Chương 104: Tiêu tan
Ngực chua xót đến hốt hoảng, Đỗ Minh Châu vội vàng cúi đầu vì sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ khác thường của mình Mặc dù cô ta đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng tới khi tận mắt nhìn thấy vẫn rất khó chịu. Đỗ Minh Châu biết bản thân cô ta không nên như vậy. Lúc đầu là chính bản thân cô ta muốn chia tay, không do dự chút nào mà cùng người khác ra nước ngoài.
Nhưng trong thâm tâm của Đỗ Minh Châu luôn cho răng những thứ tốt đẹp và vị trí trong lòng Trương Tấn Phong đều là của cô ta. Dường như chỉ cần cô ta quay về, mọi thứ sẽ trở lại vị trí vốn có của nó.
Làm sao có thể như vậy chứ? Đỗ Minh Châu hỏi lại chính mình, đó là Trương Tấn Phong mà… Nhưng chính bởi vì người đó là Trương Tấn Phong, cô ta lại càng không cam lòng.
Nhưng tiếp theo sau đó mấy phút, Đỗ Minh Châu lại được mở mang tâm mắt. Cho tới bây giờ cô ta cũng không biết Trương Tấn Phong còn có một mặt như này.
Anh sẽ chủ động gắp thức ăn cho Võ Hạ Uyên, đồ ăn mà Võ Hạ Uyên ăn không hết anh liền thuận tay bỏ vào miệng mình ăn hết.
€ó lúc miệng Võ Hạ Uyên đầy đồ ăn, chỉ cần ô ô hai tiếng anh liền hiểu được ý cô muốn nói cái gì. Thấy hai người giao lưu tự nhiên mà ăn ý như vậy, Đỗ Minh Châu đột nhiên cảm thấy hoảng hốt Trương Tấn Phong là người kiêu ngạo, kén ăn, bị bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng.
Ngay cả trước đây khi còn quen cô ta, anh cũng hiếm khi gắp thức ăn chứ đừng nói là ăn thức ăn thừa của cô.
Cuối cùng Đỗ Minh Châu cũng nhận ra những thứ quan trọng kia đã không còn là của cô ta nữa. Không những thế, anh dành cho Võ Hạ Uyên càng nhìu thứ hơn, trân quý hơn.
Tại sao lại như vậy? Cả người Đỗ Minh Châu lạnh ngắt.
“Không hợp khẩu vị sao?” Võ Hạ Uyên nhìn Đỗ Minh Châu không ăn được mấy miếng, có ý tốt hỏi thăm.
Nhưng khi Đỗ Minh Châu nghe được những lời này lại cảm thấy khoe khoang và khiêu khích, cô ta nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Không có, chỉ là ăn không vào.”
Đỗ Minh Châu nói xong, nhướng mắt liếc nhìn Trương Tấn Phong, nhưng thấy người nọ không thèm để ý chút nào, hỏi cũng không thèm hỏi Đỗ Minh Châu cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: “Thai được bao nhiêu tháng rồi?”
“Bốn tháng rồi” Võ Hạ Uyên đáp lại: “Còn nhỏ lắm”
*À, vậy cô nhất định phải thường xuyên đi khám thai định kỳ” Đỗ Minh Châu cười nói “Tôi làm việc ở bệnh viện thành phố, nếu có nhu cầu, cô Võ có thể đến tìm tôi”
Võ Hạ Uyên kinh ngạc, hóa ra Đỗ Minh Châu là Bác sĩ.
“Không cần đâu, tôi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi” Trương Tấn Phong trầm giọng nói, anh không muốn Võ Hạ Uyên tiếp xúc nhiều với Đỗ Minh Châu: “Cô vừa về nước, trong bệnh viện chắc hẳn có nhiều việc cần phải làm”
Rốt cuộc cũng nghe Trương Tấn Phong nói với cô ta, sống mũi Đỗ Minh Châu hơi chua xót, cô ta cất giọng khàn khàn: “Vâng”
“Chồng của cô đâu?” Trương Tấn Phong thuận miệng hỏi.
“Em đã ly hôn rồi” Hai mắt Đỗ Minh Châu đỏ hoe: “Không hợp nhau”
Trương Tấn Phong không khỏi liếc nhìn Đỗ Minh Châu nhiều thêm một chút. Anh còn nhớ rõ, năm đó dáng vẻ của Đỗ Minh Châu không phải người đàn ông đó sẽ không gả, khiến cho anh có ảo giác như bản thân đã chia rẽ uyên ương.
Đỗ Minh Châu đợi hồi lâu, Trương Tấn Phong cũng không hỏi tiếp.
Võ Hạ Uyên quét mắt qua đồ ăn còn hơn nửa trên bàn, thấy cô còn muốn ăn nữa, Trương Tấn Phong vội vàng ngăn lại: “Được rồi được rồi, buổi tối đói bụng lại để dì Hà nấu cho em ăn”
Nói xong anh nhìn về phía Đỗ Minh Châu: “Chúng tôi muốn về rồi, còn cô thì sao?”
Đỗ Minh Châu xấu hổ đứng dậy, nói: “Em cũng nên đi rồi.”
Ở cửa ra vào, ba người mỗi người đi một ngả.
Khi đi xa rồi, Võ Hạ Uyên mới thở ra một hơi: “Thì ra cô ấy chính là Đỗ Minh Châu.”
Trương Tấn Phong liếc xéo Võ Hạ Uyên: “Vậy thì sao?”
“Không có gì, chỉ là em hơi ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ duy nhất mà anh từng nghiêm túc hẹn hò thôi.”
“Người duy nhất sao?” Trương Tấn Phong dừng bước lại, nheo mắt lại đáng giá Võ Hạ Uyên: “Em là bà chủ Trương do anh cưới hỏi đàng hoàng, trong bụng của em là con của anh. Bây giờ em nói với anh Đỗ Minh Châu là người duy nhất anh quen sao?”
Võ Hạ Uyên ý thức được mình nói sai, lập tức tiến lên kéo lấy cánh tay của người đàn ông: “Do em không biết lựa lời nói, đừng tức giận mà”
Nhìn mặt Trương Tấn Phong vẫn trâm xuống, Võ Hạ Uyên xuất ra đòn sát thủ: “Thắt lưng đau”
Quả nhiên, cơn tức giận nông nổi trên mặt Trương Tấn Phong ngay lập tức biến mất sạch sẽ. Anh nhẹ nhàng xoa nắn hai lần ở hông Võ Hạ Uyên rồi mới cau mày hỏi: “Có đau nhiều không?”
“Có chút’” Võ Hạ Uyên läc mình, nói: “Còn chân cũng đau”
Ánh mắt Trương Tấn Phong nhìn cô đầy cưng chiều, anh đi đến trước mặt cô gái rồi ngồi xổm xuống: “Lên đi”
Võ Hạ Uyên kinh ngạc: “Anh cõng em à?”
“Bãi đậu xe cách đây không xa” Trương Tấn Phong trả lời Giờ phút này là lúc hoàng hôn chạng vạng tối, trên đường cũng không có người nào, ánh đèn đường chiếu vào một bên sườn mặt Trương Tấn Phong, làm nổi bật rõ ràng từng sợi lông tơ mịn màng trên căm của anh.
Tim Võ Hạ Uyên khẽ rung động, cuối người dựa sát vào lưng người đàn ông.
Trương Tấn Phong đỡ người trên lưng lên, giãm lên bóng hai người rồi vững vàng đi về phía bãi đậu xe.
Cảnh này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng ấm áp.
Phía sau hai người, cách đó không xa Đỗ Minh Châu trốn ở phía sau tấm bảng thông báo, đau lòng che miệng khóc thành tiếng Từ lúc Trương Tấn Phong gặp Đỗ Minh Châu đến bây giờ cũng không hề biểu hiện ra chút thất thố nào, Võ Hạ Uyên chợt cảm thấy có chút thất vọng, cô còn muốn nhân cơ hội này làm ầm ï một chút với Trương Tấn Phong.
Quả thật sau khi mang thai cô luôn có rất nhiều ý nghĩ kỳ quái Trên thực tế, Trương Tấn Phong không phải là không có chút rung động nào, anh chỉ không muốn làm cho Võ Hạ Uyên cảm thấy khó chịu mà thôi.
Trước khi ăn cơm, ánh mắt ám chỉ và ý tứ của Đỗ Minh Châu anh nhìn thấy rõ ràng, điều này khiến Trương Tấn Phong không hiểu sao có chút bực bội không phải bởi vì anh chưa quên tình cũ, mà vì anh đột nhiên phát hiện Đỗ Minh Châu là một người phụ nữ rất nhàm chán.
Lúc trước cô ta ra đi dứt khoát như vậy, bây giờ trở về cũng nên rõ ràng.
Về việc có liên quan đến Đỗ Minh Châu, Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong đều ngầm hiểu, không ai nhắc lại nữ: Đỗ Minh Châu đến bệnh viện đã là mười giờ tối Bởi vì tầng này có nhiều bệnh nhân bệnh nặng, giá phòng lại cao, cho nên toàn bộ hành lang không có bóng người, yên tĩnh đến mức có chút kinh sợ.
Nhưng Đỗ Minh Châu đã thích ứng với môi trường này từ lâu, cô ta bước đến trước phòng bệnh 902 bình tĩnh nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
“Ai đó?” Một giọng nói sợ hãi vang lên.
“Là tôi đây, Minh Lam” Đỗ Minh Châu.
chậm rãi đi vào, cô ta nhìn toàn bộ đầu Hà Minh Lam đều quấn băng gạc, giật nảy cả mình: “Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Hà Minh Lam vô thức che đầu lại, cúi đầu quát: “Cô đừng nhìn!”
“Không phải bảo tôi tới sao? Bây giờ lại nói đừng nhìn?” Đáy mắt Đỗ Minh Châu lộ ra một tia không kiên nhẫn: “Vậy tôi đi đây”
“Đừng đi! Đừng đi!” Hà Minh Lam loạng choạng ngã xuống giường, sau đó quỳ xuống trước mặt Đỗ Minh Châu: “Cô mau cứu tôi với! Không phải là y thuật của cô tuyệt đỉnh sao? Mau cứu tôi với!”
Đỗ Minh Châu nhíu mày: “Tôi đã xem qua trường hợp của cô rồi, rất khó phục hồi, cách đơn giản nhất là ghép da và phẫu thuật thẩm mỹ.
Hai mắt Hà Minh Lam trừng lớn: “Ý của cô là sao?”
“Đổi khuôn mặt khác” Đỗ Minh Châu nói: “Nếu không thì không còn cách nào khác.”
“Không! Tôi muốn khuôn mặt của tôi!” Hà Minh Lam che mặt và lùi lại, nhưng bởi vì băng bó của cô ta nhìn cô ta giống như một xác ướp đang di chuyển: “Có phải cô cũng giống như bọn họ, muốn hủy hoại tôi phải không? Các người đều đáng chết!”
“Nói nghe hay lắm” Đỗ Minh Châu cũng lạnh lùng nói: “Tại sao cô lại biến thành bộ dạng như thế này còn cần tôi phải nói sao?
Không hoàn toàn nắm chắc còn dám dùng thuốc mạnh như vậy, còn có…”
Đỗ Minh Châu quay đầu nhìn chằm chằm Hà Minh Lam: “Cô lấy danh nghĩa của tôi tiếp cận Trương Tấn Phong, gây ra bao nhiêu lộn xôn, hả? Không phải tôi phải giải quyết tất cả sao?”
Ai ngờ Hà Minh Lam giống như vừa nghe được chuyện gì buồn cười, ngã ngồi trên mặt đất cười lớn, Đỗ Minh Châu cau mày nhìn cô ta “Đỗ Minh Châu, chắc là cô đã nhìn thấy Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên?” Hà Minh Lam gãn từng chữ: “Cô thất vọng không? Bởi vì trong mắt Trương Tấn Phong đã không còn chỗ cho cô. Tôi biến thành như ngày hôm nay còn không phải vì người bạn vô dụng như cô!”
Con ngươi của Đỗ Minh Châu đột nhiên co rút lại: “Câm miệng!”