Phía sau những sợi tóc xốc xếch, mặt Tiểu Tuyết thảm không nỡ nhìn. Giờ phút này, da thịt trắng nõn đầy vết thương chồng chất, xanh tím loang lổ khắp nơi, khóe môi còn vết máu chưa khô, hơi thở thoi thóp.
"Tuyết. . . Tôi. . . . .". Cảm thấy hơi thở quen thuộc vây quanh mình, Tiểu Tuyết khó khăn mở mắt ra, nhìn bóng dáng mơ hồ trước mặt, rù rì nói.
Thấy thế, mũi Âu Y Tuyết đau xót, nghiêng người, tiến lên ôm Tiểu Tuyết vào trong ngực mình, nhẹ giọng nói: "Cậu không cần nói, mình biết hết, mình xin lỗi cậu, mình xin lỗi...”. Nói đến đây, cô đã khóc không thành tiếng.
Giờ phút này, cô đã không thể dùng bất kỳ từ nào để hình dung nỗi thống khổ của bản thân, nhìn Tiểu Tuyết thương tích đầy mình, cô chỉ có thể nói. . . Sống không bằng chết.
Cùng lúc đó, tại cửa phòng.
Âu Xảo Lệ nhanh chóng khép cửa lại, sau đó dùng mắt, ý bảo hai nữ sinh ngồi trên ghế sa lon. Sau khi nhận được ám hiệu, hai nữ sinh lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh Âu Xảo Lệ, ba người lấy bộ dáng hứng thú nhìn họ.
"Chẳng phải mày rất kiêu ngạo? Sao bây giờ lại khóc?". Âu Xảo Lệ mắt lạnh nhìn Âu Y Tuyết ôm Tiểu Tuyết khóc như mưa, đáy lòng nổi lên sự căm thù đến tận xương tủy.
Bình thường dù bị hành hạ dã man, Âu Y Tuyết cũng chưa từng nhíu mày một chút. Bây giờ vì một người bạn, cư nhiên rơi lệ, thật sự nằm ngoài dự đoán của Âu Xảo Lệ.
Một tiếng này cắt đứt tiếng khóc thê thảm của Âu Y Tuyết.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Âu Xảo Lệ cao ngạo như thiên nga trắng, giọng nói mang theo tức giận: "Tại sao lại đánh bạn ấy? Bạn ấy đã làm sai chuyện gì?". Không thể nghi ngờ, tiếng rống giận này mang theo vô hạn phẫn uất cùng đau lòng.
Bình thường, dù chị ấy đối đãi với mình thế nào cô đều có thể chịu đựng, nhưng bây giờ lại đánh cả người bên cạnh cô, mà đây lại là người duy nhất trên đời thật lòng đối đãi với mình, Tiểu Tuyết. Điều này khiến tim cô như bị đao cắt, so với việc mình bị đánh còn khó chịu hơn.
"Đánh? Ha ha. . .". Coi lời nói của Âu Y Tuyết như là chuyện đáng buồn cười nhất, Âu Xảo Lệ cười không dứt.
Lửa giận trong mắt nổi lên, Âu Xảo Lệ dừng cười: "Tao chỉ hỏi mấy vấn đề nhỏ, nó không chịu trả lời. Tao chỉ dạy dỗ một chút, như vậy cũng coi là đánh sao?"
Âu Xảo Lệ tức giận, đi đến bên cạnh họ, giơ chân lên định đá Tiểu Tuyết thêm một cước, lại bị Âu Y Tuyết nhanh nhẹn dùng thân thể bảo vệ Tiểu Tuyết, cứng rắn đỡ được một cước kia.
"A…!”. Âu Y Tuyết hút không khí, chỉ cảm thấy phần lưng nhói lên đau xót.
Đối với sự cứu giúp này, Âu Xảo Lệ không xem ra gì, ngược lại càng thêm tức giận với cử chỉ của cô.
"Muốn làm người tốt sao?". Không dễ dàng như vậy đâu! Cô, Âu Xảo Lệ há lại dễ dàng bỏ qua cho người khác như vậy sao? Cô vừa định ra tay lần nữa, tiện thể dạy dỗ Âu Y Tuyết luôn, trong đầu lại thoáng hiện lên một hình ảnh, ép cô không thể không tạm thời buông thù hận trong lòng xuống.