưng bên hông của hắn ra. . .
. . . . . . . .
Sau đó chuyện cứ như vậy xảy ra.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, khi Mạc Dĩ Trạch thấy Âu Xảo Lệ bên cạnh liền biết bản thân mình đã làm ra chuyện gì, mà Âu Xảo Lệ ở sau khi tỉnh lại trừ đối với hắn ra vẻ chỉ trích dĩ nhiên còn có dùng nước mắt giả dối biểu diễn.
Ngạc nhiên xen lẫn phẫn nộ của Âu Y Tuyết hôm qua, vì vậy hắn không ngừng an ủi cô. . .
Cũng cam kết sẽ lấy cô. . .
※
Chuyển sang một hình ảnh khác——
Ánh mắt hung ác nham hiểm chống lại đôi mắt đẹp căm phẫn, không khí giữa hai người lập tức chìm đến điểm thấp nhất.
"Nếu như đó là điều cô muốn, có thể." Mạc Dĩ Trạch không biến sắc gật đầu một cái, lạnh lùng nheo mắt lại nhìn Âu Xảo Lệ mất hồn kinh sai nói: “Cô cho rằng tôi sẽ chịu uy hiếp của cô sao?"Hôm đó, hắn không có hiểu rõ liền trả lời cô, đơn thuần là ứng phó.
Mà khi ngày hôm qua sau khi phát sinh chuyện kia, hắn cũng không có lý do sẽ cưới cô! Thậm chí theo cô đi Mỹ.
Ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm vào tuấn nhan anh mang theo kiên quyết, Âu Xảo Lệ thật sự không muốn mình hao hết tâm lực làm tất cả ở trong một đêm toàn bộ hóa thành tro, vì vậy gây sự nói: “Anh cường bạo tôi, cũng không đối với tôi phụ trách, nếu như chuyện này truyền ra, tôi tin tưởng đối với anh tuyệt đối chỉ có xấu thôi."
Mạc gia thế lực tuy lớn, nhưng Âu gia cũng không kém! Chỉ cần chuyện này lưu truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm cho danh dự Mạc gia bị tổn thương! Cô cũng không tin Mạc Dĩ Trạch sẽ bỏ lại Mạc gia mà không để ý.
Nhưng trên thực tế, thật đúng là như thế.
Mạc Dĩ Trạch nghe vậy, lãnh khốc chợt nhíu mày, mặt lạnh lùng nhìn cô: “Nếu như nói ra ngoài có thể giải quyết chuyện đêm đó, tốt lắm cô cứ nói." Hôn sự của hắn tuyệt đối sẽ không tiến hành khi mà hắn kích động làm tình một đêm, hơn nữa đối tượng tuyệt đối cũng sẽ không phải là cô ta!
Nghĩ tới đây, tròng mắt Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nheo lại, ngay sau đó không để ý Âu Xảo Lệ còn muốn mở miệng nói chuyện thì nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Chỉ lưu lại sau lưng một chuỗi tiếng gào thét ——
. . .
Bởi vì hắn không thừa nhận, trong lòng Âu Xảo Lệ dâng lên lửa giận, cô hung hăng nheo lại đôi mắt mình, siết chặt quả đấm hướng về phía bóng lưng biến mất thề:
"Anh nghĩ hất tôi ra dễ như vậy sao, không dễ dàng như vậy đâu!"Nói xong cũng liền đi ra ngoài.
‘ lộc cộc lộc cộc lộc cộc ’ một loạt tiếng bước chân sau đó bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh như trước. . .
Lúc phòng tựa như yên lặng, đợi đến không có bất kỳ tiếng vang sau đó ở cửa tủ treo quần áo mới bị mở ra, ngay sau đó một bóng dáng mảnh mai duyên dáng từ bên trong đi ra. . .
Không sai, tất cả lời của bọn họ nói một chữ không sót rơi vào trong tai của cô. . .
Âu Y Tuyết mở một đôi ánh mắt lúng túng không có giao điểm, cô thật chặt cắn môi không để cho mình bởi vì sự thật đó mà hô lên tiếng, nhưng cho dù là như vậy, trong lòng vẫn là không nhịn được đau đớn một phen.
Trời. . .
Tại sao anh có thể. . . Tại sao có thể. . .
Âu Y Tuyết run run lay đầu mình, vốn là nước mắt ngừng rồi bởi vì sự thật mà thiếu chút nữa rơi xuống.
Tại sao có thể cường bạo chị cô sau lại cường bạo. . . Cô. . . . . .
Âu Y Tuyết bước chân ngẩn ra, ngay sau đó xụi lơ ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, ngay ở lúc cô đang khiếp sợ cùng đau lòng, nhưng không có chú ý tới một bóng dáng xuất hiện ở cạnh cửa.
"Cô. . ." Một giọng nữ xen lẫn ngạc nhiên truyền vào trong tai Âu Y Tuyết.
Âu Y Tuyết vội vàng quay đầu lại, lại thấy Âu Xảo Lệ mặc quần ngủ không biết đứng ở cửa từ lúc nào, đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.
Tại sao cô ta xuất hiện ở đây?
Vốn là cô đã chạy đuổi theo, nhưng ai biết Mạc Dĩ Trạch lại ở lúc cô chạy tới thì lái xe ra ngoài. Sau đó cô nghĩ lại thấy không đúng, tại sao Trạch lại ở trong phòng của tiện nhân kia? Vì vậy liền vòng trở lại, không nghĩ đến ở trong phòng thấy được cô!
Nhìn vẻ mặt cực kỳ bi thương của Âu Y Tuyết, lại nhìn cửa tủ quần áo mở ra còn chưa đóng lại, Âu Xảo Lệ lập tức hiểu tất cả mọi chuyện, vì vậy trong lòng có một cỗ lửa giận vô hình.
"Cô vẫn trốn ở bên trong tủ nghe lén cuộc nói chuyện của chúng tôi có phải hay không!"Bị Mạc Dĩ Trạch bỏ lại cô lập tức nổi trận lôi đình.
"Tôi. . . . . ." Âu Y Tuyết không phản bác được, lời đến khóe miệng lại nói không ra.
"Tiện nhân!"Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, Âu Xảo Lệ liền muốn cô khẳng định đã biết tất cả chuyện tình, vì vậy bước một bước dài tiến lên liền muốn tát cô một cái.
Nhìn vẻ mặt mua gió sắp tới của cô ta, Âu Y Tuyết liền biết cô ta muốn làm cái gì. Đầu óc bởi vì chuyện vừa rồi thực hoàn toàn ngẩn ra, quên mất phản kháng. Cô yên lặng nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng đau đớn do cô ta mang đến.
Ai ngờ, chờ đến năm giây cái tát thô bạo kia vẫn thủy chung không có xuống.
Vì vậy cô lại lần nữa mở hai mắt ra.
Lại thấy Âu Xảo Lệ giơ cao tay của mình, ánh mắt lại lấp lánh nhưng nhìn chằm chằm va ly sau lưng cô, vì vậy trong lòng cả kinh. . .
"Cô phải rời khỏi nơi đây sao?"Âu Xảo Lệ có chút không dám tin, ánh mắt sáng chói thoáng qua một tia kinh ngạc.
Âu Y Tuyết cũng không trả lời cô ta, nhưng lại dùng hành động thực tế nói cho cô ta biết.
Chỉ thấy Âu Y Tuyết nhanh chóng xoay người một cái, từ tủ quần áo trong lấy ra va ly của mình đặt ở trên sàn nhà, sau đó lại đóng lại cửa tủ quần áo.
Nhìn cử chỉ của cô, trong lòng của Âu Xảo Lệ mặc dù có chút khiếp sợ, vì vậy vững vàng thu hồi lại tay của mình, nheo mắt lại nhìn từ trên xuống dưới Âu Y Tuyết không phản bác.
Dung nhan đẹp đẽ vẫn như cũ, chỉ là hốc mắt có chút sưng, vẻ mặt kiên quyết, tựa hồ như là phải vĩnh viễn rời khỏi nơi này, nhìn đến đây lại nghĩ đến mới vừa rồi cô ta nghe được đoạn đối thoại của cô cùng Trạch, vì vậy lên tiếng nói:
"Cô có thể đảm bảo với tôi sẽ không nhắc tới chuyện cô vừa mới biết với bất cứ ai không?" Cô không khéo chất vấn.
Nghe vậy, Âu Y Tuyết dừng động tác trong tay lại, ngay sau đó đón lấy ánh mắt cao ngạo của cô ta, lại không ngờ phát hiện trong lòng mình có chút đau nhói.
"Có thể." Cô đồng ý.
"Tốt lắm." Âu Xảo Lệ nghe câu trả lời của cô, thoả mãn mà gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Cô sẽ rời khỏi nơi này vĩnh viễn sao?"Cô ta có chút không chắc chắn.
Bởi vì một câu nói này của cô, Âu Y Tuyết bỗng dưng sửng sốt.
Lòng có ở lại đây. Rời đi. . .
Cô thật sự muốn rời khỏi nơi này vĩnh viễn sao?
Cô còn chưa đầy mười tám tuổi, lúc này cô rời đi về sau sẽ làm việc gì đây?
Trong đầu, vấn đề liên tiếp nối đuôi nhau kéo tới với cô, làm ngập cả tâm trí của cô.
Lại giương mắt nhìn Âu Xảo Lệ ở trước mặt, ở trong ánh mắt cô ta, Âu Y Tuyết thấy được sự lạnh lẽo.
Nhưng là vì để cho cô ta an tâm, Âu Y Tuyết vẫn gật đầu: “Tôi sẽ rời khỏi nơi này vĩnh viễn, sẽ không làm lỡ mất cuộc sống của các người." Từ khi cô biết được thân thế của mình thì cô đã biết: cô là người dư thừa trong nhà, là con gái do tình nhân sinh ra, cô không có tư cách yêu cầu người khác, cô chỉ có thể làm cho mình cố gắng không đem lại phiền phức cho anh.
"Rất tốt." Nghe được lời khẳng định của cô, lúc này Âu Xảo Lệ mới yên tâm. Vì dự phòng cô lật lọng phản lời, Âu Xảo Lệ lại muốn cô thề: Cô hãy thề là tất cả lời hôm nay cô sẽ không nói ra ngoài."
"Tôi thề." Âu Y Tuyết cam kết.
Lời thề quả quyết của cô giống như cấp cho cô ta một khỏa thuốc an bình, tức giận lúc trước bị Mạc Dĩ Trạch chọc giận lập tức khôi phục không ít, Âu Xảo Lệ thoả mãn mà gật đầu, ngay sau đó nhường ra chỗ trống bên cạnh cho cô: “Đi đi, không nên xuất hiện ở trước mặt của tôi." Nghĩ đến về sau thiếu cô ta, cô liền cảm thấy dễ chịu đi rất nhiều.
"Ừ." Cuối cùng Âu Y Tuyết nhìn phòng cô đã ở mười sáu năm một cái, cuối cùng buồn bã kéo va ly dứt khoát xoay người đi ra khỏi cửa phòng. . .
Cho đến khi bóng dáng của Âu Y Tuyết hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mình, lúc này Âu Xảo Lệ mới thu hồi ánh mắt.
Xoay người nhìn xung quanh phòng ngủ bày biện đơn giản, Âu Xảo Lệ chán ghét nhíu mày, một câu nói đùa từ khóe miện phun ra: “Xem ra hạng người gì thì ở phòng như thế đó."
Nói xong câu này, cô ta liền quyết định trở về phòng của mình, thay quần áo xong đi tìm Trạch.
Nhưng là trong lúc đang xoay người, cô ta lại thấy được bên cạnh giá sách, một cái áo sơ mị màu đen bị vứt trong thùng rác. . . .